Đỗ Cận ngồi trong chiếc xe màu đen của Mục Khiêm Thư.
Không gian trong xe rất lớn, Đỗ Cận ngồi ở vị trí phụ lái, ở vị trí của cô chỉ cần cúi thấp đầu sẽ dễ dàng trông thấy ngón tay thon dài của Mục Khiêm Thư đặt trên vô lăng.
Trên ống tay áo đính một chiếc cúc màu vàng, lúc này phát ra ánh sáng phản chiếu do ánh sáng ngọn đèn chiếu vào khiến Đỗ Cận hơi chói mắt.
Trong xe có mùi nước hoa mà Đỗ Cận không biết tên, mùi hương rất nhạt, ngửi lại rất thoải mái, rất giống mùi hương trên người Mục Khiêm Thư.
Ánh mắt Đỗ Cận rời khỏi bàn tay Mục Khiêm Thư, ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của Mục Khiêm Thư.
Dáng vẻ của Mục Khiêm Thư và Mục Khiêm Kỳ có bảy phần giống nhau, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế.
Trên mặt Mục Khiêm Kỳ luôn treo nụ cười yếu ớt, trông rất thoải mái.
Tính cách Mục Khiêm Thư trái lại luôn lạnh như băng tuyết.
Trên mặt cũng ít khi bộc lộ cảm xúc, nói chuyện luôn không nóng không lạnh, ngay cả khi làm cho người ta tức đến nghiến răng, bộ dáng cũng là vân đạm phong khinh (*gió nhẹ mây bay).
“Nhìn đủ chưa?” Đỗ Cận thu hồi ánh mắt đánh giá, liền nghe được thanh âm Mục Khiêm Thư bên cạnh truyền đến.
“Mới không có nhìn!” Đỗ Cận vội vàng ngồi thẳng người, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài xe.
Mục Khiêm Thư nhìn thoáng qua Đỗ Cận, sau đó điềm nhiên như không có việc gì lái xe, lưng cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú không dao động nhiều, chỉ là môi mỏng treo một nụ cười mỉm nhẹ.
Đối diện với ánh sáng bên ngoài, làm cho Đỗ Cận không nhìn rõ.
Gần đến cuối năm, thành phố K vốn không náo nhiệt đến đêm cũng bắt đầu đèn đuốc sáng trưng, đầu phố Hàm Dương thưa thớt nay cũng kín người.
Mục Khiêm Thư cứ đi một đoạn đường thì phía trước đột nhiên có người đi đường xông ra nên phải dừng gấp, xe đi cực kỳ chậm chạp.
Đỗ Cận nhìn đèn nê ông lập loè bên ngoài trong nội tâm tràn ra cảm xúc rung động, không biết tương lai sẽ như thế nào nữa…
Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Đỗ Cận nhìn Mục Khiêm Thư một cái rồi mới lấy điện thoại từ trong túi ra, xấu hổ chết mất, về nhà nhất định phải đổi tiếng chuông báo!
“Van cầu anh lấy em đi, lấy em đi, em xinh đẹp như hoa như vậy, anh còn do dự cái gì nữa…” Không đợi tiếng chuông kêu xong, Đỗ Cận hấp tấp nhấn phím trả lời, sắc mặt đỏ bừng nhận điện thoại.
“Alo, Tiểu Cận.” Mẹ Đỗ ở đầu dây bên kia vừa thấy con gái bảo bối nhận điện thoại liền chào gọi.
“Mẹ.” Đỗ Cận hô một tiếng, Mục Khiêm Thư đang chăm chú lái xe bên cạnh nâng lên đôi mắt gợn sóng không chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Đỗ Cận.
“Tiểu Cận à, ngày mấy con về? Mẹ đã nói với con, con về sớm đi, đã hơn hai mươi rồi…” Mẹ Đỗ nôn nóng, nói lùm bùm không dứt.
“Mẹ nói chuyện với con, con có nghe không?” Đỗ Cận nghe được mẹ ở bên kia điện thoại vội vàng lên tiếng: “Nghe rồi nghe rồi.
Khẳng định sẽ trở về sớm.” Năm nay đã cô nghe ngóng, năm trước chỉ được nghỉ một tuần, năm nay được nghỉ đến nửa tháng.
“Vậy là tốt rồi, con ăn chưa?” Bà Đỗ lải nhải rồi lại hỏi.
Bên cạnh mơ hồ có thể nghe được thanh âm ông Đỗ: “Nói chừng nào trở về?”
“Ăn rồi ạ.
Lúc nào nghỉ vẫn chưa có thông báo chính thức, đến lúc đó con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.” Đỗ Cận có chút nhớ cha mẹ rồi.
“Ừ, con là con gái ở bên ngoài chăm sóc tốt chính mình, ăn uống không cần tiếc rẻ, nhớ nhà thì gọi điện thoại cho mẹ.
Haiz, con nói xem là con gái còn đi đến nơi xa như vậy...” Mẹ Đỗ nói xong thanh âm có chút nghẹn ngào, trong lòng Đỗ Cận cũng không chịu nổi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Đỗ Thịnh và Lý Nhân vẫn khuyên Đỗ Cận về nhà, bọn họ đã lớn tuổi lại chỉ có một cô con gái, hiển nhiên hi vọng cô sau khi tốt nghiệp trở lại thành phố L ở bên cạnh mình, bọn họ có thể nhìn cô kết hôn sinh con, cũng có thể ở gần chăm sóc cho cô.
Không biết tại sao tính cách cô con gái này lại bướng bỉnh như vậy, năm đó khăng khăng học ở trường tại thành phố K bọn họ đã rất đau lòng một thời gian, bây giờ còn không định trở về, trong lòng hai người đương nhiên sẽ có mấy phần chua xót.
Nhưng bọn họ cũng sẽ không nói với Đỗ Cận những điều này, người trẻ tuổi muốn ở bên ngoài dốc sức làm việc là điều rất bình thường.
Bọn họ cũng không thể bởi vì mình mà ràng buộc bước chân của con gái.
“Mẹ… Con biết rồi, hai người cũng phải chăm sóc chính mình thật tốt.” Đỗ Cận nghe được thanh âm nghẹn ngào của mẹ, trong lòng có chút khổ sở, vành mắt lặng lẽ đỏ lên.
Bốn năm trước cô cùng Lục Mạn lòng đầy hi vọng đến thành phố K học hành, cô muốn trở thành một nhà thiết kế ưu tú, lúc nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học K cô hưng phấn đến mức ngủ không được.
Cô biết rõ lúc nhận được thư thông báo cha mẹ cũng ngủ không được, bọn họ lo lắng không muốn rời xa cô.
Nhưng cô vẫn dứt khoát kiên quyết đến thành phố K.
Rất nhiều lần Đỗ Cận nghĩ chính mình sẽ không hối hận, nếu như lúc trọng sinh trở lại đúng vào thời gian mới lên đại học thì cô chắc chắc sẽ không lựa chọn giống như vậy.
Đáng tiếc, chỉ là nếu như…
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, cô phát hiện đã đến chung cư, vừa chuẩn bị xuống xe thì Mục Khiêm Thư kéo tay cô lại: “Làm sao vậy?”
Trong xe có chút tối, chung cư bên cạnh không có đèn đường, Mục Khiêm Thư liền mở đèn trong xe.
Ánh sáng màu da cam làm cho Đỗ Cận phải nheo mắt lại, sau đó cô lấy tay dụi dụi mắt, thanh âm có chút khàn khàn: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Mục Khiêm Thư quay người Đỗ Cận lại, dùng ngón tay nâng mặt Đỗ Cận lên, sắc mặt ngưng trọng: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Đỗ Cận bị ép ngẩng đầu, vành mắt hồng hồng làm trong lòng Mục Khiêm Thư đau như là kim đâm, sau đó cô hơi nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Tôi nhớ mẹ của tôi…”
Đỗ Cận bổ nhào vào ngực Mục Khiêm Thư, tiếng khóc vô cùng nhỏ, như một con mèo ở trong ngực anh nức nở.
Mục Khiêm Thư một tay ôm tay kia vỗ vỗ lưng Đỗ Cận.
Mục Khiêm Thư sẽ không an ủi người khác, cũng không có kinh nghiệm an ủi ai, lập tức chỉ ôm thân thể Đỗ Cận, dùng tay chậm rãi vỗ lưng.
Đỗ Cận ở trong ngực Mục Khiêm Thư ngơ ngẩn hồi lâu bỗng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu.
Cô xoa xoa mắt đã sớm khô cạn nước mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy, chỉ là ánh mắt vẫn ngượng ngùng nhìn Mục Khiêm Thư.
“Cảm ơn…” Đỗ Cận làm bộ chỉnh lại tóc, một mực cúi đầu: “Tôi, tôi đi về trước.”
“Đỗ Cận.” Mục Khiêm Thư dùng tay giữ Đỗ Cận lại, gương mặt tuấn tú tiến đến trước mặt Đỗ Cận, thần sắc như bình thường nói: “Lễ mừng năm mới chúng ta cùng trở về đi.”
Mãi đến lúc xuống xe Đỗ Cận vẫn ngây ngốc, Mục Khiêm Thư vừa mới nói: Cùng trở về?
Biết rõ ràng bọn họ như vậy là không phù hợp với lẽ thường, quả thực kết hôn cũng không nói đến, nhưng từ đáy lòng lại toát ra một chút vui sướng.
Sự vui sướng này đem toàn bộ nghi hoặc còn lại của Đỗ Cận dập tắt.
Trong đầu chỉ còn lại có cặp mắt hoa đào của Mục Khiêm Thư.
“Đỗ Cận?” Lục Mạn từ trên xe Porsche màu đỏ bước xuống liền thấy Đỗ Cận ngẩn người nhìn phía trước.
“Mạn Mạn.” Đỗ Cận quay đầu lại, liền thấy Lục Mạn ngoắc ngoắc tay với mình, cô bước lên vài bước.
“Đỗ Cận, bạn cùng phòng của em!” Lục Mạn nhìn người đàn ông từ trên xe bước xuống giới thiệu, Đỗ Cận nhìn về phía người đàn ông này.
Khoảng hai bảy hai tám tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo tuấn tú, làn da hơi ngả màu lúa mạch, cười rộ lên rất thoải mái, vừa nhìn tựa như ánh mặt trời.
“Đây là bạn trai mình, Triệu Tĩnh.” Lục Mạn y như chim non nép làm tổ trong ngực Triệu Tĩnh, nụ cười tươi đẹp động lòng người.
“Cậu không thể kín đáo hơn sao…” Đỗ Cận vừa cười chào hỏi Triệu Tĩnh, một bên cùng Lục Mạn cắn răng nói ra.
“Kín đáo có ích lợi gì, kín đáo có thể giúp mình tìm được một người đàn ông tốt như vậy sao!” Lục Mạn hiển nhiên không tán thành quan niệm của Đỗ Cận.
Triệu Tĩnh cưng chiều nhìn Lục Mạn, rất hưởng thụ thái độ của Lục Mạn.
Đỗ Cận vừa mới thương cảm lại bị hai người kia làm cho buồn nôn, cô xoa xoa lên cánh tay: “Thật là lạnh… “
Lục Mạn đi đến bên người Đỗ Cận: “Lạnh đúng không? Vậy tỷ tỷ đây cho cậu ấm áp nhé! “
Đỗ Cận thấy Lục Mạn không có ý tốt: “Tốt rồi tốt rồi! Cậu tha cho mình đi!”
Lục Mạn lôi kéo Đỗ Cận xoay người nói với Triệu Tĩnh: “Chúng em lên đây, anh lái xe chậm một chút.”
Triệu Tĩnh trả lời rồi quay người lên xe.
Nhìn chiếc xe đã đi khuất, Đỗ Cận cảm thán: “Hai người tiến triển khi nào vậy? “
Lục Mạn trừng hai mắt, nhìn đến khi đã không còn thấy xe: “Bí mật!”
Đỗ Cận chậc một tiếng, quay người đi về hướng chung cư: “Cậu cũng có bí mật…”
Lục Mạn đi sau lưng Đỗ Cận, kể chuyện của cô và Triệu Tĩnh.
Lục Mạn cùng Triệu Tĩnh quen biết nhau như trong phim.
Lục Mạn thích ăn, sau khi làm ở Tần thị luôn đến một quán ăn trong hẻm nhỏ bên cạnh Tần thị ăn mì trứng gà, lẽ ra Lục Mạn tham ăn đối với mì trứng gà để làm khai vị cho bữa sáng cũng không đến mức quá câu nệ, nhưng lại không biết quán mì trứng gà kia quả thực không đơn giản.
Trứng gà vàng óng ánh, lòng trắng trứng chiên có chút giòn, lòng đỏ trứng chín bảy phần.
Cắn một miếng, cảm giác hạnh phúc lập tức từ trong nội tâm dâng lên, còn có sợi mỳ cũng không phải là sợi mỳ bình thường, mười phần dai, làm Lục Mạn ăn một lần liền không thể không ăn thêm một miếng.
Dần dần, Lục Mạn đi thường xuyên.
Về sau, trở thành khách quen, lại cùng với ông chủ tiệm mì Triệu Tĩnh quen biết.
Triệu Tĩnh nhìn thấy tướng ăn Lục Mạn, lập tức rất ưa thích cái cô gái này.
Về sau quen biết Lục Mạn nhìn thấy ánh mắt của cô bộc lộ sùng bái càng ngày càng khủng khiếp, cũng giống như khi cô ăn hết mì, cảm giác hạnh phúc theo đáy lòng phát ra.
Vì vậy, hai người đến với nhau…
Đỗ Cận nhìn Lục Mạn nói về hạnh phúc nhỏ của mình, lập tức cũng vui vẻ cho cô ấy, cô mở cửa căn hộ ra: “Được rồi! Biết rõ hai người yêu nhau cỡ nào rồi.”
Lục Mạn quăng túi sách lên trên bàn trà rồi đặt mông ngồi trên ghế sa lon: “Mình nói xong rồi, giờ đến lượt của cậu? “
Đỗ Cận đem áo khoác cởi ra móc lên giá áo, cột tóc lên: “Nói cái gì “
Lục Mạn nghiêng đầu nhìn sang Đỗ: “Chẳng lẽ cậu không nói yêu đương? “
Đỗ Cận ngồi bên cạnh Lục Mạn, mở tivi: “Mình cũng không biết…”
Cùng Mục Khiêm Thư xem như yêu đương sao?.
Truyện Tổng Tài
Không phải sao?
Nhưng mà chỉ mới quen biết hai ba tháng ngắn ngủn, gặp mặt năm lần.
Chưa nói tới quen thuộc cùng hiểu rõ, nhưng theo như lời Mục Khiêm Thư bọn họ như vậy không tính yêu đương thì là cái gì? Quá gia gia*?
*Trò chơi đóng giả các nhân vật trong gia đình của trẻ con.
Lục Mạn ngồi thẳng người: “Cậu kể chuyện của cậu với anh đẹp trai kia đi, mình giúp cậu phân tích rõ ràng.”
Đỗ Cận nghĩ nghĩ rồi đem trọng điểm nói hết, hiện tại đầu óc cô đã bình tĩnh lại rồi, nói thật thực sự cô nghĩ không ra lấy quan hệ gì để hình dung quan hệ giữa cô với Mục Khiêm Thư.
Đỗ Cận nói xong rồi nhìn Lục Mạn, hi vọng Lục Mạn có thể giúp mình gỡ khúc mắc.
Lục Mạn sau khi nghe xong nhìn Đỗ Cận: “Xong rồi?”
Đỗ Cận gật gật đầu: “Xong rồi.”
Lục Mạn có vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Không có tỏ tình? Không có hoa tươi? Không có nắm tay?”
Khuôn mặt Đỗ Cận có chút đỏ: “Tụi mình nào có nhanh như vậy...”
Lục Mạn vỗ tay một cái: “Tiểu Cận, cậu sẽ không phải bị người ta lừa rồi chứ.”
Đỗ Cận: ….