Tâm Dao không biết rằng cô vừa mới nhận sự phản đối đến từ đô đốc Vĩ Thành.
Cô xoa bóp cho anh thêm một tiếng rồi mới đi ra khỏi phòng.
Bầu trời cũng dần tối lại từ khi nào, ánh trăng lấp ló sau đám mây mờ ảo.
Đúng lúc này, bên ngoài nghe thấy tiếng của quản gia Dương vọng vào trong: “Chào mừng ông chủ về nhà.”
“Ừm.” Giọng nói trầm ồn của một người đàn ông ngoài tứ tuần phải nghe kỹ lắm mới nghe thấy được.
Tâm Dao cứ đứng yên ở một chỗ, không biết nên quay về phòng hay chờ đợi sau khi nghe thấy hai từ ‘ông chủ’ của quản gia Dương.
Giây sau, một bóng dáng cao lớn của người đàn ông mặc quân phục, tóc lấm tấm hoa râm dần xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Đó chính là đại tướng Triệu Vĩ Quang, cũng là ba của đô đốc Vĩ Thành.
Ông Triệu chợt sững người lại, vừa bước chân vào nhà đã nhìn thấy một cô gái xa lạ đang đứng trước cửa phòng con trai mình, nên ngay lập tức nghiêm nghị nhìn cô với vẻ đề phòng cao: “Quản gia Dương, cô gái đó là ai?”
“Cô ấy là Tâm Dao, con gái thứ hai của nhà họ Lý, nay qua đây chăm sóc cậu chủ.” Quản gia Dương cung kính đáp, không quên cầm lấy áo khoác cho ông Triệu.
“Nhà họ Lý?” Ông Triệu lục lọi trong ký ức, sực nhớ ra đám người không có chút tim gan kia thì cười khinh một cái trong lòng, nhưng vẫn là không để lộ chút cảm xúc nào trên mặt: “Ba tôi biết chuyện này không?”
Quản gia Dương định đáp lời thì một tiếng gõ lọc cọc trên lầu vang lên từ tốn.
Bọn họ đồng thời ngước lên nhìn, Triệu lão gia liền xuất hiện trong tầm mắt với gương mặt bình thản: “Về rồi à? Lên phòng sách nói chuyện với cha một lát.”
Triệu lão gia vừa nói xong thì nhìn sang Tâm Dao rồi quay người đi vào trong.
Ông Triệu dường như đã hiểu ý, cũng không ở lại tiếp tục tạo áp lực cho cô, mà thuận bước lên lầu.
Tiếng đóng cửa vang lên phía trên, căn nhà lần nữa rơi vào sự yên tĩnh như ngày thường.
Tâm Dao cuối chào quản gia Dương rồi cũng về phòng của mình.
Cô ngã cả người xuống giường, lần đầu cảm nhận được sự khó thở khi đứng trước những người từng dành cả thanh xuân trên chiến trường bảo vệ đất nước.
Điều này lại làm cô muốn quay cuồng trên không trung để tống hết mọi loại cảm xúc ra.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tâm Dao lập tức đứng lên, chỉnh trang lại quần áo và mở cửa.
Quản gia Dương đứng bên ngoài cung kính chuyển lời từ bà Triệu: “Phu nhân bảo rằng tối nay cô Tâm Dao không cần phải chăm sóc cậu chủ.
Hôm nay, cô nên nghỉ ngơi để sáng mai dậy sớm cho công việc của mình.
Cô Tâm Dao có muốn dùng bữa khuya không ạ?”
Tâm Dao không thể hiện chút biểu cảm nào, chỉ lịch sự cúi đầu cảm ơn rồi nói: “Vâng, tối nay cháu không dùng bữa đâu ạ.”
Sau khi tiễn quản gia Dương đi, Tâm Dao khoá chốt cửa phòng lại, cầu mong không ai làm phiền cô lúc này.
Lục lọi trong túi một hồi, cô mới tìm thấy được máy nghe nhạc nhỏ cùng tai nghe lỗi thời từ lâu, nhưng do cô luôn bảo toàn nó chắc chắn nên dù ngoại hình xấu xì, bảo vật trong tay cô vẫn hoạt động tốt.
Tâm Dao lướt một lúc, cuối cùng cũng chọn được bài nhạc tâm đắc.
Cô đứng ra giữa phòng, hai chân sát vào nhau.
Một cái nhấc tay lay động khoảng không, sau đó một bên chân thon dài nâng lên tạo đường cong hoàn mỹ theo từng tiếng du dương.
Cô xoay người, những bước đi nhỏ hệt như đang lả lướt trên các áng mây.
“Một bình rượu nhạt, một thân nhuốm bụi trần
Nhớ nhung chẳng dứt độ, quãng đời còn lại chẳng hối hận
Một trận hồi ức, sinh sinh diệt diệt, đã nhìn thấu trái can
Trở về lại lúc đầu, lướt qua chút dư vị của rượu lòng
Nguyện thời gian kiếp này sẽ không còn khô héo
Đợi thời khắc hoa nở ta lại say một lần nữa
Nguyện thời gian kiếp này sẽ không còn khô héo
Trở về lại lúc đầu, lướt qua chút dư vị của rượu lòng” (Bất Nhiễm - Tát Đỉnh Đỉnh)
Tiếng nhạc dần bi thảm, Tâm Dao cũng di chuyển nhanh và dứt khoát hơn.
Cô mặc kệ từng giọt mồ hôi rơi xuống gò má.
Có lẽ đây là cách giúp cô biết cô vẫn còn sống để thực hiện những điều mình chưa thể làm ở kiếp trước.
Nhịp tâm đập mạnh hơn bao giờ hết, cùng cú xoay ba vòng tuyệt mỹ, cô dừng chân trước chiếc gương trong phòng.
Tiếng nhạc tắt lịm, bầu không khí trong phòng trở về sự yên ắng.
Tâm Dao thở dồn dập, lặng nhìn chính mình trong gương.
Đã lâu lắm rồi cô mới thực hiện việc nhảy yêu thích của mình, nên gương mặt có chút đỏ ửng, các động tác vừa nãy cũng trở nên cứng nhắc hơn trước.
Không biết khi cô quay lại trường học thì có bị các giáo viên la mắng hay không.
Đời trước, Tâm Dao học đại học sân khấu và điện ảnh, chuyên ngành múa dân tộc.
Nhưng những biến cố khiến cô phải nghỉ giữa chừng dù năm ấy cô được cho là một tiềm năng nổi trội.
Lần này sống lại, cô nhất định không thể bỏ lỡ niềm yêu thích nhảy múa của mình thêm lần nào nữa.
Trước mắt, cô phải lấy được lòng tin của người nhà họ Triệu.
Tâm Dao tiến vào nhà tắm, gội rửa mồ hôi trên người.
Sau đó, cô quay lại giường và bắt đầu tra cứu thêm những thông tin về cách chăm sóc người thực vật trên các trang mạng của bệnh viện, cuối cùng thiếp đi lúc nào không hay.
_______________
Sáng hôm sau, bà Triệu đi lại gõ cửa phòng Tâm Dao nhưng lại không nghe thấy động tĩnh nào.
Khẽ nhíu mày, trong lòng bất giác trừ một điểm xấu với cô.
Khi bà định gõ cái thứ hai, quản gia Dương đã đến bên cạnh và ngăn lại.
“Phu nhân, cô Tâm Dao không có trong phòng đâu ạ.”
Bà Triệu mở tròn mắt, gắt gỏng nói: “Cái gì? Cô ta đi đâu rồi?”.