TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí
Chương 37: 37: Ổn Định Thành Viên Ban Đầu Nhanh Chóng Gặp Gỡ Nam Chính


Dạ Cô Tinh không còn xa lạ gì đối với con người của Diệp Lưu Thanh.

Cô cũng không phải là Mạch Sanh, công ty của Diệp Tử lúc trước là Century Muge.

Đương nhiên đã nghe thấy ở đâu đó về vị đại diện, hay còn gọi là con át chủ bài này.
Nhưng giới hạn ở đây chỉ là “đã nghe thấy được ở đâu đó”.
Với khả năng giao tiếp xuất sắc của anh, trong những năm qua, anh đã tạo dựng được mạng lưới quan hệ không hề nhỏ.

Không ít ngôi sao hạng hai, hạng ba nổi tiếng đều phải tranh nhau để được dựa dẫm vào anh ta.
Dù sao thì đạo lý cây to bóng mát, tất cả mọi người đều hiểu.
Là một ngôi sao khiêu dâm hạng ba, tầng lớp của Diệp Tử ở kiếp trước quá thấp, nên không thể nào tìm đến một người đại diện đẳng cấp như Diệp Lưu Thanh được.
Mặc dù Century Muge còn thua kém so với “Quang Ảnh”, “Thiên Ngu”, “Vinh Tín”, “Bác Dịch” - bốn công ty quản lý nghệ sĩ lớn hàng đầu.

Nhưng cũng được coi là có chút nổi tiếng trong ngành.

Dưới trướng công ty còn có Trương Thiến, Lý Tâm Dật, Lương Tuấn Huy, Tôn Kỳ và các tân binh thế hệ mới.

Tuy quy mô không lớn nhưng tuyệt đối cũng không nhỏ.
Vì thế nên chiêu “nhổ cỏ nhổ tận gốc” này của Diệp Lưu Thanh đã khiến cho Dạ Cô Tinh cảm thấy khá ngạc nhiên.
Phải biết tới tầm ảnh hưởng hiện tại của Diệp Lưu Thanh trong Century Muge không hề nhỏ.

Anh ta có thể dễ dàng kiếm được một trăm vạn thu nhập hằng năm dễ như trở bàn tay.

Cô thực sự không hiểu vì lý do gì mà anh lại vứt bỏ “Đường Dương Quan” lại chọn “Cầu Độc Mộc”*.
*Đường Dương Quan: chỉ con đường qua Dương Quan - nay thuộc phía tây nam huyện Đôn Hoàng tỉnh CamTúc - đi Tây Vực, sau này ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang.
Cầu Độc Mộc: con đường gian nan (ví với con đường gian nan hiểm trở)
Bây giờ, dù sự hưởng ứng “Over the City” không tệ, nhưng dù sao thì đó cũng là đạp danh tiếng của Bạch Sương Sương mà đi lên.

Chắc chắn sẽ có những hiềm nguy trục lợi bởi kẻ khác.


Sau khi lên sàn vẫn chưa biết đó là khen hay chê nữa.
Cho dù nhìn như thế nào thì sự lựa chọn của Diệp Lưu Thanh vẫn phải để cho người ta hoài nghi.
“Cô không tin tôi?” Ánh mắt ấm áp của Diệp Lưu Thanh từ từ lạnh nhạt dần, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào Dạ Cô Tinh không chớp mắt.
“Nhưng anh thực sự cũng đáng bị nghi ngờ, không phải sao?” Cô nhướng mày hỏi lại.
Trong miệng của Diệp Lưu Thanh có vị chua xót, anh vừa xua tay vừa nói: “Đã như thế thì tôi cũng không nhất thiết.....”
“Lý do”.

Đôi con ngươi Dạ Cô Tinh nghiêm nghị.
Cô cần một lý do để thuyết phục bản thân tin anh ta.
“Lý do sao?” Diệp Lưu Thanh chợt giật mình, anh khẽ thì thào: “Có lẽ...”
Anh trầm ngâm một lúc lâu, bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn thấy được đôi mắt đen đang sáng lên, chói mắt đến kinh người: “Chẳng qua là vì....!cô đó?”
Vương Thạch nhíu mi tâm một cái, ánh mắt anh ta nhìn về phía Diệp Lưu Thanh mịt mờ, phức tạp khó hiểu.
Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày một cách lãnh đạm.

Ánh mắt lạnh lùng không thay đổi, nhàn nhạt uyển chuyển.
Trong lòng Diệp Lưu Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, vẫn còn thờ ơ sao?
“Tôi cũng đã tốt nghiệp khoa Đạo diễn, tôi muốn tiến xa hơn, tỏa sáng hơn nữa trên con đường này nhưng thực tế đã khiến tôi phải cúi đầu.

Cuối cùng chuyển nghề sang làm người đại diện.

Tôi đã thất bại trong việc đạo diễn một bộ phim hoàn chỉnh, đây chính là sự nuối tiếc lớn nhất trong lòng tôi.”
Dù trong lòng anh đã chứng minh với Vương Thạch rằng sự lựa chọn trước kia của anh là không sai.

Nhưng mỗi khi nửa đêm thức giấc tỉnh mộng và mắt nhìn qua chiếc micro radio nhỏ bên cạnh gối, anh không kìm được nước mắt.

Một người đàn ông lại rơi lệ.
Chiếc micro đó là món quà tốt nghiệp của giáo sư Ngô tặng.


Anh ta và Vương Thạch mỗi người có một chiếc.
“Thầy hi vọng các em có thể làm những gì mình muốn, tạo ra những tác phẩm kinh điển”.
Giọng nói của giáo sư vẫn còn văng vẳng bên tai nhưng anh lại càng ngày đi càng chệch quỹ đạo trên con đường anh đã chọn từ trước.
Với nổi tiếng vượt trội của “Over The City”, Vương Thạch cũng trở thành tâm điểm của giới truyền thông.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là sợi rơm cuối cùng của Diệp Lưu Thanh.
An phận ở yên một chỗ, biết thỏa mãn thì mới hạnh phúc.

Hay là một lần buông tay lái mặc kệ cho thuyền trôi đi đâu thì đi?
Giáo sư từng nói, làm những gì mà mình mong muốn.
Anh đã phát hiện mình đi nhầm đường, vậy thì........!hãy mau quay đầu để đi lại!
Do đó anh đã nộp đơn từ chức vào ngày hôm sau.
Và khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh ở đây hôm nay, trong lòng anh đã phần nào hiểu rõ.

Có vẻ như cô ấy chính là bước ngoặt của Vương Thạch và có lẽ đó sẽ là bước ngoặt của chính anh ta...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt trầm tĩnh của Dạ Cô Tinh lộ ra một chút cảnh giác, ánh mắt lãnh đạm đầy vẻ suy tư.

Thành thật mà nói, cô ngưỡng mộ lòng dũng cảm của Diệp Lưu Thanh, cũng coi trọng thực lực của an.

Nhưng cô không thể tùy tiện chấp nhận anh, như vậy sẽ không công bằng cho Vương Thạch.
Cho nên.......
“Anh là đạo diễn, anh nên quyết định đi”.

Nói xong, Dạ Cô Tinh rũ mi xuống, dáng vẻ giống như buông xuôi mặc kệ.
Cô đặt quyền lựa chọn vào tay Vương Thạch.

Bất kể anh lựa chọn thế nào, cô đều ủng hộ vô điều kiện.
Đây là sự lựa chọn cho Vương Thạch, đó cũng là sự lựa chọn cho Diệp Lưu Thanh.

Ý tứ của cô rất rõ ràng, nếu Diệp Lưu Thanh ở lại thì đó là sự ưu ái của Vương Thạch chứ không liên quan gì đến cô.

Sau này mọi chuyện sẽ do Vương Thạch làm chủ và còn anh ta sẽ là hỗ trợ trong mọi vấn đề.
Nói cách khác, anh có thể ở lại, có điều anh phải làm người dưới trướng người khác.
Đây là Dạ Cô Tinh tôn trọng Vương Thạch.

Đây cũng là một thử thách vô hình đối với tính tình cao ngạo của Diệp Lưu Thanh.
Người bên cạnh cô không nên có quá nhiều tham vọng và dã tâm.
Vì anh muốn ở lại thì anh hãy nhớ kỹ rõ ràng vị trí của mình, nếu không hãy đi ra ngoài rẽ trái, đi thong thả, không tiễn!
Diệp Lưu Thanh và Vương Thạch cùng lúc rơi vào trạng thái trầm tư.
Cuối cùng vẫn là Diệp Lưu Thanh phá vỡ bầu không khí im lặng: “Bạn học cũ, tương lai sau này tôi sẽ ở dưới cậu kiếm ăn, cậu không phải là không hoan nghênh đấy chứ?”
Diệp Lưu Thanh cười khổ: “Nếu cậu không nhận, tôi sẽ trở thành người thất nghiệp đấy!”
Câu nói trêu đùa đó đã cho thấy lập trường của anh ta.
Vương Thạch tự nhiên thuận thế trả lời: “Tại sao không nghênh đón chứ? Cậu có thể đến được, tôi mong còn không kịp!”
Hai người nhìn nhau cười, những sự ăn ý của thời sinh viên lại ùa về.
Nhưng trong lòng họ lại có những suy nghĩ riêng.
Diệp Lưu Thanh liếc thoáng qua Dạ Cô Tinh, hình như Dạ Cô Tinh cảm giác được rồi nhìn lại.

Trong ánh mắt lạnh lùng của cô ẩn chứa một sự sắc bén.

Anh thấy kinh ngạc, nhanh chóng thu lại ánh mắt dò xét đó.

Thật là có sự quan sát nhạy bén!
Đây chính là người mà sau này anh sẽ đi theo sao?
Một cảm giác khó hiểu không có tên xuất hiện...
Rất nhiều năm sau, khi anh ta đứng trên đỉnh cao đó, quan sát toàn bộ Hollywood.

Anh vẫn biết ơn vì sự lựa chọn may mắn của bản thân ngày hôm nay.
Mà tâm trạng của Vương Thạch lúc này cũng rất phức tạp, anh ta không hiểu câu chuyện được ẩn giấu đằng sau của những người này.

Cũng không ngờ Dạ Cô Tinh lại suy nghĩ kỹ lưỡng cho anh ta đến như vậy.
Một loại ấm áp của một người lập tức xâm nhập vào trái tim anh ta, ngoài cảm động ra thì chỉ có lòng biết ơn.
Từ sau khi em gái anh ta mất đi, đây chính là lần đầu tiên anh ta có cảm giác này.
Hai tài năng lớn trong ngành đạo diễn Hoa Ngữ, lại một lần nữa bắt tay sau năm năm.

Sau khi giáo sư Ngô biết được tin tức này, ông cảm thấy rất vui mừng, thậm chí ông còn bật khóc.
Hai con người này là học trò ông tự hào nhất, nhưng tiếc là thời thế không tốt.

Một người đã chuyển qua nghề khác, một người thì vẫn chăm chỉ làm việc nhưng vẫn còn ở dưới đáy.
Trong cuộc đời của ông bây giờ có thể nhìn thấy hai người đó lao ra khỏi vòng vây, và bắt tay vào làm việc chung.

Đó có thể coi là đã hóa giải được nỗi lo lắng của ông.
Sau đó, với những mối quan hệ rộng rãi của Ngô Kha Cần trong ngành này.

Anh ta đã may mắn được mời giáo sư Tào Quân của trường Nghệ thuật Thị giác thuộc Đại học Vũ làm giám đốc nghệ thuật, và Biên tập viên Thiết Nhậm nổi tiếng làm giám đốc sản xuất.

Đồng thời đích thân Giáo sư Ngô đã ra trận sau chín năm làm nhà sản xuất phim, vì hai người sinh viên tâm đắc nhất của ông.
Cuối cùng vẫn còn một chỗ trống cho người điều phối hiện trường.

Dạ Cô Tinh nói rằng cô ấy có ứng cử viên, Vương Thạch không có phản đối nào, giao cho cô ấy toàn quyền quyết định.
Toàn bộ nhân viên đoàn phim đã được sắp xếp công việc xong.

Cuối cùng Vương Thạch đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nhưng vẫn còn một vai diễn rất quan trọng chưa được quyết định”.

Diệp Lưu Thanh vuốt cằm, nhíu mày, mi tâm co lại thành một cục
“Cậu nói đến.......!vai nam chính sao?” Vương Thạch rơi vào trạng thái trầm tư.
Bởi vì trong kịch bản không có nhiều nhân vật, điều này cũng nằm ngoài sự cân nhắc về kinh phí sản xuất lúc trước.

Cho nên cho đến bây giờ vai nam chính là Viên Hy Thần, nam thứ là Thẩm Quát và vai nữ thứ hai Hoàng Hy vẫn chưa được quyết định.
Thẩm Quát chỉ xuất hiện trong cuộc gọi lúc đêm khuya ở đầu phim, sau đó tự vẫn trên sân thượng của đài phát thanh.

Hoàng Hy đã là một người chết từ đầu phim, chỉ xuất hiện dưới dạng ký ức.
Phần diễn của hai nhân vật này không nhiều, cho nên việc chọn được diễn viên rất dễ dàng.
Chỉ là người diễn vai Viên Hy Thần tương đối khó giải quyết.
“Xem tình hình thử vai vào ngày hôm đó như thế nào?” Dạ Cô Tinh hỏi.
Vương Thạch và Diệp Lưu Thanh nhìn nhau, cả hai người đều lắc đầu thất vọng.
“Thật ra tôi lại có một ý tưởng...” Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh hơi nhếch lên, ánh mắt thâm sâu khó lường.


Đọc truyện chữ Full