Dạ Cô Tinh cảm thấy, thiên tài chính là thiên tài.
Chỉ là làm theo công thức mà có thể làm ra ba món mặn, một món canh.
Kể cả hình thức lẫn mùi vị, đều vô cùng đáng nể và đáng trân trọng.
Đương nhiên, không phải cô tự biên tự diễn.
Điều này có thể được chứng minh từ động tác đưa bát lần nữa của người đàn ông kia.
Dạ Cô Tinh nhướng mày: "Muốn nữa sao?"
An Tuyển Hoàng gật đầu, khẽ “ừm” một tiếng, cái bát vẫn cố chấp vươn ra trước mặt Dạ Cô Tinh.
Cô coi như nhìn ra, người đàn ông này coi lời nói như vàng bạc.
Tất cả tâm trạng đều chỉ có thể nhìn lén một chút qua đôi mắt đen láy vô hạn kia.
Hứng thú trêu chọc trỗi dậy, Dạ Cô Tinh nở nụ cười tà ác.
Bỗng nhiên nổi lên tâm tư muốn đùa anh, hai tay đỡ má, khẽ thở dài: "Nhưng anh đã ăn ba bát rồi, liệu có hơi nhiều rồi không?"
Người đàn ông suy ngẫm một chút, vẻ mặt nghiêm túc, sửa lại: "Bốn bát.
Không nhiều."
"Chậc..." Dạ Cô Tinh ngượng ngùng, nhưng lòng xấu không chết, cười ngọt ngào nói tiếp: "Tôi thích đàn ông có cơ bụng tám múi."
“Cho nên?” Người đàn ông nhướng mày một cái, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh thấy anh có biểu cảm sống động như vậy.
Tuy chỉ là một cái nhướng mày đơn giản, nhưng từ anh, lại là… quyến rũ người đến không nói nên lời.
“Anh yêu, ăn nhiều quá là sẽ béo đó!” Dạ Cô Tinh khẽ nhún vai, cười lớn tiếng, hết sức xấu xa.
An Tuyển Hoàng sững sờ một chút, liền bỏ bát xuống, đứng dậy, đứng cách Dạ Cô Tinh một bước chân.
Sau đó, bắt đầu đưa tay lên cởi cúc áo bên trên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dạ Cô Tinh, vẫn tiếp tục cởi cho đến cái cuối cùng.
Bộ ng ực cường tráng ngay lập tức lộ ra.
Cơ bụng màu đồng, giống như cây cổ thụ ngàn năm, mang theo thăng trầm của năm tháng, ôm trọn thử thách của thời gian.
Nhưng sự sắc bén vẫn không mất đi chút nào, mang theo cuồng ngạo, độc đoán, uy nghiêm.
Tựa như vị thần ở trên cao, là sự tồn tại khiến cho người ta phải tôn thờ ngước nhìn.
Dạ Cô Tinh vô thức nuốt nước bọt, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn xuống.
Tám múi cơ bụng rõ ràng vướng víu giữa eo và bụng của nam nhân, như thể được từng nhát dao điêu khắc thành, đem theo một loại sức mạnh, vô cùng hoang dã, mạnh mẽ bức người.
"Anh ..." Dạ Cô Tinh phát hiện ra bộ não của thiên tài cũng có lúc không thể hoạt động được.
An Tuyển Hoàng dứt khoát cởi bỏ áo sơ mi, nửa thân trên uy nghiêm của một người đàn ông tr@n trụi trước mặt cô, ánh mắt nghiêm túc, thấp giọng nói: "Cơ bụng.
Tám múi."
Dạ Cô Tinh nhanh chóng ngẩng đầu bịt mũi lại, Ông trời ơi! Cô sắp chảy máu mũi rồi ...
Nhưng động tác của An Tuyển Hoàng vẫn chưa xong.
Chỉ thấy anh tiến lên một bước, vừa hay tiếp xúc rất gần với Dạ Cô Tinh.
Một tay giữ đầu cô, tay kia nắm lấy tay Dạ Cô Tinh, để năm ngón tay thon dài đó lên bụng dưới của mình, mím chặt môi, cứng rắn lặp lại: "Không béo.
Thích."
"Ưm ..." Đầu ngón tay Diệp Vấn khẽ run lên, sợ anh lại làm ra hành động kinh người gì nữa, vội vàng nói: "Phải, phải, phải, anh không béo, có cơ bụng, tôi thích, vô cùng thích!"
Lúc này người đàn ông mới hài lòng gật đầu: "Gọi lại một tiếng."
"Hả?"
"Gọi tôi."
"An Tuyển Hoàng.”
Người đàn ông khẽ cau mày: "Gọi lại."
"An Tuyển Hoàng."
Lông mày càng thêm thắt chặt: "Không đúng."
"...!Hoàng."
Người đàn ông do dự một lát, lông mày hơi hơi giãn ra.
Trong mắt có chút vừa lòng, nhưng vẫn không phải cái mà anh muốn nghe, liền nặng nề mở miệng, nhắc nhở: "Cách gọi lúc nãy."
Lúc, lúc nãy?
Dạ Cô Tinh có chút ngờ vực, vừa nãy cô nói gì vậy?
Nhưng anh đã ăn ba bát rồi, liệu có hơi nhiều rồi không?
Tôi thích đàn ông có cơ bụng tám múi.
Anh yêu, ăn nhiều quá là sẽ béo đó!
...
Cái, cái gì? ! Người.., người đàn ông này không phải muốn nghe cô ấy gọi...!Anh yêu đó chứ? !
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt cô, An Tuyển Hoàng khẽ gật đầu, không sai.
Dạ Cô Tinh kinh hãi lần nữa, toàn thân nổi da gà.
Lúc nãy là nhất thời lỡ miệng, muốn gọi cô lại lần nữa, có đánh chết cũng không được!
"Ừm...! Cái đó, tôi đi rửa bát trước...!Đúng! Ăn cơm xong thì phải rửa bát!" Cô nghiêng người một cái, liền thoát khỏi xiềng xích của anh, tay chân bận rộn bắt đầu dọn dẹp bát đ ĩa trên bàn.
Người đàn ông suy rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn nhượng bộ: "Vậy thì dùng cái thứ hai."
Động tác thu dọn của Dạ Cô Tinh ngưng lại.
Cái… cái thứ hai?
Hoàng?!
Ôi mẹ ơi! Ai đến cứu cô với! Cô thề sẽ không bao giờ dám trêu chọc người đàn ông này nữa!
Thật đúng là dẫn lửa thiêu thân! Dẫn lửa thiêu thân mà!
Thế nhưng chưa hết, những lời tiếp theo của An Tuyển Hoàng giống như tiếng sấm ầm ầm, ngay lập tức đem cô đi chiên đến trong cháy ngoài mềm…
"Tôi xong rồi, đến em." Ánh mắt sâu thẳm của nam nhân rơi vào eo và bụng của nữ nhân, với sự tò mò và khám phá, giống như một đứa trẻ ngoan đang khám phá những điều chưa biết, đáy mắt anh ta nhảy lên đầy phấn khích – ý nghĩ trong lời nói của anh, tôi cởi xong rồi, đến lượt em cởi!
Hai tay Dạ Cô Tinh run run, đ ĩa va vào nhau kêu leng keng.
Nam nhân nhìn thấy điều này, vô cùng thận trọng, môi mỏng cứng rắn nhếch lên, ánh mắt nghiêm túc: "Tôi có thể giúp em."
Dạ Cô Tinh không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng: "An Tuyển Hoàng! Anh cút ngay cho tôi!"
Đêm dài chậm trôi, trăng thanh, gió mát, lòng người trống vắng.
Gia đình nào cũng có cay đắng, vui buồn, sướng khổ từ từ xuất hiện, chờ đợi bình minh ló dạng ...
Hôm nay, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lượng có một số cảnh quay chung.
Cô thức dậy rất sớm, đôi mắt mê man, vô thức đưa tay ra vuốt v e bụng dưới của mình.
Lại đột nhiên cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của người đàn ông đặt ở giữa.
Lúc này đang bị nhiệt độ cơ thể cô làm nóng, không còn mát lạnh như cơ thể của anh nữa.
Dạ Cô Tinh bất lực cười một cái, tức giận cũng tức giận rồi, dạy dỗ cũng dạy dỗ rồi.
Nhưng tên đàn ông này lại cứ nhắm mắt bịt tai, nói mãi không sửa! Cô lần lượt thêm vào ba cái khóa, không ngờ anh vẫn có bản lĩnh trong lúc không kinh động đến cô, lặng lẽ mà bò lên giường!
Bỏ đi, bỏ đi...!người này một khi nổi lên ngoan cố, mấy trăm con trâu cũng không kéo được anh về.
Người nào đó đã chấp nhận số phận rồi, chỉ cần anh ta không hành động hấp tấp...!khụ khụ...!không làm bừa.
Chẳng qua là thêm một người thêm một cái gối thôi! Dù sao thì chiếc giường này cũng đủ lớn...
Đôi mắt chim ưng của người đàn ông đột nhiên mở ra, nghiêng đầu nhìn cô, chớp mắt ra vẻ dịu dàng, xua tan sương giá trên khuôn mặt anh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười khó thấy.
Ngay lúc Dạ Cô Tinh đang ngơ ngác, An Tuyển Hoàng nhanh tay nhanh mắt, trở mình một cái đè cô xuống dưới, cả người Dạ Cô Tinh cứng đờ.
"Anh……"
Người đàn ông không có hành động tiến thêm một bước nào, chỉ vùi đầu vào bờ vai mảnh mai của cô gái.
Chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt của hoa sơn trà.
An Tuyển Hoàng ngửi một cách tham lam, sống mũi cao cọ cọ vào cổ cô gái, mang theo một loại thân mật độc nhất.
Môi nhếch lên, lướt qua cái cổ trắng nõn thon dài của cô gái, chậm rãi lượn lờ quanh chiếc tai xinh đẹp tinh xảo.
Ánh mắt An Tuyển Hoàng lướt qua một nét nghi hoặc, hình như chỗ này của cô… đặc biệt mẫn cảm?
Giống như một đứa trẻ tò mò, anh thử thăm dò hôn vào đó, cảm thấy cơ thể cô gái ở phía dưới nhẹ nhàng run rẩy.
Cứ như anh đã tìm thấy một vài cánh cửa, đáy mắt lướt qua một nét vui vẻ lạ thường, anh vô thức vươn đầu lưỡi ra li3m nhẹ nhàng.
Dạ Cô Tinh như bị sét đánh, vươn tay đẩy người đàn ông bên trên ra, một vệt đỏ hồng len lỏi trên vành tai, xoay người ngồi dậy: "Cái đó...!Tôi đi tắm trước!"
Nói rồi, xỏ dép lê chạy trối chết.
Mà người đàn ông dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt chằm chằm nhìn bóng lưng cô gái đang vội vàng trốn chạy chợt sáng quắc, lộ ra vẻ thâm thúy.
Sau đó, chậm rãi nhếch khóe môi…
...
Khi Dạ Cô Tinh đi đến phim trường thì nhìn thấy Vương Thạch, Diệp Lưu Thanh, Thiết Sơn, Tào Quân cùng với Tiêu Mộ Lương, Dạ Huy Nguyệt đang vây quanh một cái bàn cùng nhau....!ăn sáng!
Quay đầu nhìn lại, những nhân viên khác cũng tụ tập thành nhóm từ ba đến năm người ngồi cùng nhau.
Có người bưng bát mì trong tay, có người thì đang ngậm cháo đầy miệng, có người thì đang gặm bánh mì.
Còn có người thì đang nhai bánh nướng, lâu lâu lại thảo luận về nội dung bộ phim.
Thỉnh thoảng lại nói về chuyện thường ngày trong nhà.
Thật sự là một cảnh hòa thuận vui vẻ.
“Tiểu thư Dạ đến rồi!” Trong miệng sư phụ béo kia vẫn còn ngậm nửa cái màn thầu, vừa cười vừa nói lớn.
Giọng nói thô kệch thu hút đám đông nhìn qua.
Dạ Cô Tinh cười gật đầu chào mọi người, lịch sự nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, tiểu thư Dạ!”
“Chào buổi sáng!”
Bộ phim “Over The City” đã quay đến giai đoạn giữa.
Trước mắt công tác bảo mật vẫn luôn làm rất tốt.
Bọn họ đã từ chối rất nhiều lời đề nghị đến tham ban từ đám truyền thông báo chí.
Hôm nay xem ra các khâu kết hợp với nhau rất tốt, cũng dần ngầm hiểu ý nhau, là lúc bắt tay vào làm tuyên truyền hậu kỳ.
Cuối tuần sau “Thế Kỷ Phong Thượng” chính thức ra mắt.
Ngày tiếp theo sẽ xuất ra ba bản tạp chí sau cải biên, mà phản ứng của độc giả ở kỳ đầu tiên đặc biệt quan trọng.
Sau khi trao đổi với Vương Trực, Dạ Cô Tinh đã quyết định, cải biên “Báo hàng tuần Thuần Ngu” thành tạp chí “Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng”.
Giống như trước đây, vẫn chuyên đăng về các vụ tai tiếng tình d*c, chuyện xấu của các minh tinh.
Một tuần một lần, vào giữa năm sẽ xuất bản một lần tạp chí đặc biệt.
“Phỏng vấn ngôi sao” cải biên thành “Quỹ đạo ngôi sao”, chuyên đăng về các buổi phỏng vấn của những ngôi sao đang nổi tiếng, nửa tháng ra một kỳ.
“ZARK” đã có được độ nổi tiếng rất cao, trong giới thời trang cũng xem như có chút quyền lực.
Dạ Cô Tinh không định động đến nó.
Mỗi tạp chí đều phải là độc nhất vô nhị.
Thế nào gọi là độc nhất vô nhị, đó chính là tôi có, anh không có! Chỉ như vậy mới có thể thu hút được càng nhiều độc giả.
“Thuần Ngu Thời Thượng” bị lật đổ, Dương Giang vào tù.
Tuy là bọn họ đã tiếp nhận “Thế Kỷ Phong Thượng”, cũng đã hoàn toàn thay hình đổi dạng tờ tạp chí này.
Nhưng trong lòng của phần lớn độc giả vẫn mang tâm lý ấn tượng với cái ban đầu, cho rằng chỉ là bình mới rượu cũ.
Vì thế bọn họ cũng không có mong đợi quá lớn với tờ tạp chí này.
Điều này vừa có lợi cũng có hại.
Có lợi ở chỗ mọi người không quá mong đợi, thì sẽ rất dễ thỏa mãn.
Chỉ cần “Thế Kỷ Phong Thượng” có thể tạo ra được một dấu ấn độc đáo mới mẻ hoàn toàn khác biệt với những tờ tạp chí khác, thì có thể nhanh chóng thu hút được sự chú ý của độc giả.
Ngược lại, nếu quá mong đợi, thì khi thất vọng cũng sẽ vô cùng lớn.
“Thế Kỷ Phong Thượng” vẫn rất có lợi thế về điểm này.
Giống như có hai học sinh, một người thì thành tích vô cùng kém cỏi, một người thì lại tốt đến khó tin.
Có một ngày, người có thành tích kém lại tiến bộ lên hai mươi điểm, giáo viên vô cùng vui sướng, không ngớt lời khen ngợi.
Còn người có thành tích tốt chỉ tiến bộ hơn một điểm thì giáo viên chỉ nói một câu: “Tiếp tục cố gắng!”.
Nhưng sự thật là người có thành tích tốt luôn cao hơn người có thành tích kém tận năm mươi điểm!
Nhưng điều này cũng có chỗ không tốt.
Nếu mọi người luôn không quá kỳ vọng vào nó, thì sẽ không chút do dự mà từ chối mua loại tạp chí này.
Cho dù nó có mới mẻ đặc biệt như thế nào đi nữa, có thể khiến cho người ta có cảm giác chỉ mới mẻ được một chốc thế thôi rồi sau đấy cũng sẽ bị chôn vùi đi.
Cho nên, bây giờ điều ưu tiên nhất chính là làm sao để “Thế Kỷ Phong Thượng” có thể khiến cho sự kỳ vọng của phần lớn độc giả đạt đến một mức độ phù hợp, vừa không quá cao, lại không quá ôm hi vọng vào nó.
Nhìn thấy trước mắt là cảnh gia đình hòa thuận của đoàn làm phim, Dạ Cô Tinh đột nhiên có linh cảm.
Chỉ cần cô để cho “Thế Kỷ Phong Thượng” trở thành tạp chí duy nhất được đến tham ban đoàn làm phim “Over The City”, chẳng phải được rồi sao!
Một mặt, “Thế Kỷ Phong Thượng” đang hứng chịu cục diện hỗn loạn trước kia của tạp chí “Báo hàng tuần Thuần Ngu”.
Vốn dĩ không nhận được sự chào đón của độc giả.
Lần này vừa hay mượn tên tuổi của “Over The City”, tẩy sạch vận đen, lấy dáng vẻ mới hoàn mỹ xuất hiện trước mặt công chúng.
Xem như là nổ phát súng đầu tiên của “Thế Kỷ Phong Thượng”, mở ra một “khởi đầu tốt đẹp”!
Mặc khác, đây cũng xem như là cách tuyên truyền trực tiếp nhất của “Over The City”! Thông qua lần tham ban này, khiến cho độc giả hiểu được những chuyện thường ngày khi quay phim của đoàn, cùng với lời nhắn nhủ của những ngôi sao được yêu thích.
Điều này vô cùng có lợi cho danh tiếng của bộ phim hay là của các diễn viên.
Nếu Vương Trực ở đây, cậu ta nhất định sẽ bĩu môi, sau đó sẽ hừ lạnh mà nói: “Không uổng là gian thương! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài! Tính toán thật kỹ càng!”
Dạ Cô Tinh quyết định sau khi cô hoàn thành công việc sẽ đến tìm Vương Thạch trao đổi lần nữa.
Dù sao anh ta cũng là đạo diễn, cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của anh ta.
Dạ Huy Nguyệt vừa thấy chị mình vừa đến, lập tức làm rơi cả chén đũa, giống như con khỉ nhảy nhót đến bên cạnh Dạ Cô Tinh, cười hì hì: “Chị, em nói cho chị biết, hôm nay em cực kỳ vui vẻ!”
“Hử?” Dạ Cô Tinh nhíu mày, rất nể mặt cậu mà tiếp lời: “Có cái gì mà lại vui như vậy, nói xem nào?”
Thực ra, trong lòng cô đã đoán được hơn một nửa.
Tối đó Vu Lâm gọi điện đến nói vết thương của mắt tam giác đã ổn rồi, bây giờ có thể bắt đầu hành động.
Trước đây, khi Dạ Cô Tinh bắn chết tên mặt sẹo, mắt tam giác đứng bên cạnh.
Toàn bộ quá trình cô tấn công mặt sẹo không ngừng, đã dọa cho tên mắt tam giác sợ chết khiếp.
Cuối cùng Dạ Cô Tinh tha cho gã ta, nhưng lại đưa ra hai điều kiện.
Thứ nhất, từ nay về sau, không cho phép được sử dụng danh nghĩa của tổ chức Dạ đi lừa bịp, dọa nạt vơ vét tài sản của người khác.
Thứ hai, chính là dùng chiêu gậy ông đập lưng ông với Trần Phương Kỳ, để cho mắt tam giác nhận lệnh làm việc cho Trần Phương Kỳ.
Tất cả đều phải tính hết lên người cô ta, một việc cũng không thể thiếu!
Đồng bọn bị giết, gã ta cũng bị Dạ Cô Tinh đánh đến đến mất nửa cái mạng, vẫn luôn ở trong bệnh viện dưỡng thương.
Hôm qua gã ta vừa xuất viện đã không thể đợi được mà ra tay với Trần Phương Kỳ.
Quả thực là....
Dạ Huy Nguyệt nhún vai, trong mắt xẹt qua một vẻ xấu xa vui sướng khi người gặp họa, nhỏ giọng nói bên tai Dạ Cô Tinh: “Chị còn nhớ Trần Phương Kỳ không? Chính là con chó điên cắn người bừa bãi ở trước cổng đó.”
Dạ Cô Tinh lại cười không nói, khẽ gật đầu.
“Hê! Chị, chị biết không? Tuyệt đối là tin tức chấn động! Hôm qua cô ta bị người ta...!ha ha...!ấy ấy rồi!” Ở trước mặt chị, Dạ Huy Nguyệt theo bản năng lựa chọn làm một cậu bé ngoan, không còn dáng vẻ côn đồ vô lại như khi đối mặt với người khác, giờ đây lại ngại ngùng đỏ mặt.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khẩy, bình thản nói: “Ác giả ác báo.”
Kết quả này tuy là do cô sắp xếp, nhưng Dạ Cô Tinh sẽ không có cảm giác tội lỗi.
Ngược lại, Trần Phương Kỳ hoàn toàn là tự làm tự chịu! Cô chỉ là bảo mắt tam giác dùng chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Nếu không phải trong lòng cô ta có mục đích xấu, thì cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Cũng may Dạ Cô Tinh có khả năng tự bảo vệ mình.
Nếu như gặp phải một cô gái yếu đuối, trói gà không chặt thì sao? Có phải sẽ bị hai tên lưu manh du côn này bạo hành c**ng bức hay không?
Đều nói chó cắn người sẽ không sủa.
Nhưng con chó cái Trần Phương Kỳ này vừa sủa rất hung dữ, vừa biết cắn người!
Vậy thì cô sẽ không ngại mà nhổ đi cái răng chó của cô ta! Dạ Cô Tinh cười đầy lạnh lùng.
Dạ Huy Nguyệt dường như cảm nhận được sự thay đổi trong không khí bao quanh chị gái mình, như thể một lớp sương giá đọng lại trong không khí xung quanh.
Cậu nhìn thấy chị đang nhếch miệng cười.
Lông mày của cậu thanh niên sáng như tranh vẽ, tràn đầy sức sống và một đôi mắt đen bóng, cậu trịnh trọng và nghiêm túc nói: "Chị, không cần lo lắng, về sau em sẽ bảo vệ chị!"
Dạ Cô Tinh lập tức mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên mang theo một luồng hơi ấm nhàn nhã.
Giữa hai lông mày lập tức biết mất đi cái lạnh xung quanh cô.
Cả người dưới ánh mặt trời tràn ngập vẻ dịu dàng, nhìn thiếu niên khẽ "Ừm" một tiếng.
Dạ Huy Nguyệt bỗng chốc như một đứa trẻ được cho kẹo, tâm trạng vốn đã vui vẻ của cậu lại càng vui hơn, quay lại hét lên với mọi người: “Mọi người ăn từ từ, ăn xong thì đi làm việc, nâng hiệu quả công việc.
Kết thúc công việc sớm rồi về nhà cùng bọn trẻ đi.”
“Huy Nguyệt, tôi còn chưa có em bé!” Một người Đông Bắc gầy gò dơ đũa cười híp mắt.
“Vậy thì về nhà ôm vợ đi!” Người Đông Bắc vừa nói đùa với cậu bỗng chốc đỏ bừng cả mặt!
“Anh Huy Nguyệt, hôm nay có được thêm thịt không?” Giọng nói thanh tú của cô gái vang lên, nhưng không hề có chút kiêu căng, ngược lại có chút lưu loát dứt khoát, vô tư, không khách sáo.
Dạ Cô Tinh nhìn xung quanh, chỉ thấy Hứa Đình mặc bộ quần áo lao động, tay cầm một bát cháo, ngồi trong đám người.
Cái miệng nhỏ nhấm nháp, lúc này mặt mày cô ấy đang tràn đầy ý trêu ghẹo.
Theo hợp đồng Hứa Đình đã được chỉ định làm nữ hai nên cô ấy không cần phải đến nữa, chỉ cần đợi thông báo quay phim.
Nhưng cô ấy vẫn đến, trong mắt không có một chút tự mãn nào, cứ như thể cô ấy vẫn là một nhân viên nhỏ.
Trong mắt Dạ Cô Tinh hiện lên sự tán thưởng, không kiêu ngạo không nóng nảy, biết thân biết phận, là một hạt giống tốt.
Nếu có thể duy trì tính cách này, tương lai sẽ vô cùng tươi sáng, mà cô vào đúng thời điểm đã không ngại cho cô ấy một cơ hội.
Xét cho cùng thì trong làng giải trí một cây làm chẳng nên non, điều kiêng kị nhất là tự cao tự đại, phải biết giữ thanh cao.
"Đúng vậy! Đại ca, bữa trưa hôm nay có thêm thịt không?" Sư phụ béo phụ trách cầm micro nghe thấy thịt, hai mắt sáng lên, vội vàng phụ họa theo.
Dạ Huy Nguyệt cười sảng khoái: "Thêm, thêm! Thêm hết!"
"Được! Há há..."
Thật ra thì một miếng thịt có đáng bao nhiêu tiền, mọi người cần thành ý mà thôi! Dạ Huy Nguyệt có thể hi hi ha ha với bọn họ, không nề hà gì.
Nhưng khi làm việc cậu lại rất nghiêm túc, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ bị mắng.
Thế nhưng mọi người vẫn thích tính cách hào phóng, bộc trực này của cậu, rất thẳng thắn, không hề giả tạo.
Cho nên bọn họ lại càng nể phục cậu hơn.
"Chị, chị ăn sáng chưa?"
Dạ Cô Tinh lắc đầu.
Da Huy Nguyệt bày ra biểu cảm "Em biết ngay mà!" Cậu kéo cô ngồi xuống bàn của Vương Thạch, khi cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tiêu Mộ Lương.
Dạ Cô Tinh sửng sốt, cô rất ngạc nhiên, Tiêu Mộ Lương đã thay đổi trở nên thân thiện với mọi người hơn à?