Trong thôn đột nhiên nổi lên lời đồn đãi về Lâm Lạc.
“Nếu để ta biết là đứa đáng chém ngàn đao nào truyền ra nhưng lời này, ta nhất định sẽ xé nát miệng nó ra!”Diêu a bà thở phì phì mà ngồi trên sô pha ở phòng khách, gương mặt vẫn đang còn đỏ bừng bừng vì vừa cãi cọ với người ta.
Thời gian trở lại mười phút trước, Lâm Lạc lái xe kéo một đống đồ chuyển phát nhanh từ trên trấn trở về, khi về đến cổng thôn trùng hợp nghe thấy Diêu a bà cùng người khác cãi nhau.
“Ai không biết xấu hổ, năm đó bà bị thương ở mặt là ai đã chữa cho bà hả?”“Tôi nói cho mấy người biết, làm người mà không có lương tâm sẽ bị đày xuống địa ngục!”Diêu a bà thoạt nhìn hết sức giận dữ, nhưng mấy người đối diện cũng không phải dễ chọc, mấy người đó hai tay chống nạnh, gân cổ gào lên.
“Bà trù ai thế hả? Trù ai thế hả? Cái đồ khắc chồng không ai muốn như bà mà còn dám nói chúng ta?”“Quả nhiên là cùng một nhà với loại con gái không đàng hoàng kia”“Ha hả, ghê tởm! Phi!”“Anh họ cái gì chứ, cái loại trai đơn gái chiếc ở cùng nhau như này nếu mà ở thời chúng ta ngày trước thì đều bị mang đi thả trôi sông hết rồi!”……Lâm Lạc khẽ nhíu mày, không nghĩ tới sự tình còn có quan hệ đến mình, lại nhìn ba người đang cãi nhau cùng Diêu a bà kia, với cô cũng coi như quen mắt —— đều là mấy bà phụ nữ chuyên đi kiếm chuyện nổi danh trong thôn.
Mỗi lần Lâm Lạc lái xe ra vào thường xuyên nhìn thấy mấy người này ngồi ngoài cổng thôn, cắn hạt dưa trò chuyện bát quái không biết nghe từ đâu.
Lâm Lạc còn từng giúp đỡ mua đồ vật hộ mấy người này, nhưng từ những gì vừa mới nói khi nãy, ba người này đều không hề “Hạ miệng lưu tình”.
Lúc này, có một người trong đó thấy được xe Lâm Lạc, tuy rằng còn cách một khoảng, nhưng các bà to tiếng như vậy không biết Lâm Lạc có nghe được hay không.
Những người này sau lưng có thể nói hăng say, nhưng đến khi thấy chính chủ cũng phải thu liễm vài phần.
Ba người kia đột nhiên im miệng cũng làm Diêu a bà phát hiện Lâm Lạc.
Nói thật Diêu a bà cũng không muốn cho Lâm Lạc nghe đến mấy cái lời đồn đãi này, vốn dĩ tiểu cô nương do tâm tình không tốt mới tới nơi đây an dưỡng, những người này lại nói những lời độc ác như vậy, làm gì có cô gái nào chịu được.
Đối với chuyện như vậy, Diêu a bà làm quả phụ vài thập niên đã lĩnh hội rất sâu sắc.
Lời đồn đãi từ trước đến nay đều là loại vũ khí giết người vô hình sắc bén.
Nhưng cố tình Lâm Lạc dừng xe trước mặt các bà.
Cửa sổ xe mở ra, Lâm Lạc mang theo ý cười nhìn về phía Diêu a bà, “A bà, lên xe đi, cháu đưa bà về nhà.
”Diêu a bà không biết Lâm Lạc có nghe được những lời vừa rồi hay không, nhưng giờ phút này bà cũng không nghĩ lại tiếp tục cãi cọ cùng mấy người kia nữa, nhanh nhẹn ngồi lên ghế phụ.
Lâm Lạc cũng không có lập tức khởi động xe, mà là tiếp tục mang theo ý cười nhìn về phía ba người kia.
“Con người của ta a, ăn cái gì cũng được, chỉ là trước nay đều không ăn thiệt, dù sao đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nói không chừng khi nào tâm tình không tốt liền kéo vài người cùng đi gặp ông bà ngoại bọn họ.
”Uy hiếp tr@n trụi, cũng tỏ vẻ Lâm Lạc nghe được những lời vừa nói khi nãy.
Ba người kia liếc nhau, đều không sợ con nhóc nhìn nhu nhu nhược nhược như vậy, trong đó một vị mở miệng trước, “Lạc nha đầu, cháu nói chuyện kiểu gì thế? Chúng ta đều là muốn tốt cho cháu mà thôi.
”“Người lớn trong nhà cháu đều không còn nữa, không có người dạy bảo làm sai cũng không biết, chúng ta……”“Thả ngươi chó má!” Diêu a bà không nhịn nổi nữa.
Mắt thấy lại sắp cãi cọ, hai mắt Lâm Lạc hơi chớp, ý cười bất biến, hừ nhẹ một tiếng cười lạnh.
Vừa nghe tiếng hừ này, không biết tại sao mà trong lòng ba người kia đều đồng thời nhảy dựng, vốn dĩ muốn mắng lại nhưng một lời cũng không thể phun ra, cả gương mặt già nghẹn đến đỏ ửng.
“Ba vị tuổi lớn, ngàn vạn phải chú ý đến thân thể.
”Lưu lại một câu này, Lâm Lạc một lần nữa khởi động xe đi vào trong thôn, để lại ba người kia ăn một miệng khói xe không nói, trong lòng còn cảm thấy hoảng loạn không thôi.
Tựa như sắp có chuyện gì không hay xảy ra vậy!.