Lưu Lam Nhược từ nhỏ là đích nữ Lưu gia, lại có hậu thuẫn là gia tộc họ Tống của mẫu thân mình.
Quả thật, nàng ta không khác Công chúa là mấy.
Nhưng lần đầu tiên vào Hoàng cung dự yến hội, nàng ta lại thấy Hoàng Uyển Như được mọi người vây quanh, người nàng như có vầng hào quang tỏa ra tứ phía thì vô cùng cuốn hút.
Lại còn có Đế Hậu chiều chuộng bảo bọc, bản thân Lưu Lam Nhược trước giờ chưa thấy sự uy nghi kia, lại còn nhận được quỳ bái của mọi người.
Cảm giác đó có mơ nàng ta cũng muốn có được.
Nhưng dần dần Lưu Lam Nhược trở thành khuê mật của Công chúa, nàng ta lại càng ganh tỵ hơn.
Công chúa kia chỉ là chui ra từ bụng Hoàng hậu, nên thân phận tôn quý, mọi người vây lấy nàng như thế cũng vì thân phận mà thôi.
Từ đó Lưu Lam Nhược càng muốn làm thân với Công chúa, muốn Công chúa theo ý mình, càng muốn lợi dụng nàng để làm bàn đạp cho lợi ích bản thân.
Có thể nói loại tâm lý sân si này quá mức bi3n thái.
“Phong gia các người đã hứa gì với Lưu gia ta? Còn nhớ chứ?” Lưu Lam Nhược nhắc lại.
“Hừ, liên kết thế gia còn có thể bỏ qua? Ngươi cũng lo lắng quá rồi.” Phong Hạo Nguyên hừ lạnh.
“Ta phải về phòng, Công chúa chắc cũng gần dậy rồi, ngươi tự chuẩn bị cho tốt đi.” Lưu Lam Nhược nhanh chóng quay đi.
Phong Hạo Nguyên bên này vừa định rời đi lại bị một người áo đen chặn lại, hắn ta ý thức được có nguy hiểm, chợt lùi lại dè chừng.
“Là ai?”
“Phong công tử, đừng hỏi nhiều vậy chứ.
Người nghĩ ta sẽ nói ta là ai sao?” Người áo đen ánh mắt giễu cợt nhìn hắn ta.
Thủ pháp nhanh chóng trói gô Phong Hạo Nguyên lại sau đó vác hắn lên vai, rồi biến mất trong đêm tối.
Lý ma ma bên này vẫn kiên nhẫn chờ Lưu Lam Nhược ở phòng của nàng ta.
“Ai dô, Lý ma ma à, ta thất lễ rồi để bà chờ lâu.” Lưu Lam Nhược cười tươi khách khí.
“Không dám, chủ tử nhà ta phân phó nô tỳ mời tiểu thư đến cùng thọ dụng.” Lý ma ma cúi đầu quy củ báo.
“Công chúa thật quan tâm ta, ta cảm tạ Công chúa.
Chỉ là ngồi ở phòng thì thật quá bí bách, có thể ra ngoài một chút thì tốt rồi.” Lưu Lam Nhược biểu lộ sự mong chờ.
“Vâng, chuyện này nô tỳ sẽ truyền lời lại.” Lý ma ma cúi đầu nói: “Xin phép Lưu tiểu thư, nô tỳ còn đi phụng mệnh.”
Nói rồi Lý ma ma cũng không phải bày ra bộ mặt quan tâm, nhanh chóng đi ra ngoài.
Lưu Lam Nhược cười nham hiểm nhìn theo, tối nay dù trời sập nàng ta cũng muốn Công chúa kia bị kéo xuống thê thảm.
“Tiểu Thu, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?” Lưu Lam Nhược lạnh giọng hỏi.
“Thưa tiểu thư đã chuẩn bị xong.” Tiểu Thu hơi run run.
“Tiểu thư… Nô tỳ thấy Công chúa đối xử với người rất tốt, chuyện này có phải… có chút quá mức? Nhỡ Hoàng hậu bên kia truy ra…” Tiểu Thu cảm thấy có chút sợ hãi.
Công chúa thân phận tôn quý, sai sót một chút cũng đủ mất mạng, đây lại là hãm hại nha.
Tiểu Thu thật sự rất sợ hãi.
“Hừ, ngươi biết gì chứ? Công chúa cũng chẳng qua là thân phận tôn quý mà thôi, có gì hơn người.
Nếu bị người chà đạp còn không phải là như rác rưởi sao? Ta không cho phép nàng ta hạnh phúc hơn ta.” Lưu Lam Nhược nắm chặt tay.
Tiểu Thu vô cùng lo sợ, nàng ta tuy biết đại tiểu thư nhà mình đang điên cuồng làm chuyện không nên.
Thân phận thấp hèn như nàng ta cũng không thể làm gì được, đành chấp nhận làm theo.
Nàng ta chỉ biết cầu trời mọi chuyện suôn sẻ, nếu không… Tiểu Thu cũng không dám nghĩ đến hậu quả sau đó.
“Thiên Thiên, ta muốn đến chỗ Mẫu hậu.” Hoàng Uyển Như bên này đã nghỉ ngơi đủ, muốn Thiên Thiên thay y phục.
“Người muốn dùng y phục nào?” Thiên Thiên nhanh chóng chọn đồ.
“Lam y ở kia, búi tóc đơn giản thôi.
Tối nay có lẽ...!là một đêm dài.” Hoàng Uyển Như vô thức nhìn ra ngoài.
“Công chúa, nô tỳ không hiểu.
Tại sao người lại cực khổ như vậy? Chỉ cần nói với Hoàng hậu cùng Hoàng thượng là được mà.” Thiên Thiên đau lòng không thôi.
Hoàng Uyển Như lắc đầu, lại thở dài.
Nàng vô cùng bất đắc dĩ, một kiếp trước kia nàng thấy rõ thế nào là quyền lực.
Nếu không dựa vào bản thân mình, nàng sợ lại rơi vào một kết cục như trước.
“Thiên Thiên, ta phải thay đổi.
Có gì đảm bảo mọi người sẽ bảo vệ ta cả đời? Nếu ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được thì ta vô dụng quá rồi.
Huống chi, ta muốn bảo vệ người ta yêu thương, không phải là cứ ngồi đó chờ đợi.” Hoàng Uyển Như khổ tâm nói.
“Có lẽ phải qua nhiều thứ ta mới nhận ra được, may mắn vẫn còn kịp.” Nàng lại nói tiếp, cảm thấy vô cùng may mắn.
Thiên Thiên nghe xong cũng thấy Công chúa nói đúng.
Nàng tuy chưa va chạm quá nhiều, nhưng cũng thấy được sự đối xử khác biệt giữa các cung nhân với nhau.
Chỉ cần là cung nhân có chủ tử được sủng ái thì sẽ được các cung nhân khác nịnh bợ, làm gì cũng thuận lợi.
Kê cao đạp thấp cũng đã là một quy luật của chốn này, huống hồ…
Thiên Thiên cũng cảm nhận được nỗi khổ của chủ tử nhà mình, không nói gì thêm.
“Thiên Thiên, lần này em cứ ở lại đây, nếu có ai hỏi cứ nói ta ra ngoài, không cần nói là đi đâu.” Hoàng Uyển Như trước khi đi vẫn dặn dò.
“Công chúa, người đợi Lý ma ma đã.
Sao có thể một mình đi chứ? Cũng tối rồi.” Thiên Thiên thực tâm lo lắng cho nàng.
“Lý ma ma về nói bà ấy đến chỗ Mẫu hậu, bà ấy sẽ tự sắp xếp.
Ta không sao, phòng Mẫu hậu cũng không xa lắm.” Hoàng Uyển Như trấn an Thiên Thiên, sau đó quay người đi.
Nàng không muốn có người theo nàng vì nàng cần đi xác minh một việc, nhớ tới kiếp trước, trong lúc Phong Hạo Nguyên say xỉn lúc trước đã vô tình nhắc tới một chuyện.
Trong khu vườn hoa phía sau Tĩnh Thanh tự có một nơi, lúc trước hắn ta có tới đó, ở đó có một người thần bí, chính nhờ người này mà hắn cùng Lưu Lam Nhược mới thuận lợi mọi việc.
Thật ra nàng cũng không nhớ rõ, cũng không dám chắc, chỉ là muốn thử vận may.
Hoàng Uyển Như cảm thấy thực lực bản thân chưa đủ không nên đối đầu với thế lực mà mình không nắm chắc.
“Ở đây… cũng có người sao?” Hoàng Uyển Như tự mình lẩm bẩm.
Nhìn khu vườn tối mờ mịt, nàng hít một hơi lấy hết can đảm mà bước vào trong khu vườn đó, càng đi sâu Hoàng Uyển Như cảm thấy không khí càng lạnh, dường như nàng muốn đông cứng.
“Chết cũng chết rồi, còn sợ sao?” Hoàng Uyển Như tự lẩm bẩm trấn an mình.
“Là ai chết?” Một bóng đen đứng trước mặt nàng.
Hoàng Uyển Như giật bắn người, vô cùng sợ hãi, tuy nói nàng đã lớn gan hơn nhưng mà nàng cũng không muốn chết lần nữa.
Nàng còn nhiều việc chưa làm xong, đừng nói là chết, hiện tại làm bản thân bị thương nàng cũng đau lòng.
Trải qua sống chết nàng càng yêu quý cái mạng này.
“Ngươi… sao lại ở đây?” Hoàng Uyển Như lấy hết can đảm hỏi.
“Công chúa biết tại hạ?” Người áo đen thần bí kia kinh ngạc hỏi lại.
Hoàng Uyển Như vừa sợ vừa bất ngờ nên cũng chưa nghĩ ra được cái cớ gì cho hay ho.
“Ta… ta muốn đi dạo.” Lý do này có thể miễn cưỡng được không nhỉ?
Người đàn ông giãn mày ra, hắn ta hơi thả lỏng một chút.
Thật ra nhìn thấy Hoàng Uyển Như không có uy hiếp nào cũng không làm hắn lo lắng.
Chưa kể cái cớ nàng đưa ra quá ngu ngốc rồi.
Tối mịt không thấy cả bàn tay của mình thì đi dạo thế nào chứ? Trừ khi là bị người hãm hại..