Thiếu niên áo gấm cười híp mắt nhìn Vân Mạc, tuy đang hỏi hắn nhưng giọng điệu lại mang ý không cho từ chối. Tên đầy tớ của hắn ta còn hếch cằm, nhìn Vân Mạc bằng ánh mắt khinh thường.
Vân Mạc còn chưa nói gì thì sau lưng hắn đã có người cất lời: “Tên này là ai vậy, chúng ta vất vả xếp hàng ở đây, hắn ta muốn chen hàng là chen à? Đúng là không coi chúng ta ra gì!”
Lời nói này lập tức có mấy người tán thành, đồng loạt lên tiếng mắng thiếu niên áo gấm. Nhưng người bạn sau lưng người lên tiếng đầu tiên lại thay đổi sắc mặt, lập tức quát to ngăn cản bạn mình.
“Im lặng! Ngươi muốn chết à? Đây là Tần thiếu gia đấy, hắn muốn chen hàng cần chúng ta đồng ý sao?”
“Tần thiếu gia? Tần thiếu gia nào?”, người đàn ông lên tiếng đầu tiên kia nghe thấy thế thì sửng sốt, vô thức hỏi, nhưng hắn ta nhanh chóng nhớ ra, sắc mặt trở nên tái mét: “Đừng nói là?”
“Chẳng lẽ là con của gia chủ nhà họ Tần, Tần thiếu gia?”, người phía sau hỏi, sắc mặt cũng sợ đến mức tái mét, khi nãy hắn ta cũng có lên tiếng mắng thiếu niên áo gấm này.
“Chứ còn ai nữa? Trấn Quan Sơn chúng ta ngoài hắn còn có ai được gọi là Tần thiếu gia à?”
“Con của gia chủ nhà họ Tần – Tần Hợp Lâm, chỉ mới mười bốn tuổi đã có tu vi Luyện Thể tầng chín đỉnh cao, nếu không vì muốn tiến vào học cung Tả Tuỳ tập luyện công pháp cao siêu hơn, thì hắn ta đã đột phá cảnh giới Hoá Mạch từ lâu rồi. Tần thiếu gia là thiên tài danh xứng với thực của nhà họ Tần, đã được quyết định là gia chủ đời tiếp theo rồi. Không thể gây chuyện với một nhân vật như thế được đâu!”, có người khẽ thở dài, nói rõ thân phận của thiếu niên áo gấm.
Xuất thân từ nhà họ Tần đã là một thân phận rất ghê gớm rồi, còn là thiên tài và người thừa kế tương lai, thân phận như thế càng kinh khủng hơn, không có mấy người sẵn lòng động vào.
“Không biết là Tần thiếu gia đến đây nên đã xúc phạm đến Tần thiếu gia, Tần thiếu gia cho tiểu nhân xin lỗi, xin thiếu gia đừng so đo với tiểu nhân”.
“Xin thiếu gia đừng so đo”.
Mấy người vừa trách mắng Tần Hợp Lâm khi này đồng loạt bước ra, cúi người nói xin lỗi hắn ta, tái mặt đợi hắn ta đáp lời.
Thấy tình cảnh này, tên đầy tớ bên cạnh Tần Hợp Lâm càng có vẻ đắc ý hơn, gã ta nhìn Vân Mạc như đang nhìn một kẻ hạ đẳng. Trong mắt Tần Hợp Lâm cũng lộ vẻ khinh thường, hắn ta hờ hững nhìn thoáng qua Vân Mạc, sau đó phất tay với mấy người vừa nói xin lỗi: “Không sao, người không biết không có tội”.
“Cảm ơn Tần thiếu gia!”, mọi người đồng loạt chắp tay như được đại xá. Còn mấy người không lên tiếng kia cũng gật đầu nói Tần thiếu gia rộng lượng.
“Ta muốn chen hàng, mọi người không có ý kiến gì chứ?”, Tần Hợp Lâm hỏi lại lần nữa.
“Không có ý kiến!”
“Cậu cứ tự nhiên!”
“Tần thiếu gia cứ tiến lên mua vé, không cần hỏi chúng ta”.
Mọi người đồng loạt đáp lời, đồng ý cho Tần Hợp Lâm chen hàng.
Tần Hợp Lâm mỉm cười gật đầu, sau đó đi về phía trước muốn chen hàng mua vé.
“Đợi đã!”, Vân Mạc chợt lên tiếng gọi Tần Hợp Lâm lại.
Tần Hợp Lâm hơi cau mày tỏ vẻ bất mãn, đã biết thân phận của hắn ta mà vẫn gọi hắn ta lại, người này không biết điều chút nào!
“Có chuyện gì sao?”, Tần Hợp Lâm cất tiếng hỏi, trong giọng điệu cũng chứa đựng sự không hài lòng, vẻ khách sáo giả tạo khi nãy cũng biến mất.
Vân Mạc lạnh nhạt cất lời: “Ta có nói là cho ngươi chen hàng à?”
Nghe thấy lời này, mọi người đều hít một hơi khí lạnh. Người đeo mặt nạ này là ai? Đúng là không biết điều! Biết rõ thân phận cao quý của Tần Hợp Lâm mà vẫn dám nói ra lời như thế, thật sự quá là to gan.
“To gan! Đã biết thân phận của công tử nhà ta mà vẫn dám nói lời như thế à!”, tên đầy tớ kia trợn mắt quát to.
“Tần thiếu gia thân phận cao quý, nên để Tần thiếu gia mua vé trước!”
“Đúng thế, đó là lẽ hiển nhiên! Huống hồ chúng ta đều đã đồng ý cho Tần thiếu gia chen hàng, ngươi có tư cách gì không cho?”
“Tiểu tử, biết điều thì mau tránh ra đi!”
Mấy người xếp hàng phía sau cũng đồng loạt trách mắng.
Trên mặt Tần Hợp Lâm lại xuất hiện ý cười, hắn ta nhìn Vân Mạc với vẻ giễu cợt, để xem ngươi xử lý tình huống này thế nào? Đây là sự khác biệt về thân phận, ta không nói gì vẫn có người giúp ta mắng ngươi, ngươi dám chống lại khí thế này không?
Vân Mạc lạnh nhạt nhìn mọi người: “Các người đồng ý cho hắn chen hàng thì để hắn đứng ở chỗ của các người là được, có liên quan gì đến ta?”, dứt lời, hắn cũng không quan tâm đến những người này nữa, xoay người nhìn về phía gã sai vặt bán vé, lấy ngân phiếu ra.
“Ngông cuồng!”
“Quá ngông cuồng!”, mọi người lại bắt đầu quát mắng.
Nụ cười trên mặt Tần Hợp Lâm ở bên cạnh cũng biến mất, sắc mặt hắn ta hơi khó coi. Biết thân phận của hắn ta vẫn không nể mặt hắn ta, bị nhiều người trách mắng như thế cũng không phục tùng, người này quá ngông cuồng!
“Ta mua một vé phòng riêng!”, Vân Mạc lấy ngân phiếu ra đặt trước mặt gã sai vặt bán vé.
Nghe thấy thế, sắc mặt Tần Hợp Lâm lập tức thay đổi, chẳng trách người này lại không nể mặt như thế, thì ra hắn cũng muốn mua vé phòng riêng. Hắn ta nghe thấy chỉ còn lại một tấm vé phòng riêng, nếu bị Vân Mạc mua mất, hắn ta chẳng những không mua được vé phòng riêng mà còn bị mất mặt nữa.
“Một vé phòng riêng!”, Vân Mạc nhíu mày nhìn tên bán vé, hắn đã lấy ngân phiếu ra rồi mà tên bán vé này vẫn mãi không động đậy.
Tần Hợp Lâm thấy thế lập tức hiểu rõ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại.
Tên bán vé lạnh lùng nhìn Vân Mạc: “Xin lỗi, tấm vé phòng riêng cuối cùng này để lại cho Tần thiếu gia”.
“Ha ha, phòng đấu giá cũng không bán vé cho ngươi, ngươi không muốn nhường thì có thể làm gì được chứ?”, phía sau có người cười nói.
Tần Hợp Lâm nhìn Vân Mạc với vẻ châm chọc, cuối cùng ngươi vẫn không đấu lại ta thôi! Gã sai vặt kia cũng nhìn chằm chằm Vân Mạc với vẻ khiêu khích, trên mặt lộ vẻ khinh thường.
Ánh mắt Vân Mạc trở nên lạnh lẽo: “Phòng đấu giá làm ăn như thế à? Nếu gia thế quyết định có thể mua vé trước hay không thì mọi người cứ dùng gia thế lấy vé đi vào là được rồi, phòng đấu giá còn mở cưa sổ bảo mọi người xếp hàng làm cái gì”.
Gã sai vặt lắc đầu cười khẩy: “Có một vài việc không thể nói rõ được, nhưng không nói không có nghĩa là không tồn tại. Một vài quy tắc vẫn luôn được thoả thuận ngầm. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta khuyên ngươi một câu, ở trấn Quan Sơn này, ngươi không gây chuyện với nhà họ Tần được đâu. Ta không bán cũng vì tốt cho ngươi, dù ngươi có mua được cái vé này, e rằng cũng không có mạng mà dùng”.
“Vậy à?”, Vân Mạc cười châm chọc, hắn quay đầu nhìn Tần Hợp Lâm: “Có nghĩa là ngươi cố ý muốn chen hàng đúng không?”
“Phải thì sao chứ?”,tên đầy tớ của Tần Hợp Lâm kiêu căng nói.
Tần Hợp Lâm cũng cười lắc đầu, không còn chút khách sáo nào nữa, trên mặt tràn đầy sự kiêu ngạo: “Trước đó khách sáo hỏi ngươi đã là nể mặt ngươi rồi, sao ngươi còn cứ tự chuốc phiền phức vào người chứ?”
“Ngươi vẫn nên lui một bước mua một tấm vé thường đi, Tần thiếu gia rộng lượng, có lẽ sẽ không so đo tội bất kính của ngươi”, tên bán vé chậm rãi nói.
“Hiểu rồi”, Vân Mạc gật đầu.
“Ha ha, còn tưởng là kiêu ngạo đến mức nào, cuối cùng vẫn chịu thua thôi!”, có người ở phía sau châm chọc, cho rằng Vân Mạc nhượng bộ.
Tần Hợp Lâm và tên sai vặt cũng cười khinh thường, nghĩ Vân Mạc nhượng bộ là chuyện đương nhiên.
Tên bán vé cười lắc đầu, cần gì phải khổ thế chứ, nếu nhượng bộ từ đầu thì đã không mất mặt đến vậy. Gã ta lấy ra một tấm vé thường từ bên cạnh, định đưa nó cho Vân Mạc. Nhưng sau đó, ánh mắt gã ta đã trợn to như mắt trâu, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt.
Bộp!
Vân Mạc giơ chân đá một phát khiến Tần Hợp Lâm bay ra xa!
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, cảm thấy lạnh sống lưng. Đây là Tần thiếu gia đó! Không ngờ người này lại có thể đá bay Tần thiếu gia.
“Gây ra hoạ lớn rồi! Gây ra hoạ lớn rồi!”
“Không ngờ hắn ta dám đánh Tần thiếu gia!”, đám người phía sau trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ Vân Mạc lại to gan như thế.
“Sao ngươi dám?”, đầy tớ của Tần Hợp Lâm tức đến mức liên tục run rẩy, giận dữ quát to đấm một phát về hướng Vân Mạc.
Bịch!
Vân Mạc lại vung chân đá bay tên đầy tớ này. Nét mặt Tần Hợp Lâm ở bên kia vô cùng dữ tợn, hắn ta mắng to bò dậy, lại bị tên đầy tớ bay tới đ è xuống.
Vân Mạc vẩy chân như vừa đá hai tên này làm bẩn giày, sau đó hắn xoay người nhìn về phía tên bán vé, cười hỏi:
“Bây giờ con ruồi làm phiền người khác đã không có nữa, có thể bán vé phòng riêng cho ta rồi chứ?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Tiên - Vân Mạc
Chương 39: Một cước đá bay
Chương 39: Một cước đá bay