TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sinh Hoạt Trong Tiểu Thuyết Ngọt Sủng
Chương 51


Chỉ là Lục Hòa Ngọc cũng không biết thời điểm Đường Việt Ninh làm như vậy, anh ta liền chưa từng giữ lại cho mình một đường lui, cho dù Trì Tiểu Vãn hiện giờ bồi anh ta nhưng anh ta cũng biết là cô không thể ở lại lâu dài trên thế gian.

Vạn nhất cô tiêu tán, anh ta cảm thấy mình sẽ điên mất, thật vất vả có được cơ hội này, anh ta như thế nào có thể bỏ được làm cô biến mất.

Kể từ đó, anh ta liền càng không tính đến biện pháp dự phòng, trong xương cốt người Đường gia đã sớm mục nát, cần gì phải giữ lại nữa?
Đại khái tin tức đáng kinh ngạc nhất toàn Hoa Hạ chính là những người đứng đầu cao nhất đều bị bàn tay của một người kéo xuống đài, thậm chí gốc rễ cũng bị nhổ sạch, không chỉ có một mình Đường gia, đương nhiên, đây đều là lời phía sau.

Giờ phút này, Lục Hòa Ngọc chỉ cảm thấy Trì Lam có cái kết cục này, thật đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.

Cô cũng sững sờ khi sự tình phát triển đến nước này, cô đã đoán trước kết cục của bọn họ sẽ không quá tốt, nhưng chính ra Lục Như Y cũng đã bị Lục gia đưa trở về ở nông thôn, đến nỗi cô ta như thế nào, Lục Hòa Ngọc đã không còn chú ý nữa.

Bất quá cũng từ sau khi Trì Lam không ở đại học A, những câu chuyện của Cao Ninh cùng Diệp Hàm hai người họ với Lục Hòa Ngọc đều không hề nhắc tới người nhà Lục gia hoặc Trì gia nữa.

Đương nhiên, không có sự tồn tại của bọn họ, cô cũng trước sau như một bận rộn, việc học và sự nghiệp đều phải giải quyết, cô cũng thật sự không có thời gian lại đi bận tâm những chuyện khác.

Mà bây giờ Chung Cảnh Tri mười phần mười như một hiền*, buổi tối mỗi ngày đều chờ Lục Hòa Ngọc về nhà, anh phảng phất đều luôn tính tốt thời gian mở ra cửa nhà mình, mời Lục Hòa Ngọc lại đây ăn cơm.

* hiền phu: Người chồng ngoan hiền
Ngay từ đầu, Lục Hòa Ngọc còn không quá quen nhưng chậm rãi cô cũng được anh nuôi dưỡng quá tốt, đồ ăn anh làm không chỉ đa dạng mà còn không hề lặp lại.

"Em phát hiện anh rất nhàn, mỗi ngày đều trở về nấu cơm, công ty của anh sẽ không đóng cửa đi?" Buổi tối hôm nay sau khi ăn cơm xong, Lục Hòa Ngọc chống cằm nhìn Chung Cảnh Tri đang thu thập chén đũa hỏi.

"Vậy em có muốn suy xét một chút về việc nuôi anh hay không? Anh có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đương nhiên, nếu em muốn phục vụ đặc biệt cũng có thể.

" Chung Cảnh Tri ái muội dương cằm hướng về phía cô.

"Điều này rốt cuộc cũng cần phải suy xét kỹ càng, rốt cuộc kiếm tiền không dễ.

" Lục Hòa Ngọc chớp chớp mắt làm bộ không nghe hiểu ý tứ của anh.

"Không cần suy xét, anh rất dễ nuôi.

" Chung Cảnh Tri cũng chớp mắt nói.

"Muốn em dưỡng thì, cũng không phải.

.

" Lục Hòa Ngọc kéo dài âm cuối, nhìn Chung Cảnh Tri rồi chuyển chủ đề nói "Vẫn là chờ em kiếm nhiều tiền hơn đi.


"
Chung Cảnh Tri nín thở khẩn trương, chờ mong mà nhìn nàng, ai ngờ cô lại đổi chủ đề, trong lòng anh thật sự tiếc nuối nói không nên lời nhưng vẫn cảm thấy thoải mái, anh đã sớm biết cô không phải cô gái dễ dàng chấp nhận như vậy.

"Em nha, nói chuyện cũng mang theo khẩu khí lớn như vậy, làm anh bạch mong đợi.

" Chung Cảnh Tri giơ tay búng nhẹ một cái lên trán của cô, bất đắc dĩ mà cười nói.

"Em muốn nói là nghĩ quá nhiều, em còn không có tốt nghiệp đại học đâu.

" Lục Hòa Ngọc nhịn không được cười nói.

"Thật mong em nhanh chóng tốt nghiệp.

" Chung Cảnh Tri ngẫm lại cũng đúng, cô đều còn không có tốt nghiệp đại học.

"Luôn cảm thấy lời này của anh không có ý tốt.

" Lục Hòa Ngọc chậc một tiếng, đương nhiên cô cũng không đồng tình với anh.

"Sao có thể như vậy, anh chính là cảm thấy em tốt nghiệp cũng có thể lấy giấy chứng nhận kết hôn.

" Chung Cảnh Tri bỗng nhiên cười nói.

"Anh nằm mơ thật ra rất hay.

" Lục Hòa Ngọc nghẹn một hơi, bất quá anh sẽ có ý nghĩ như vậy cũng không tính là kỳ quái.

Chẳng qua cứ như vậy, cô chẳng phải là mới vừa tốt nghiệp liền phải từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ*?
*thiếu phụ: Người phụ nữ trẻ đã có chồng
Lục Hòa Ngọc nhất thời cảm thấy mình lại suy nghĩ quá nhiều, hiện giờ sao có thể biết được tương lai như thế nào đâu.

"Nếu thành tâm mong ước, chắc chắn cuối cùng điều ước sẽ được thực hiện, không phải sao?" Chung Cảnh Tri cười đến thần bí, anh cảm thấy ý tưởng vừa rồi của mình xác thật không tồi, đáng giá suy xét.

"Anh còn tin phật sao?" Lục Hòa Ngọc không cấm bật cười.

"Tin, chỉ cần để anh ôm được mỹ nhân về, bảo anh tin cái gì đều được.

" Chung Cảnh Tri đem tất cả bát đũa bỏ vào máy rửa chén để rửa sạch, vừa bận làm vừa nói.

Lục Hòa Ngọc đối với anh chấp nhất cũng liền tỏ vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên nói tiếp cũng không có kết quả.


"Không cần sợ, anh cũng sẽ không làm bậy.

" Chung Cảnh Tri thấy cô không nói chuyện cho rằng cô không cao hứng, lau khô tay đi đến bên người cô, sờ sờ đầu cô nói.

"Biết rồi, Chung tiên sinh là người nói lời giữ lấy lời.

" Lục Hòa Ngọc mỉm cười trả lời lại.

"Được em nói như vậy, anh muốn làm tiểu nhân cũng không được.

" Chung Cảnh Tri lắc đầu than thở cười.

"Anh chính là đồ tiểu nhân không phải sao?" Lục Hòa Ngọc trắng mắt liếc anh một cái, anh chính là một người văn nhã bại hoại.

"Nói đi, em chừng nào thì mới nguyện ý đi gặp lão gia tử nhà anh?" Chung Cảnh Tri dựa gần vào cô ngồi xuống hỏi.

"Còn chưa tới thời gian, chưa thích hợp.

" Lục Hòa Ngọc không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, bất quá cô cũng chưa nói sai, lấy thân phận hiện tại của cô đi gặp Chung lão gia tử, thật đúng là không thích hợp.

Không nói cô cô độc một mình, vẫn là một học sinh, liền đã vội vàng đi gặp gia trưởng? Mặc cho ai đều cũng sẽ nghĩ nhiều đi.

Chung Cảnh Tri sờ sờ đầu cô, biết cô nói cũng đúng "Không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, Chung gia cũng không coi trọng dòng dõi, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.

"
Đương nhiên, Chung Cảnh Tri cũng không nói sai, nếu không lúc trước cũng sẽ không để mẹ Cao Ninh gả cho cha Cao Ninh chỉ có hai bàn tay trắng, lúc trước bao nhiêu người nói cha Cao Ninh là một nam phượng hoàng, chỉ cần leo lên Chung gia rồi cưới được công chúa Chung gia, nhưng chỉ có người minh bạch mới thấy được rõ ràng, cha Cao Ninh cái gì cũng đều dựa vào nỗ lực của chính mình dốc sức làm ra tới.

Cho nên nói, có đôi khi không phải tất cả những người không có gì đều chỉ biết thấy người sang bắt quàng làm họ.

Nhưng anh thật sự không thể xác định Lục Hòa Ngọc có bài xích loại gia thế này của bọn họ hay không, rốt cuộc cô cũng đã trải qua không ít biến cố.

"Em hiểu ý tốt của anh, yên tâm đi, em nếu thật sự sợ hãi liền sẽ không đến mức đáp ứng anh.

" Lục Hòa Ngọc duỗi tay sờ mặt anh một phen, xem trong mắt anh thế nhưng mang theo một tia bất an, không khỏi nói với giọng điệu mềm mại hơn.

Cô xác thật không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng ít ra cô không nghĩ chỉ làm cô bé lọ lem.


Cho nên, ở bên nhau cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là bị người ta dán lên một cái nhãn mà cả đời đều không thể xóa sạch được.

Chung Cảnh Tri thấy cô cũng không giống như nói giỡn, trong lòng khẽ buông lỏng, anh đúng là thật sự sợ cô đột nhiên lùi bước, bức cho anh không thể không dùng thủ đoạn cưỡng chế, cứ như vậy anh cũng sợ chính mình xúc phạm tới cô.

"Em cảm thấy anh cũng không giống người sẽ buông tay nếu em từ bỏ.

" Lục Hòa Ngọc cười nhạo, chỉ là ở trong mối tình này Chung Cảnh Tri xác thật không có cảm giác an toàn, nhưng cô cũng không cảm thấy sau khi mình buông tay, anh có thể để chính mình đi, vừa thấy chính là người bá đạo ngang ngược, sao có thể dễ dàng buông tay.

"Em quả nhiên là người hiểu biết anh nhất.

" Chung Cảnh Tri tức khắc nhếch lên khóe miệng, anh xác thật chính là nghĩ như vậy.

"Cho nên, đúng là cho rằng em không biết abg đang tính toán làm cái gì sao? Chỉ số thông minh của anh ở đâu? Hả?" Lục Hòa Ngọc duỗi tay nắm lỗ tai anh, nhịn không được cười hỏi.

"Bị chó ăn.

" Chung Cảnh Tri cũng vô lại đem trách nhiệm đẩy đi, dứt khoát bế cô lên, cằm gác ở trên đầu vai cô cọ cọ.

Lục Hòa Ngọc lần đầu tiên nghe được có người nói chính mình như vậy, cảm thấy buồn cười, thật là nháy mắt cô cảm thấy mình bị yếu thế
"Buông tay ra, em còn phải về nhà làm việc, còn có chút việc còn không có hoàn thành.

" Tuy rằng loại không khí này không thích hợp để phá hư, nhưng Lục Hòa Ngọc trong lòng còn nhớ thương còn có việc chưa làm xong đâu.

"Haizz, như thế nào cảm thấy vị trí của chúng ta có điểm thay đổi với nhau đâu?" Chung Cảnh Tri thở dài mà buông cô ra, rõ ràng anh nên là người kiếm tiền dưỡng gia, cô chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được.

"Không có việc gì, em cảm thấy anh rất thích hợp với nhiệm vụ là hiền phu, ừm, còn làm được so với em tốt hơn nhiều, về sau em liền kiếm tiền dưỡng gia đi.

" Lục Hòa Ngọc đứng lên, buồn cười mà vỗ nhẹ xuống mặt anh, cười tủm tỉm mà nói cũng không lại để ý đến anh, cô liền phải trở về làm việc.

"Hiền phu một chút đều không dễ nghe.

" Chung Cảnh Tri vừa nghe cái cách hình dung này, tức khắc ghét bỏ mà nói.

"Cảm thấy không dễ nghe thì có thể không làm, em có thể đổi người khác làm.

" Lục Hòa Ngọc không hề có gánh nặng mà nói.

".

.

Từ từ, anh cảm thấy từ này cực kỳ thích hợp với anh.

" Chung Cảnh Tri vừa nghe điều này liền cảm thấy không được, duỗi dài tay vươn ra lại chỉ nghe được tiếng cửa "cạch" một tiếng đóng lại.

Thật đúng là quả nhiên tìm đường chết mà.


Mà Lục Hòa Ngọc sau khi về đến nhà nhịn không được vụng trộm vui vẻ, thật đúng là cho rằng cô trị không được anh đâu.

Bất quá sau khi cười xong, Lục Hòa Ngọc lại nhịn không được thở một hơi dài, nói đến việc này trong lòng cô vẫn là có chút áp lực, cùng Chung Cảnh Tri người như vậy ở bên nhau, lại sao có thể không áp lực đâu.

Còn nữa cô nghĩ đến Cao Ninh, nếu cô biết mình cùng chú út của cô ấy ở bên nhau.

Không biết cô ấy có thể hay không lấy cây đại đao đuổi giết mình?
Cô có thể tưởng tượng được đến Cao Ninh khẳng định sẽ rất khiếp sợ, đến nỗi phản ứng sau đó, cô liền nghĩ cũng không muốn nghĩ đến.

Càng làm cho Lục Hòa Ngọc không thể tưởng được chính là cô thế nhưng được một người nam sinh ngăn lại -- thổ lộ! Thổ! Lộ!
Phải biết rằng cô cùng nam sinh trong ban căn bản là không tiếp xúc, càng miễn bàn cô mỗi ngày trừ bỏ đi học, không tham gia hoạt động ngoại khóa, cũng không tham dự cái liên hoan gì, từ trước đến nay đều là độc lai độc vãng.

Nào nghĩ đến đột nhiên có một ngày, có người ngăn lại hướng tới cô thổ lộ.

Thổ lộ a, kỳ thật lần này hẳn là lần đầu tiên kiếp trước lẫn kiếp này Lục Hòa Ngọc được bạn học thổ lộ!
"Bạn học Lục Hòa Ngọc, tôi là Nghiêm Vũ Hạo, tôi thích cậu, cậu có thể cho tôi một cơ hội không?" Nam sinh đem bó hoa hồng trong tay đưa tới trước mặt Lục Hòa Ngọc, thanh âm bởi vì khẩn trương mà có chút run rẩy.

Lục Hòa Ngọc bất ngờ ngây ra, cô từ trước đến nay cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày được người ta thổ lộ, có chút sững sờ mà đứng bất động.

Cũng may đối phương chọn vị trí hẻo lánh mà thổ lộ, bên cạnh cũng không có người vây xem, nhưng Lục Hòa Ngọc rất mau liền phục hồi lại tinh thần, lắc đầu khẳng định mà nói "Bạn học Nghiêm, tôi đã có bạn trai, không thể tiếp thu cậu, cảm ơn cậu đã thích tôi, cậu nhất định sẽ có thể tìm được người mình thích.

"
"Thật vậy sao? Vậy, cậu có thể nói cho tôi biết anh ta là ai sao? Anh ta có phải là học sinh ở trường học chúng ta không?" Nghiêm Vũ Hạo tuy rằng khó nén được thất vọng, nhưng rốt cuộc cũng không có thật sự yêu Lục Hòa Ngọc, chỉ là ở giai đoạn thích, đương nhiên cũng không đến nông nỗi vì yêu sinh hận.

Cho nên, thất vọng đương nhiên là không tránh được, nhưng vẫn có chút muốn biết người cô thích đến tột cùng là ai.

"Đúng vậy, anh ấy không phải học ở trường chúng ta.

" Lục Hòa Ngọc xua xua tay, Chung Cảnh Tri tuy rằng cũng tốt nghiệp đại học Thủ Đô, nhưng anh hiện tại cũng không phải là học sinh đang học ở trường, bởi vậy cô cũng không có nói sai.

"Phải không? Vậy chúc mừng cậu, hoa này cậu cầm đi, tuy rằng cậu không thích tôi nhưng hy vọng cậu không cần cự tuyệt bó hoa này.

" Nghiêm Vũ Hạo nghe cô nói như vậy, không khỏi cũng có chút thoải mái, ít nhất cô không có gạt mình, cũng không có nói dối để lừa mình.

"Này.

.

" Lục Hòa Ngọc lời nói còn không kịp nói xong, Nghiêm Vũ Hạo liền đem hoa nhét vào trong lòng ngực cô, sau đó xoay người liền đi rồi, vừa đi vừa nói chuyện "Cậu cầm đi, một nam sinh như tôi ôm hoa đi ở trong vườn trường cũng rất ngượng ngùng, kỳ quái đi.

"
Tôi đây ôm hoa đi ở trong vườn trường, liền không biết xấu hổ sao? Lục Hòa Ngọc xấu hổ, mua gì không tốt, mua một bó hoa hồng! Thật là đáng chết lóa mắt.

Lục Hòa Ngọc đứng ở nơi đó có chút bất đắc dĩ nhìn bó hoa trong lòng ngực, cô đây là phải về nhà a! Ôm bó hoa này trở về thật sự tốt sao?
Này không phải là đang tuyên bố với toàn thế giới, cô được người ta thổ lộ?.


Đọc truyện chữ Full