TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Làm Thiên Tài
Chương 29: 29: Quán Nước Wibu


Diêm Vương đến để thông báo cho tôi rồi rời đi ngay, trước khi đi ông ấy nói rằng sẽ có điều gì đó xảy ra với tôi khi tôi 40 và 60 tuổi còn đó là điều tốt hay điều xấu thì ông ấy không biết, tôi cúi đầu cảm ơn Diêm Vương.

Một tia sáng lóe lên chiếu thẳng vào mắt tôi khiến tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên giường, tôi ngồi dậy nhìn ngó xung quanh thì mới biết mình đang ở trong bệnh viện, tôi để ý thấy Ly ngồi ngủ bên cạnh giường tôi nằm, tôi nghĩ rằng cô ấy chắc rất lo lắng cho tôi lắm nên mới ở đây chăm sóc và kiểm tra tình hình nhằm bù đắp lại lỗi lầm khi gián tiếp làm tôi ngất đi.

Tôi bật cười và không biết phải nói hay nghĩ gì nữa, tôi tự dưng cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm và không còn mệt mỏi như trước nữa nên vội tìm điện thoại xem bao nhiêu giờ thì bất ngờ thay đã gần 1 giờ sáng ngày hôm sau, bảo sao cơ thể tôi bình thường trở lại và tôi cũng không ngờ là mình lại ngất từ lúc sáng ngày hôm qua cho đến tận bây giờ mới tỉnh.


Tôi chợt nhận ra rằng hôm nay là ngày học viện sẽ tổ chức buổi kỉ niệm 20 năm ngày thành lập trong khi tôi vẫn còn nhiều việc chưa kịp làm.
Thấy Ly đang ngủ, tôi không lỡ đánh thức cô ấy dậy mà rút ống truyền nước trên tay mình rồi bế cô ấy lên giường, tôi viết lại lời nhắn vào một mảnh giấy đến lúc hát sẽ xuất hiện và cũng cảm ơn Ly đã quan tâm mình rồi đặt trên bàn.

Tôi nhìn bộ quần áo của mình vẫn chưa bị thay nên lén lút cầm theo điện thoại rồi trốn khỏi bệnh viện, ra ngoài tôi mới nhận ra là mình đang trong bệnh viện của học viện, tôi đến chỗ gian hàng đầu tiên để xem nó thế nào thì từ xa đập vào mắt tôi là chữ "Quán nước wibu" viết từng chữ một trên tờ bìa hình thoi được trang trí rất đặc sắc và treo trên đỉnh quán nước, tôi tiến gần hơn thì thấy hai bên là hai câu khẩu hiệu của quán dán ở đây, cũng được viết từng chữ một trên tờ bìa hình thoi, lần lượt từ trên xuống bên trái là "dừng chân ở đây" và bên phải là "waifu husbando có ngay".

Tôi không ngờ mọi người trong lớp lại làm như thế này, tôi bước vào trong quán, bàn ghế và đồ trang trí được xếp ở một góc, bên kia là nơi mọi người có thể gọi đồ ăn thức uống, ngoài ra bên trong cũng không còn gì đặc biệt nữa.
Tôi xem một lượt xong và rời khỏi đấy, trong đầu tôi bỗng nảy ra một kế hoạch để chuẩn bị cho lúc mình xuất hiện tại buổi tiệc.

Tôi cũng tranh thủ dạo qua một vòng quanh trường để nhìn những gian hàng của lớp và các câu lạc bộ khác, tôi khá ngạc nhiên khi thấy gian hàng của họ làm rất đẹp, tôi nhớ đêm hôm trước trời có mưa to cộng với cả gió lớn mà trước lúc ấy bọn họ lại không đi ra để cố định lại gian hàng và cũng là lỗi của tôi khi sáng hôm qua không để ý bọn họ đến dựng và sửa lại gian hàng như thế nào.

Sau khi dạo một vòng xong, tôi trở lại phòng kí túc xá thì thấy cổng kí túc bị khóa nên tôi đã không nhảy vào trong mà đi hẳn ra ngoài học viện nhằm chuẩn bị sớm cho kế hoạch tôi nghĩ ra.
Ly thức dậy lúc 5 giờ sáng bởi tiếng chuông báo thức ở điện thoại cô ấy và cô ấy tự hỏi tại sao mình lại nằm trên giường bệnh trong khi người nằm trên giường phải là tôi mới đúng, Ly vội rời khỏi giường, chạy khắp bệnh viện để tìm tôi nhưng kết quả là tôi không có ở đấy, cô ấy buồn bã quay trở lại phòng bệnh thì thấy tờ giấy tôi để lại.


Đọc xong, Ly bực tức định xé tờ giấy nhưng đã lại dừng lại, cô ấy tức giận là vì tôi đi mà không nói lấy cô ấy một câu nào.

Ly rời khỏi bệnh viện và trở về phòng của mình, cô ấy cũng định sang phòng tôi xem tôi có trong đấy không thì nhớ ra là sinh viên nữ không được sang kí túc xá bên nam và ngược lại.

Ly nhớ ra học viện có lắp camera quanh khu gian hàng nên cô ấy đi đến phòng giám sát để kiểm tra xem tôi đã đi đâu thì thấy 1 giờ 30 phút sáng tôi ở gian hàng của lớp, sau đó khoảng 2 giờ sáng tôi rời khỏi trường rồi từ đó không trở lại nữa, Ly thắc mắc là tôi đã đi đâu và làm gì.
Gần 6 giờ sáng, các thành viên trong lớp có mặt đầy đủ tại gian hàng (trừ tôi), Ly cũng từ phòng giám sát đi ra, mọi người thấy thì hỏi Ly là tôi vẫn đang nằm trong bệnh viện hay là có đến đây không, Ly lúc này rất bối rối không biết nên nói thế nào, cô ấy đã gật đầu cho qua.


Sau một lúc nói chuyện xong, các thành viên trong lớp lần lượt bắt tay vào hoàn thiện gian hàng vì chỉ còn hai tiếng nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu.

Người thì bê bàn ghế ra bày trước gian hàng, người thì chuẩn bị nước uống và đồ ăn, người thì chuẩn bị trang phục để mặc.

Khi mọi người trong lớp làm gần xong thì các lớp, các câu lạc bộ khác mới đến gian hàng của bọn họ trang trí, bày đồ..


Đọc truyện chữ Full