TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tầm Thần Ký
Chương 19: 19: Diệt Sát Cường Đạo


Sắc mặt của Tịch Thần khá là nặng nề và âm u, nàng chọn một khoảng đất trống rồi dừng lại, giương mắt nhìn mấy tên thanh niên to con đang tiến lại gần và vây quanh mình.
“Tiểu cô nương! Đi một mình à? Sao mặt ủ mày chau thế, có chuyện không vui gì nói ca ca nghe nào, ca ca dắt ngươi đi mua vui nha!” Tên thanh niên bụng phệ đi đằng trước dùng ánh mắt cợt nhả đánh giá Tịch Thần từ đầu đến chân, xoa cằm cười đùa.
Mấy tên đàn em bên cạnh hắn nhanh chóng phụ họa, lời lẽ ô uế và dơ bẩn.
“Đúng vậy nha, tiểu cô nương chơi đùa cùng chúng ta đi nào.

Hứa nhất định sẽ cho ngươi một trải nghiệm cả đời khó quên được.

Kinh nghiệm chinh chiến sa trường của lão đại rất tuyệt luôn đấy!”
“Lão đại hôm nay thật có diễm phúc, đụng tới một tiểu cô nương đơn thuần mới toanh như thế này.

Chỉ là nhìn qua có chút lạnh lùng ha?”
“Ngươi thì biết cái gì, lạnh lùng mới có cá tính.

Lão đại thích chinh phục mấy cô gái có cá tính như vậy!”
“Đúng đúng, người lạnh lùng như thế một khi r3n rỉ lên thì thanh âm tuyệt đối sẽ mất hồn, tư vị phê như con tê tê luôn nha!”
“Lão đại, ngươi cũng không thể hưởng thụ một mình, nhớ chia chát cho huynh đệ một chút thịt vụn sau cùng nhá!”
Tên bụng phệ được tung hô thì càng vui vẻ, hắn đã mường tượng ra cảnh mỹ nhân hầu hạ dưới người hắn, cả hai cùng tung hoành trên đỉnh vân sơn, bởi vậy khuôn mặt hắn đỏ tới mang tai, ánh mắt thì đục ngầu nhiễm vài tia sắc dục, xoa tay hầm hè, gấp không chờ nổi mà tiếp cận Tịch Thần, muốn chộp lấy đôi vai của nàng.
“Nào, tiểu cô nương, ca ca nhất định sẽ làm cho ngươi vui vẻ.

Ngoan!”
Da gà trên người đều nổi cộm lên hết, sâu trong đáy lòng Tịch Thần dâng lên một ngọn lửa chán ghét hừng hực cháy, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt âm u đầy d*c vọng kia thì nỗi thống hận chôn vùi sâu nơi đáy lòng nàng như con ác thú trỗi dậy muốn phóng ra ngoài cắn người.
“Cút!” Tịch Thần kịp thời triệu hồi quyền trượng, hất mạnh đôi tay dơ bẩn của tên bụng phệ kia ra, cố gắng khắc chế chính mình nên chỉ lạnh lùng nhả ra một chữ đầy sát khí.
Tên bụng phệ nào biết một cô nương tưởng chừng như nhu nhược sẽ có vũ khí, nên bị hất văng phải lùi lại ba bước, sắc mặt đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi mà chửi tục:
“Mẹ kiếp con khốn này, rượu mời không muốn mày muốn uống rượu phạt phải không? Còn dám đánh lão tử đây! Mày chán sống à?”

Hắn chửi xong, phát hiện biểu cảm của thiếu nữ đối diện vẫn trơ trơ ra như khối đá, thì cơn tức giận xông thẳng lên đầu, hắn phất tay ra lệnh cho đàn em bên cạnh:
“Các huynh đệ, bắt nàng trói lại cho lão tử, lột s@ch y phục và lấy hết tinh thạch ra đây.

Lão tử hôm nay phải cho nàng biết cái cảnh, vừa cướp vừa cưỡng gian là như thế nào!”
Ánh mắt của Tịch Thần chợt lóe, thì ra mục đích của những kẻ này là cướp tinh thạch, nhưng khi thấy diện mạo có phần xinh đẹp của khối thân thể này thì lại nảy sinh tà tâm, không chỉ muốn cướp tài sản mà còn muốn cướp sắc.
Trên trần đời, nàng chán ghét nhất chính là những kẻ cặn bã và trơ trẽn như thế này.
Nàng vốn dĩ muốn an tĩnh không kiếm chuyện, nhưng bọn người này đã chọn cánh cửa đi thẳng đến âm ty, thì nàng đành chiều theo vậy.
Mấy tên tiểu đệ hầm hè tiến lên, trong lòng hẳn là khinh thường một người thiếu nữ yếu đuối nên không sử dụng vũ khí, bọn họ dạng thành hình vòng tròn áp sát lại, nhanh chóng tiếp cận Tịch Thần.
Mặc dù không sử dụng vũ khí, nhưng nàng vẫn cảm nhận được khí thế mạnh mẽ tỏa ra từ trong người bọn họ, rất giống với khí thế mà nàng đã gặp qua trên người Chu Bằng.

Hẳn là lính đánh thuê và võ sĩ tu tập nội khí.
Ý chí chiến đấu sục sôi, đây là lần đầu tiên nàng giao thủ với người của thế giới này, cho nên cực kỳ hưng phấn và mang theo chút cẩn thận.
Trước khi cánh tay rắn chắc của bọn họ chộp tới, nàng đã đọc xong chú ngữ, một trận gió vờn quanh dưới chân rồi mang nàng luồn lách qua kẽ hở, vượt ra khỏi vòng vây.
Nàng còn dùng đầu trượng gõ thật mạnh vào sau ót của một tên cuối cùng, khiến cho mắt hắn nhòe đi, và thất thần trong chốc lát.
Những tên còn lại hoảng hốt đưa tay hòng bắt được bóng đen, nhưng đáng tiếc chỉ vồ được không khí và va sầm vào nhau, khiến cho cả đám ôm mũi miệng la oai oái.
Tên bụng phệ đứng vòng ngoài thấy tình huống như vậy thì ánh mắt khẽ co lại, tức giận rủa một câu: “Phế vật!”
Sau đó, hắn xách lên trường đao của mình đuổi theo Tịch Thần mà chém.

Ánh đao sắc bén nặng nề vụt qua không khí, kèm theo lực lượng hãi hùng.

Có mấy lần Tịch Thần đều suýt bị khí thế của nó chém trúng.
Nàng liếc mắt nhìn tình huống bên kia, sợ rằng đàn em của tên này sau khi hồi phục tinh thần thì sẽ gia nhập vòng chiến mang rắc rối lớn cho nàng.

Nên nàng đề lên [Tật Phong Thuật] chạy quanh bọn họ, dẫn dụ tên bụng phệ liên tục chém trúng người nhà mình.

“A! Lão đại, ngươi chém nhầm người! Ngươi đánh trúng bả vai của ta rồi!”
“Chết tiệt! Tôn Đản, ngươi dám bóp vào mông của lão tử.”
“Hầu Hiên, ngươi ăn nói cho cẩn thận, mở to mắt rồi nhìn cho rõ ràng, ta né thanh đao của lão đại rồi lỡ trúng ngươi thôi.

Tưởng mông mình đắt giá lắm à? Ta còn không biết trong đó đã nở đầy hoa cúc sao?”
“Khốn khiếp, ngươi dám nhục nhã ta! A! Lão đại, ngươi dừng lại một chút, ta phải xử chết tên Tôn Đản này đã!”
Tên bụng phệ tức giận đến tóe khói, thở hổn hển chỉ vào đám đàn em rồi chửi rủa:
“Con mẹ nó một đám phế vật tránh ra hết cho lão tử.

Còn yêu nữ kia, ngươi có bản lĩnh thì đứng ra đây một đấu một, trốn đông trốn tây núp lùm thì sao xứng anh hùng?”
Ánh mắt hiện lên tơ máu sát khí, tên bụng phệ lại quay sang Tịch Thần rồi uy hiếp.
Chỉ thấy người thiếu nữ đứng cách xa năm bước, trên khuôn mặt âm u sắc lạnh hiện lên một nụ cười châm biếm:
“Anh hùng? Đối với đám tiểu nhân các ngươi thì sao xứng đáng để được đối đãi như một anh hùng?”
“Mẹ kiếp, đi chết đi yêu nữ!” Tên bụng phệ lại phóng vọt lên, hung hăng chém trường đao về phía trước, mỗi một đao đều chứa uy năng lợi hại, liên miên không dứt chém về phía trước.
Mà Tịch Thần lại không chút hoang mang điều khiển pháp thuật, vòng sáng cam nhạt từ hạt châu trên quyền trượng được phóng thích ra, mang theo chúc phúc đến từ yêu đan thì lực lượng càng thêm mạnh mẽ, nhanh chóng hình thành một bức tường đất đai dựng trước người, chặn lại hết thảy công kích.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hai loại lực lượng va chạm vào nhau, khiến cho một cuộc nổ mạnh được xảy ra ngay tại đó, thanh âm đinh tai nhức óc truyền đi rất xa, cát bụi bay tứ tung hình thành một vòng sương mù đặc quánh.
Nội khí của đao bị mài mòn dần hết, nhưng “thổ tường” cũng không kém hơn là bao, đúng lúc ăn mòn hết đao khí thì cũng tan rã sụp đổ, tuyệt đối không để lực lượng dư thừa lan ra ngoài.
Tịch Thần lùi về phía sau ba bước tránh khói bụi văng vào mặt, ma lực ở trong ma tuyền điên cuồng vận chuyển, súc tích pháp thuật chuẩn bị tung ra lần thứ hai.
Tên bụng phệ cũng bị chấn đến cánh tay run lên, suýt chút nữa không cầm lên nổi trường đao, trong lòng hắn kinh đào hãi lãng không thôi, đặc biệt là khi nhìn thấy đất đá vậy mà tự nhiên hình thành tấm chắn cùng hắn đối kháng, còn chiếm thượng phong.
Từ thuở khai sinh mẹ đẻ ra, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quái quỷ nào thế này.
Người thiếu nữ này? Nàng là người hay yêu quái?
Đây có phải là tiểu cô nương yếu đuối nhu nhược đâu? Rõ ràng là bà la sát thì có!

Mặc dù biết mình đá đến ván sắt, tên bụng phệ cũng đã không còn cơ hội để lui lại, cho nên hắn cắn răng vung lên đao pháp, tung ra tuyệt kỹ để đời của mình.
Dồn hết nội khí trong cơ thể lên trên thân đao, thanh đao hiện lên ánh sáng trắng chói mắt, hắn lại nghiêm túc chuyển động vài tư thế múa may, thân đao hiện ra vài hư ảnh lóe mắt, sau đó hắn đem một đao này chém ra.
Hắn bắn ánh mắt tự tin nhìn về phía đối diện, trong lòng hừng hực khí thế, đây là át chủ bài lợi hại nhất của hắn - Hư Ảnh Đao Pháp.
Hư Ảnh Đao Pháp có thể phát ra nhiều đao khí khác nhau trong cùng một thời điểm, khí thế giống y như đúc, nhưng đường đi lại thập phần xảo quyệt, khó lòng phòng bị.
Nghe nói luyện đến cảnh giới cao nhất, thậm chí có thể phát ra hàng ngàn hàng vạn thanh đao, nhất đạo tề phát.
Mà hắn, hiện giờ cũng đã có thể phát ra mười sáu mũi đao khí.
Ở nơi tài nguyên cằn cỗi như Hoang Vực Giới mà hắn có thể đi tới một bước này, không thể không nói hắn cũng là người tài ba.
Chỉ đáng tiếc, người hôm nay hắn gặp gỡ không phải là người bình thường, mà là một ma pháp sư có trăm năm kinh nghiệm chiến đấu.
Mười sáu thanh đao khí như ảo ảnh vô hình đoạt mạng, tức tốc đâm về Tịch Thần, nếu nàng không có biện pháp tránh né, chắc chắn sẽ bị đâm thành cái sàng.
Mà Tịch Thần lại không chút hoang mang, thậm chí còn nhắm mắt lại, tinh thần lực như tơ nhện dàn trải ra ngoài, bao bọc thành hình lưới.
Vật vô hình thì nên dùng vật vô hình để đối phó.
Ở bên này, tên bụng phệ thấy Tịch Thần nhắm mắt lại, còn cho rằng nàng là bị dọa sợ, âm thầm vui mừng, trong lòng điên tiết hò hét.
Mau lên! Mau lên chút nữa! Đâm chết yêu nữ kia đi!
Đột nhiên, hắn trợn to mắt, phát ra thanh âm kinh hoàng:
“Không!…”
Chỉ là, thanh âm của hắn nửa chừng đã bị nuốt chửng.
Mười sáu thanh đao của hắn bị định trụ, tựa như lọt vào lớp bùn sâu và bị vây hãm ở trong đó, một khắc cũng khó rút ra.
Bản năng nguy cơ khiến cho hắn co giò lên và chạy, nhưng đáng tiếc là không còn kịp nữa.
Băng tuyết – không chỗ nào mà không có, nhanh chóng tràn lan.
Trải dài từ mười sáu thanh đao kéo dài ra, khí lạnh nhanh chóng đột nhập từ trên xuống dưới, trong nháy mắt đóng băng luôn tên bụng phệ.
Răng rắc!
Tránh cho đêm dài lắm mộng, Tịch Thần trực tiếp ra đòn quyết sát, một vòng tròn kim sắc hiện lên, sau đó xuất hiện một thanh đại chùy làm bằng kim loại, bay đến và gõ leng keng vào khối băng hình người.
Khối băng chịu gì nổi cự lực nên nhanh chóng nứt ra, vỡ nát thành từng mảnh rớt xuống đất, kéo theo từng vệt máu tươi.
Tên bụng phệ đến chết cũng không thể ngờ được mình sẽ chết dưới ba đòn combo này.
Tịch Thần âm thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải nàng thăng lên tam giai ma pháp sư thì chiêu [Băng Tuyết Tan Rã] và [Kim Chùy] này đã không thể sử dụng được rồi.
Tam giai - thực sự mở ra rất nhiều cánh cửa và chiêu thức.
Mấy tên còn lại thấy cảnh tượng như vậy thì đồng loạt run lẩy bẩy, co giò lên mạnh ai nấy chạy.
Chỉ là, chưa chạy được bao lâu.

Vụt! Vụt! Vụt!
Vài mũi tên vô hình mang theo tiếng xé gió rào rạt xuyên qua ngực của bọn hắn, một tiễn xuyên tim, chết không nhắm mắt.
Tịch Thần nhíu mày nhìn mấy xác chết khó coi dưới đất, quyết đoán thêm một mồi lửa đốt xác thành tro tàn, không lưu lại một tia dấu vết.
Đến lúc này, nàng mới khẽ thở phào một hơi, lấy ra một chi dược tề uống lên để hồi phục ma lực.
Sắc mặt trắng nhợt mới hồng hào trở lại.

Trải qua cuộc chiến này, nàng rốt cuộc biết được hạn mức của mình và người ở thế giới này.
Tên bụng phệ này hẳn là lính đánh thuê đã có đoàn đội, bởi vì huy chương trên ngực áo của hắn là màu vàng.

Thực lực của hắn nếu so với ma pháp sư thì hẳn là nằm ở Nhị giai, dưới nàng một bậc nên nàng mới có thể chiếm thượng phong.

Nhưng những người khác thì chưa biết thế nào.
Kỳ Văn Thư từng nói, dính vào đoàn đội thì rất phiền phức, thực lực hiện tại của nàng chưa phải là cao lắm, nên mới quyết đoán giết người diệt khẩu.

Nếu để lại một tên chạy trốn thì hậu quả rất khôn lường.
Suy nghĩ xong, nàng lại quan sát xung quanh, thấy bên cạnh vũng máu có một cái túi nhỏ, nàng liền nhặt lên và đưa tinh thần lực vào.
Trong đó có mấy trăm khối tinh thạch cỡ bằng ngón út, cỡ trung thì cũng có chừng mười viên, tài sản thập phần phong phú, hẳn là tên này thường xuyên cướp đoạt dê béo, cướp nhiều thành quen tay.

Ở một góc, nàng còn thấy được một lệnh bài kim sắc, một bộ võ phục có thêu hình ngọn lửa ở viền áo và hai quyển sách đã ố vàng.
Nàng cân nhắc một chút rồi đem chúng toàn bộ ném vào Ma Pháp Hộp.

Sau đó đem luôn cả mười sáu thanh đao bị đóng băng trên không trung thu hồi.
Thứ này nếu cưa ra thì cũng trở thành vũ khí sắc bén, đợi nàng tìm được chỗ uy tín và biết hàng thì bán lấy tiền đổi thứ khác.

Tuyệt đối không lãng phí.
Cảm thấy mình không để lộ dấu vết gì khiến người ta tìm được, nàng mới xoay người đi trở về..


Đọc truyện chữ Full