Khổng Nhan thở sâu, hít lấy không khí lạnh chui vào miệng mũi, nàng cần như vậy để ổn định lại thần kinh đang hưng phấn đến muốn ngất đi.
"Đại tỷ, sao còn chưa đi qua?" Khóe miệng hơi cong, tâm tình tốt không nhịn được mỉm cười, lại thấy Khổng Hân từ phía sau đi tới.
Bộ dáng tươi cười ngưng trệ, xem ra cũng không phải là vạn sự đều được hài lòng, chí ít người không muốn gặp vẫn đang thường xuyên xuất hiện ở trước mắt.
Nàng một lòng sưuy nghĩ cách để phòng ngừa kiếp nạn kiếp trước, còn không có suy nghĩ tốt đối xử với Khổng Hân thế nào.
Dù cho hiện tại Khổng Hân vô tội, nàng cũng làm không được rộng lượng tha thứ.
Khổng Nhan thu liễm lại, liếc mắt nhìn gương mặt hơn phân nửa được che đậy dưới mũ áo choàng của Khổng Hân, nhếch miệng nói: "Bây giờ liền đi qua.
" Dứt lời xoay người rời bước, thái độ lãnh đạm.
Khổng Hân cắn cắn môi, có gì đặc biệt hơn người! Trừng mắt nhìn bóng lưng Khổng Nhan rời đi, không khỏi lại nghĩ đến « Hiểu Sinh Hận » danh chấn kinh thành mùa thu năm nay, trong lòng không hiểu là tư vị gì, lại nghĩ đến mỗi lần mẫu thân giúp nàng ta chỉnh lý mười dặm hồng trang, luôn không ngại phiền mà thuyết giáo nàng, nàng nhất thời nhịn không được hung hăng giậm chân.
Cái gì gọi là đồ cưới càng so ra kém, thì càng cần học cách quản lý! Nàng có gì kém hơn nàng ta!? Chẳng phải chỉ sinh ra muộn hơn hai năm sao! Càng nghĩ càng giận, nhưng đến cùng tuổi tuy còn nhỏ, miệng đã là không cam lòng oán hận nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ!" Vừa dứt lời, liền nghe nhũ mẫu ở sua lưng kêu lên: "Tiểu thư! " Khổng Hân gần đây đã quen không kiên nhẫn nghe người khác giảng đọ, nhưng biết chính mình vừa mới nói vậy là không ổn, thở ra một hơi, đánh gãy lời nhũ mẫu, tận lực tâm bình khí hòa nói: "Ma ma, ta biết, chúng ta đi thôi.
" Khổng Nhan đã sống tách biệt với quần thể mười hai năm, bên người lại đều là người hầu thân cận, tính tình không tránh khỏi có chút thẳng thắng, thiếu đi mấy phần nhân nhượng ngoài mặt, đối với những người ở địa vị thấp hơn, vô tình có chút không chu đáo, thấy Khổng Hân không lập tức đuổi theo, nàng cũng không nghĩ nhiều, tự thấy mình đã nể mặt, lại thêm trời đông giá rét, nhanh đã thấy đói, nên gia tăng cước bộ đi đến nơi được vây lại.
Vây một bên rừng cây quan đạo, dựa vào phương hướng của cây để vây thành vòng tròn, chỉ chừa lại lối đi gần nửa trượng giữa hai gốc cây.
Xe ngựa dừng lại không lâu, vòng vây cũng chỉ mới vây xong, mấy bà tử thô kệch còn đang dọn bàn bên trong, Vương thị cũng chưa tới, đoán chừng còn ở trên xe ngựa, đến cùng là đương gia phu nhân, không thể giống nàng ra ngoài sớm hoạt động gân cốt.
Phùng ma ma nhìn qua mảnh đất được vây bên trong, cau mày nói: "Đến sớm rồi! Đợi ở bên ngoài thêm lát nữa đi, tránh bị va chạm.
" Khổng Nhan thờ ơ rời khỏi vòng vây, vừa quay người chỉ thấy Khổng Hân đang đi về hướng bân này, nàng thật sự không kiên nhẫn đi ứng phó nàng ta, liền thu hồi ánh mắt đi lên phía trước, nhưng cũng không dám đi xa, đi đến vòng vây bên kia, thấy đã kéo khoảng cách với Khổng Hân hơn nửa trượng liền dừng lại.
Không có chuyện gì nên nhìn quanh, đã thấy sau vòng vây đầu kia là một con đường nhỏ, một tấm bia đá phủ đầy tuyết đứng vững vàng bên đường.
Khổng Nhan trong lòng không khỏi vì vậy mà xiết chặt, chỉ vào con đường phía trước hỏi: "Vì sao lại có hai con đường song song!?" Trong thanh âm bất giác có chút run rẩy.
Phùng ma ma kiến thức rộng rãi, nghe Khổng Nhan khẩn trương hỏi, bà kinh ngạc nhìn thoáng qua Khổng Nhan, cẩn thận nói: "Hai con đường này cách nhau một rừng cây nhỏ ở giữa, lại nhìn độ lớn nhỏ của khu rừng này, xem chừng càng đi về phía trước một chút, hai con đường này sẽ giao nhau.
" Nói xong thấy Khổng Nhan một mực chỉ vào tấm bia đá, không khỏi cười một tiếng, "Đường đến Lươgn Châu chỉ có một, nhìn tấm bia đá kia xem chừng là cột mốc Lương Châu.
" Cái gì!? Bia đá kia là bia đá khắc chữ "Lương Châu"!? Khổng Nhan hoảng hốt lùi về sau một bước, làm sao có thể? Không phải đã tiến vào lãnh thổ Lương Châu rồi sao!? "Tiểu thư người làm sao vậy? Có chuyện gì không đúng sao?" Thấy Khổng Nhan sắc mặt trắng đi, một mặt dáng vẻ không thể tin, Phùng ma ma giật mình, đây là làm sao rồi? Nghe thấy tiếng hỏi thăm, quay đầu lại thấy đôi mắt lo lắng của Phùng ma ma, Khổng Nhan cưỡng chế mình trấn định một chút, nàng không thể thần hồn nát thần tính như vậy được.
Khổng Nhan lắc đầu, đang muốn nói với Phùng ma ma không có việc gì, chỉ nghe một âm thanh thô to vang lên: "Bên kia có phú hộ!?" Thanh âm có chút xa, không đợi nghe được rõ ràng, chỉ thấy một đám người chen lấn chạy về hướng này.
—— đó là đám nạn dân mặc áo bông rách rưới!.