Tiêu Mộ Lương không thể nói được cảm giác của mình trong lòng.
Trong lúc đó, anh ta bỗng cảm thấy như đang xuyên qua dòng chảy thời gian.
Cũng là một buổi chiều nắng chói chang, người con gái quay đầu nhìn lại, cười tươi như hoa.
Diệp Tử....
Đôi môi của anh run lên, trong mắt cuộn trào vẻ đau thương và sầu muộn.
Dạ Cô Tinh cảm thấy tình hình không ổn, khi máy quay của Vương Thạch tiến đến, trong phút chốc, cô lập tức bước sang bên trái một bước nhỏ.
Động tác này kéo theo tiêu điểm của máy quay lên người mình.
Tiêu Tinh chống cằm, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt đẹp đó quan sát người đàn ông xa lạ này nhìn từ trên xuống dưới: "Chẳng lẽ.
.
.
Anh là nam sinh của trường trung học bên cạnh? !" Ánh mắt cô gái lộ ra vẻ khiếp sợ: "Anh, anh đã trèo tường vào trường chúng tôi.
.
.
tôi.
.
.
tôi.
.
."
Cô gái bắt đầu nói lắp, cả khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên.
Nam sinh của trường trung học bên cạnh thường xuyên trèo tường vào trường trung học của nữ sinh, đã có rất nhiều nữ sinh bị quấy rối.
Viên Hi Thần đột nhiên hoàn hồn trở lại.
Ống kính di chuyển sang gương mặt của Tiêu Mộ Lương, ánh mắt anh lộ ra vẻ lo lắng, xua tay liên tục: "Tôi không phải! Tôi, tôi là.
.
.
giáo viên mới đến" .
"Giáo viên?" Cô gái rất thông minh, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, ánh mắt càng lúc càng nghi ngờ.
Lúc này, Viên Hi Thần mới cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.
Quần màu vàng nhạt đã bị dính bẩn, nhăn nhúm.
Trong lòng chợt sửng sốt, nhưng anh đã có cách rồi: "Khụ khụ.
.
.
Tôi là giáo viên thể chất mới đến, vừa mới tập.
.
." Sau đó, anh xòe hai bàn tay ra: "Cho nên mới.
.
."
Hiển nhiên, Tiêu Tinh hơi tin tưởng, sự cảnh giác giảm xuống rất nhiều.
Cô vừa nghĩ anh ta là giáo viên thể chất, ánh mắt bừng sáng lên, cất lên giọng nói giòn giã: "Vậy thầy có biết cách làm thế nào để đạt chỉ tiêu chạy tám trăm mét không?"
Viên Hi Thần bình tĩnh cười một tiếng: "Cái này thì đơn giản".
Nói xong, anh không nói lời nào mà trực tiếp nắm lấy tay cô gái, sau đó quay đầu lại cười, lớn tiếng nói: "Em chạy theo tôi!"
Sau đó, giống như có cơn gió ùa qua, chàng trai nắm lấy tay cô gái chạy theo ánh mặt trời, về phía xa.
.
.
Trên sân tập trống trải, có hai bóng lưng một trước một sau, đang chậm rãi đi đến chân trời, dưới ánh mặt trời rực rỡ.
.
.
"Cắt.
.
." Trong lòng Vương Thạch khó nén được sự phấn khích, trong ánh mắt của anh chưa bao giờ thể hiện sự hưng phấn đến như thế!
Tào Quân, Thiết Sơn há hốc mồm sửng sốt, nhìn thấy một nam một nữ trên màn hình giám sát, không nói nên lời.
Sau một hồi lặng im, nhân viên làm việc xung quanh bỗng nhiên có một tràng pháo tay vang dội.
Dạ Huy Nguyệt đứng trong đám người đó, cậu không phải là dân quay phim nhưng cũng vỗ tay theo! Đây chính là chị của cậu.
.
.
Bây giờ, nếu cho cậu một cái đuôi, chắc chắn người ta sẽ thấy cái đuôi đó đang vểnh lên trời!
Chẳng trách mọi người đều kích động như thế.
Dựa theo hướng đi của kịch bản, đây là cảnh thứ bảy trong phim, vốn dĩ Tiêu Tinh sẽ hô lên: "Anh, anh là ai? Vì sao anh lại vào trường của chúng tôi?" Sau câu nói này sẽ được kêu cắt nhưng Vương Thạch không có nói.
Nên cô và Tiêu Mộ Lương tiếp tục diễn, dù sao thì lời thoại đã ở trong đầu hai người.
Nếu không phải lo việc chuyển cảnh, cô và Tiêu Mộ Lương còn có thể tiếp tục diễn tiếp nữa.
Lần này, liên tiếp các cảnh thứ tám, thứ chín đều đã hoàn thành.
Hiệu suất này, tốc độ này.
.
.
"Này lão Thiết, anh nhéo tôi.
.
.
Ai da! Anh muốn nhéo tôi tới chết phải không?" Tào Quân kêu lên.
Thiết Sơn liếc nhìn, mép nhếch lên: "Không nhéo chết thì làm sao anh có thể tỉnh lại?"
"Hì hì.
.
.
Nói cũng đúng.
.
."
Ánh mắt anh ta nhìn đến khoảng giữa phim trường có một nam một nữ, Thiết Sơn khẽ thở dài: "Đúng là hậu sinh khả úy*!"
*Hậu sinh khả úy: lớp trẻ có thể vượt xa cha ông̣, đáng được tôn trọng, vì thế có ý khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa.
Tào Quân thở hổn hển: "Hai người họ thật là bi3n thái! Một người học trường đại học nổi tiếng, một người là sao.
.
.
Có một câu nói rất đúng.
.
.
Cao thủ trong dân gian!"
"Anh chờ mà xem, phim vừa ra mắt, hai người họ chắc chắn sẽ được nổi tiếng!"
"Tôi có thể đoán được.
.
.
Có điều, là ai đã tìm thấy hai người họ?" Không thể không nói, người đó rất tinh mắt, lá gan cũng rất lớn.
Một người còn chưa được chính thức ra mắt, một người là diễn viên khiêu dâm hạng ba.
Chẳng lẽ người đó không sợ người khác không thèm xem phim sao?
"Nghe Vương Thạch nói hình như là.
.
.
anh Vu?"
"Vu? Vu gì?"
"Vương Thạch không nói" .
"Xem ra.
.
.
Người này rất thần bí" .
"Anh không nên hỏi nhiều, làm việc đi, lại còn lười biếng như thế.
Tôi đoán chừng không cần chúng ta giả vờ gom đồ đạc chạy đi, Vương Thạch sẽ tìm người tống cổ chúng ta ra ngoài!"
"Cậu ta dám!"
"Cậu ta có cái gì mà không dám chứ? Anh cho rằng cậu ta im lặng không nói, tức là sợ chúng ta sao? Anh có nhìn thấy không.
Không có hai người chúng ta, cậu ta cùng với Diệp Lưu Thanh có thể tự mình quay được phim.
Người này, cực kỳ không đơn giản.
.
."
Tào Quân bĩu môi, sờ mũi một cái, ngẫm lại thấy cũng đúng.
Năng lực của Vương Thạch thể hiện rõ như ban ngày, nên nhận chức tổng đạo diễn cũng không có gì là trở ngại.
.
.
Cảnh quay sau đó diễn ra suôn sẻ giống như lần này, quay một lần rồi qua.
Số lần bị lỗi trong ghi chép là không.
Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương phối hợp diễn ăn ý đến kinh ngạc.
Cứ như hai người đã từng hợp tác với nhau hàng nghìn lần.
Loại giao tiếp nhau bằng ánh mắt vô hình phối hợp với nhau, có thể nói là hoàn hảo!
Vì thế, trời còn chưa sẩm tối mà công việc quay phim đã hoàn thành, tổ phim kết thúc công việc!
Điều đáng nhắc tới chính là chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, Dạ Huy Nguyệt đã làm quen cùng với mọi người trong đoàn phim.
Từ những nhân vật nho nhỏ như vận chuyển trang phục, người lái xe chở máy phát điện, người thu dọn quần áo!
Đương nhiên, việc "thu nhận" này không phải chỉ sử dụng nắm đấm.
Mượn cách nói Dạ Huy Nguyệt nói bản thân thì chính là.
.
.
Tôi dựa vào sức hút của nhân cách! Sức hút của nhân cách đó!
Trong lòng Vương Thạch thở dài, nhân tài! Vừa nhìn đã thấy là người sinh ra để làm việc này rồi!
"Chị, cái đó.
.
." Huy Nguyệt ngớ ngẩn vò đầu: "Đạo diễn Vương bảo chị có lái xe của anh ta về trường học.
Em có chút xíu việc nên đi trước có được không?"
Dạ Cô Tinh cười như không, liếc cậu một cái, cô gật đầu: "Chú ý an toàn" .
"Vâng ạ!" Nói xong, cậu thiếu niên chạy đi như một cơn gió.
Trong lòng cậu lại nghĩ thầm, thực sự ánh mắt của chị cậu ngày càng lợi hại.
Suýt chút nữa đã không kìm chế được.
.
.
Đường Bá Tam Bàn, tôi đến đây!
"Đi trước đây".
Tiêu Mộ Lương nói một tiếng, chuẩn bị lên xe rời đi.
"Chờ một chút!" Giọng nói của cô gái dịu dàng nhưng có chút lạnh lùng.
Nói xong, cô bước đến xe của Tiêu Mộ Lương, lại thấy đèn pha của xe đã bị đâm đến vỡ nát, có một ngọn lửa vô hình nổi lên.
Dạ Cô Tinh đá vào cửa xe giống như đang trút giận.
Ở trong xe, Tiêu Mộ Lương vô cùng ngạc nhiên.
Cô đang chuẩn bị cho một cú sút thứ hai, đột nhiên nhớ đến bây giờ còn mang thai, hậm hực coi như bỏ qua.
Không thể vận động mạnh, không thể nổi giận, hạn chế nổi giận, phải bình tĩnh.
.
.
"Xuống xe." Cô nói.
Tiêu Mộ Lương lúng túng làm theo lời cô, vốn anh chỉ cần khởi động xe là được rồi.
.
.
Thực sự người con gái rất khó nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì giống như núi tuyết lở.
Ngọn lửa giận dữ trong lòng được Dạ Cô Tinh từ từ đ è xuống.
Cô liên tục nói với bản thân là phải tỉnh táo, phải tỉnh táo: "Tôi đưa anh về".
Sau đó cô nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Lương: "Chờ đó." Tiếp theo, cô đi đến chỗ của Vương Thạch.
Tiêu Mộ Lương không biết tại sao anh nghe theo lời của cô gái này.
Cô đã nói, cô không phải là Diệp Tử, cho dù là cô ấy, thì cô cũng không cần anh nữa.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt lại làm cho đôi chân của anh giống như cắm rễ, không di chuyển được bước nào.
Chiếc xe bên tay của anh, anh chỉ cần lên xe, sau đó khởi động máy là có thể bỏ người đằng sau lại.
Nhưng anh chán nản mà phát hiện, chính mình không thể rời đi.
Dạ Cô Tinh tìm Vương Thạch để lấy chìa khóa xe, sau đó cô lái xe đến chỗ Tiêu Mộ Lương: "Lên xe" .
Đưa người an toàn trở về nhà, trước khi rời đi, Dạ Cô Tinh chỉ để lại một câu: "Anh không cần dùng tiền mời thám tử tư đâu.
Tung tích của Chu Lâm, tôi có thể nói cho anh biết.
Giờ này đêm mai, bến tàu Thành Bắc, tới muộn không đợi" .
Lái xe về trường đại học B, đã gần một tuần lễ rồi cô vẫn chưa trở về trường.
Ngoài việc cô đến xin Diêm Đông Bình về việc nghỉ phép, thì còn phải trở về ký túc xá giặt vài bộ quần áo.
Theo như Vương Trực báo cáo, "Survival from the Wasteland" của Tần Tuấn dự tính sẽ được hoàn thành quay vào cuối tháng hai.
Bên cạnh đấy chính là ít về phương diện kỹ thuật, dự kiến thời gian trong một tháng, "Over The City" sẽ được ra mắt vào hai ngày cuối tháng hai.
Cũng không khó để đuổi theo kịp các bộ phim vào lúc giao thừa cuối năm.
Đến lúc đó, hai bộ phim mang hai phong cách khác nhau cùng đối đầu.
Hươu chết vào tay ai* cũng chưa biết đâu!
*Hươu chết vào tay ai: lợi ích cuối cùng sẽ thuộc về ai.
Nghĩ mà thấy thú vị.
.
.
Bỗng nhiên, nhạc chuông điện thoại reo lên, Dạ Cô Tinh bẻ lái sang hướng khác.
Không thể dời ánh mắt, cô chỉ có thể đưa tay trái ra lần mò, nhưng không chạm đến được điện thoại mà mò được một chiếc nhẫn.
Sau khi đi qua ngã rẽ, cô thoáng nhìn thấy.
.
.
".
.
.
Chiếc nhẫn?"
.
.
"Mau nhìn này, nó có phản ứng!" Minh Triệt thét lớn.
"Lo tập trung việc lái xe của cậu đi!" Minh Chiêu mở miệng nhắc nhở.
Sau đó, anh quay người về phía An Tuyển Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Gia chủ, máy cảm biến có phản ứng!" Trong ánh mắt của anh hiện lên vẻ vui mừng.
Đột nhiên, đôi mắt của người đàn ông mở ra, tựa con báo săn mồi ẩn núp trong đêm tối, cơ bắp căng phồng, như đang trong trạng thái chuẩn bị tấn công!
"Địa điểm."
"Trên đường cao tốc Thâm Bắc, chạy từ hướng nam qua bắc" .
"Lập tức quay đầu xe, nhất định phải chặn người này lại." Người đàn ông u ám mở miệng.
"Không được gây thương tích cho người đó! Nhớ đấy!" Nguyệt Vô Tình thận trọng nhắc nhở, mi tâm nhíu lại, vì sao.
.
.
trong lòng anh luôn có một cảm giác bất an.
.
.
Đôi mắt của An Tuyển Hoàng sắc bén như ẩn chứa một ánh sáng đen quỷ nguyệt, người phụ nữ này, hai lần.
.
.
Trong vô thức, tay trái anh sờ vào ngón tay út, nơi đó từng có một chiếc nhẫn, có tên là Lưu Hỏa.
.
.
"Tiểu thư, Hồng Kông bên kia gửi đến thông tin, bang Tam Hợp có sự thay đổi.
Có một nhóm người ẩn nấp ở Vân Nam, hôm qua đã đến thủ đô lúc ba giờ sáng, bọn họ sẽ sớm hành động thôi.
Bây giờ anh Sâm dẫn người đến gặp họ, anh ấy bảo tôi gọi điện thông báo cô phải đảm bảo cẩn thận.
.
."
Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, mi tâm nhíu chặt.
Cô thầm nghĩ không đúng, đạp thật mạnh vào chân ga, cô trầm giọng sai bảo Vương Trực ở bên đầu dây kia: "Anh thông báo với Vu Sâm ngay lập tức, bảo anh ta chạy về tổng bộ.
Bang Tam Hợp dùng kế điệu hổ ly sơn đó.
Anh mang theo thuốc nổ loại TNT, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến quán bar Lam Mị.
Ở trên tầng cao nhất có một mật thất, bên trong là tất cả những thứ được cất giữ khi Long Vương còn sống.
Bao gồm kim cương, đồ cổ, ngọc thạch, còn có ba tấn vàng.
Một khi Lam Mị thất thủ thì lập tức đánh thuốc nổ.
Tôi muốn để cho bang Tam Hợp không lấy được một đồng nào cả! Có thể làm được không? !"
Câu cuối cùng, Dạ Cô Tinh cứ như là hét thành tiếng.
Vương Trực ở đầu dây bên kia còn đang kinh ngạc, anh ta khẽ cắn môi, ánh mắt xẹt qua một nét đỏ như máu: "Nhất định không làm hổ thẹn! Tôi muốn để cho đám ranh con đấy có đường đến nhưng không có đường về! Tiểu thư, bây giờ cô đang ở đâu.
.
.
Alo? ! Alo? !"
"Alo? Alo?" Dạ Cô Tinh khẽ nguyền rủa một tiếng, ném điện thoại ra ngoài cửa xe.
Trong bóng đêm, một hình vòng cung hoàn mỹ rơi vào khe núi.
Cùng lúc đó, có tiếng súng vang lên.
.
.
Đạp chân ga hết tốc độ, chiếc xe giống như một mũi tên mạnh mẽ bay về phía trước.
Có ba chiếc xe chạy theo sát ở đằng sau, cùng nhau tăng tốc đuổi theo.
Trong bóng đêm, vòng qua đường cao tốc ngoại ô gồ ghề, chỉ thấy một chiếc ô tô phóng nhanh về phía trước.
Một chiếc dẫn đầu, ba chiếc ô tô màu đen bám sát.
Cả hai bên đều vận động tối đa tốc độ.
Trong khoảnh khắc đó, ngươi chạy ta đuổi, trận chiến càng kịch liệt.
Một tiếng súng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch yếu ớt, như tiếng ma quỷ gào thét.
"Pằng.
.
.
Pằng.
.
."
Dạ Cô Tinh quay ngoắt lại, một viên đạn sượt qua tai cô.
Nếu như chậm một bước, có lẽ bây giờ cô đã mất mạng rồi!
"Con mẹ nó...." chửi thầm một tiếng, cô đột nhiên đạp phanh xe, mở cửa xe, thuận thế nhảy xuống, nhảy vào bên trong một bụi cỏ bên đường.
Trong khoảnh khắc nhảy xuống xe, cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
.
.
Nhóc này, ngoan ngoãn đi, nếu như lúc này chịu đựng nổi, mẹ sẽ giữ con lại!
Cùng lúc đó, An Tuyển Hoàng đau đớn ôm ngực, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Tăng tốc độ!" .
Rốt cuộc, người phụ nữ kia đang làm cái quái gì chứ? ! Ngàn vạn lần đừng để tôi bắt được cô.
.
.