Đợi Doãn Nguyệt thu thập xong, sắc trời đã tối xuống dưới, ba người chỉ có thể bất đắc dĩ nhóm lửa, ngồi lại tại chỗ nghỉ ngơi.
Ba người đều là thiếu nữ trẻ tuổi, mỗi người một khí chất, thật là làm cho người cảnh đẹp ý vui, chỉ thiếu một nữ là có thể tạo thành một bàn mạt chược.
Ba người vây quanh đống lửa, không ai nói chuyện, nhìn chằm chằm đống lửa không biết suy nghĩ cái gì.
Doãn Nguyệt len lén nhìn qua Yến Thanh, trong lòng nghĩ tiểu ma nữ cũng không có đáng sợ như trong lời đồn đãi đâu.
Tí tách!
Tịch Thần chuyển động dã ngoại thức ăn trong tay, thịt chất bên ngoài vàng óng, tản ra mùi hương mê ngườ.
Lửa đỏ ảnh ngược mi mắt nàng trông có vẻ dị thường sáng ngời.
Doãn Nguyệt hít hà cái mũi, bụng đã sớm đói đến cồn cào kêu vang.
Yến Thanh nghe mùi, ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên, phảng phất có sao trời ở trong đó nổ tung, bên miệng nhoẻn cười, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền, thỏa thỏa là một tiểu cô nương nhà bên trong sáng thanh thuần.
“Tiểu Thần Thần, tay nghề này của người thật là tuyệt vời! Thịt nướng rốt cuộc là thêm vào gia vị gì vậy?”
Yến Thanh trải qua một trận chiến, đã tự động cùng người quen thuộc, biết tên Tịch Thần sau, liền đã thân thuộc mà kêu tiểu Thần Thần.
Lúc nãy nàng nhìn thấy Tịch Thần rắc thêm một chút gia vị, chưa kịp nhìn kĩ đó là cái gì, hiện tại nàng mới tò mò hỏi.
Doãn Nguyệt cũng rất hiếu kì, đi theo Tịch Thần mấy ngày nay, nàng cũng đã nếm thử qua tay nghề của Tịch Thần, thịt nướng trơn bóng mềm mịn, hoàn toàn không có một chút xơ cứng và cháy khét.
Hỏa hậu vừa đủ, thịt chất giòn dai, hơn nữa hương vị mê người.
Tịch Thần ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua hai người, thanh âm nhịn không được vui vẻ nói:
“Cũng không phải gia vị khó lường gì, chỉ là đem một số dược liệu cây cỏ phối hợp nghiền nát liền thành.”
Dù sao nàng trong không gian còn có rất nhiều, khi ở Thần Hành đại lục là lúc, nàng đa số thời gian đều là ở rừng rậm phiêu bạt, vì không bạc đãi chính mình, nàng dần dần luyện ra hảo tay nghề, đem những loại dược liệu không hề đắt giá một hồi nghiền nát trộn chung.
“Như vậy à!” Yến Thanh chỉ bĩu môi, tỏ vẻ không còn hứng thú, ánh mắt lại trông mong mà nhìn chằm chằm thịt nướng trong tay nàng.
Rốt cuộc không bao lâu sau, thịt nướng vừa lúc vàng ươm, Tịch Thần cũng không keo kiệt, phân ra làm ba chia cho Doãn Nguyệt cùng Yến Thanh.
Yến Thanh cầm lấy thịt nướng cho vào miệng, sau đó cười híp mắt giống như một con mèo nhỏ vụng trộm được đến bảo bối.
Chỉ thấy tay nàng cầm thịt nướng đầy dầu mỡ, tay còn lại bỗng nhiên không kịp phòng bị vỗ vai Tịch Thần, nheo mắt nói:
“Tiểu Thần Thần, ta đột nhiên phát hiện, tay nghề của người thật là quá tuyệt, vì vậy ta quyết định sau này đi theo ngươi, đi theo ngươi có thịt ăn hẳn là không sai…”
Bốp!
Tịch Thần một cánh tay vỗ lên mu bàn tay Yến Thanh, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Yến Thanh có chút chột dạ rút tay về, ngập ngừng nói:
“Ha hả… ngươi đừng keo kiệt như vậy… dù sao ngươi một mình làm ăn cũng ăn không hết, cũng không thể lãng phí lương thực không phải…”
Doãn Nguyệt ho khan một tiếng, nghiêm trang nói:
“Khụ! Thật ra Yến Thanh này, ngươi không cần phải lo lắng lãng phí lương thực, dù sao có ta đi theo nàng… huống chi ăn không hết… cũng có thể đóng gói để dành…”
Yến Thanh trừng mắt, mặt không đổi sắc nói:
“Dù sao ta cũng đã quyết định đi theo tiểu Thần Thần! Ngươi không cần gián đoạn chia lìa đôi ta!”
Doãn Nguyệt kém chút nữa sặc ra tới!
Cái gì mà chia lìa đôi ta? Từ ngữ như thế nào quái dị như vậy?
“…” Tịch Thần yên lặng ngồi ăn thịt nướng, trong lòng cũng vô ngữ không thôi.
Ngươi có hỏi qua ta chưa? Ta có đồng ý sao? Ngươi tự tiện như vậy thật sự tốt không?
Nhấm nháp hết thịt nướng trong miệng, Tịch Thần không nhanh không chậm nói:
“Muốn đi theo ta cũng được, nhưng ta đã làm thức ăn, ngươi phải đi đánh thịt.
Ta gặp nguy hiểm, ngươi phải tới cứu ta.”
“Ta là một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, ngươi kêu ta đi đánh thịt, lương tâm ngươi sẽ không đau sao?” Yến Thanh trợn mắt hỏi.
“Không đau!” Bởi vì, ta không có tâm.
“…” A! Ngươi lợi hại!
Doãn Nguyệt nghẹn họng nhìn trân trối, lần đầu tiên phát hiện không quen biết Tịch Thần người này.
Cư nhiên cũng có phúc hắc một mặt.
Để cho nàng càng thêm bất ngờ đó là, Yến Thanh có thể vui vẻ mà cùng người khác đùa giỡn.
Tựa hồ cùng trong lời đồn quá khác biệt.
Đang cảm thán, một trận “tất tất tác tác” tiếng bước chân càng ngày càng gần, tựa hồ có thật nhiều người hướng bên này đi tới.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, tĩnh xem này biến.
“Ca! Bên kia hình như có người, hơn nữa còn có thức ăn, chúng ta mau qua đó đi!” Một đạo thanh âm nũng nịu dẫn đầu vang lên, làm cho ba người không khỏi một trận nổi da gà.
“Tổ Nhi! Muội từ từ, nơi này không giống như nhà của chúng ta, cần phải hành sự cẩn thận.
Nơi đó hẳn là địa bàn của người ta, chúng ta đi qua không tốt lắm đâu?” Giọng của một thiếu niên vang lên, âm vực mang một chút trầm tính, trong giọng nói mang theo thật sâu bất đắc dĩ.
“Nhưng mà, bọn họ nơi đó chỉ có ba người, chúng ta mang theo nhiều người như thế, chẳng lẽ còn sợ bọn họ không thành? Nhị trưởng lão, người nói đi?” Lâm Tổ Nhi thanh âm mang theo kiêu ngạo khó thuần, khinh bỉ nhìn qua ba người Tịch Thần, hỏi han vị lão giả mặc đạo bào màu xám bên cạnh.
“Nhị tiểu thư! Lời nói cũng không thể nói như thế, đại công tử nói không sai, nơi này không như nhà chúng ta, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!” Nhị trưởng lão Lâm Tường nói, thanh âm có một cỗ thành thục ổn trọng.
“Hừ!” Lâm Tổ Nhi bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.
Đoàn người đi tới góc trái đối diện của ba người Tịch Thần, hạ trại ngồi xuống, hai bên cách nhau chỉ không tới mười mét.
Ba người Tịch Thần đem nội dung nói chuyện của bọn họ đều nghe vào lỗ tai, chỉ là ba người ai cũng chưa làm ra phản ứng.
Tịch Thần là bởi vì không quan tâm, Yến Thanh càng là bĩu môi khinh thường, Doãn Nguyệt thì sắc mặt kiêng kị, không nghĩ chọc phiền toái.
Bởi vì ba người ngồi quay lưng lại, cho nên đoàn người bên kia không biết được thân phận của bọn họ.
Bên kia tất tất tát tát một trận, hạ nhân cũng đã chuẩn bị xong, đang xiên một cái thịt nướng.
Lâm Tổ Nhi càng là sắc mặt khó coi, liến thoắn không ngừng:
“Cái địa phương này làm sao lại bẩn như vậy, chỗ này có vết nhầy còn không có dọn sạch.
Người tới, đem chỗ này cho ta dọn sạch sẽ!”
Một hạ nhân tới nhanh chóng dọn dẹp qua, Lâm Tổ Nhi mới miễn cưỡng chịu ngồi xuống.
Lúc này, Lâm Tổ Nhi cầm lên thịt nướng, lại tiếp tục cằn nhằn:
“Này là cái đồ ăn gì, khô khốc như vậy? Là cho người ăn sao? Ta không muốn ăn cái này.
Ca! Ta muốn đồ ăn bên kia của các nàng, chỉ cần nghe mùi là đã cảm thấy một trận đói bụng.”
Lâm Vu Kiệt sắc mặt khó xử, nhìn thoáng qua bóng lưng của ba người bên kia, cuối cùng vẫn là ngồi xuống, trừng mắt nhìn Lâm Tổ Nhi:
“Tổ Nhi! Đừng lại hồ nháo! Bên kia đồ ăn là của người ta, chúng ta cũng không thể cướp lấy.
Muội đừng làm ầm ĩ nữa!”
Trong lúc này, lại có tốp năm tốp ba đội ngũ đi lại đây, hơn nữa trên người mặc thống nhất lính đánh thuê võ phục, bên hông treo vũ khí sáng láng.
Năm chi đội ngũ, bọn họ đều xuất phát từ năm đội khác nhau.
Bọn họ nhìn thoáng qua địa bàn bên này đã có người hạ trại, nên đành phải ngậm ngùi kiếm chỗ trống khác ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lâm Tổ Nhi bị mắng, không cam lòng nói, chỉ là giọng nói này hơi to, chấn đến mọi người đều nghe được:
“Ca! Ngươi dùng chút đan dược hay vũ khí qua bên kia đổi chẳng phải là được? Những người này đều là lính đánh thuê rẻ mạt lên không được mặt bàn cho người đương chó săn mà thôi, cho bọn hắn một chút ngon ngọt, bọn hắn còn không phải cảm tạ trời đất!”
Lâm Vu Kiệt không nghĩ tới Lâm Tổ Nhi sẽ nói như thế, muốn bịt lại miệng của nàng đã không còn kịp nữa rồi.
Những lính đánh thuê nghe lời nói đầy vũ nhục của Lâm Tổ Nhi, sắc mặt nháy mắt khó coi, ánh mắt như đao tước sắc bén đồng loạt hướng nàng phóng tới.
Có người nóng nảy, lập tức đứng lên nói:
“Hừ! Chúng ta mặc dù chỉ là lính đánh thuê, nhưng cũng có tôn nghiêm của chính mình.
Ngươi vũ nhục chúng ta như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua!”
“Thật cho rằng bản thân mình có bao nhiêu cao quý, trên tay chúng ta đều lây dính máu tươi.
Số người chúng ta giết còn nhiều hơn thức ăn mà ngươi ăn hàng ngày.
Nếu ngươi không biết sống chết, ta cũng không ngại có thể cho ngươi gia nhập số cơm đầu người!”
“Giết nàng! Nàng dám vũ nhục chúng ta một giới lính đánh thuê! Nhất định phải giết nàng…”
“…”
Xoạch xoạch!
Một đám lính đánh thuê bị kích phát giận dữ, hùng hổ rút ra vũ khí, chỉ hướng Lâm Tổ Nhi.
Lâm Tổ Nhi khi nào thì gặp qua đại trường hợp như vậy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch không còn huyết sắc.
Nàng chạy đến phía sau lưng Lâm Vu Kiệt mà trốn, chỉ lộ ra một cái đầu, kiêu căng nói:
“Các ngươi có biết ta là ai? Ta chính là hòn ngọc quý của Lâm gia, các ngươi có gan thì đụng đến thử xem!”
Nghe tới hai chữ Lâm gia này, một đám lính đánh thuê nhưng thật ra lòng có cách ứng, cũng không giống như vừa rồi hùng hổ dọa người.
Một người thanh niên từ trong đám người đi ra, chắp tay đối với Lâm Vu Kiệt nói:
“Lâm đại thiếu gia, ta biết Lâm gia các ngươi quyền cao chức trọng, chúng ta lính đánh thuê thế đơn lực bạc, không dám cùng chi chống chọi.
Nhưng muội muội ngươi buông lời vũ nhục chúng ta, chúng ta sẽ đem toàn bộ nguyên lời chuyển cấp thủ lĩnh, ta tin tưởng thủ lĩnh sẽ không thiện bãi cam hưu!”
Lâm Vu Kiệt sắc mặt khó coi, gân xanh bạo nộ, cặp mắt như chim ưng sắc bén nhìn thẳng người thanh niên kia:
“Ngươi cũng dám uy hiếp ta?”
Thanh niên chỉ chừng hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ võ phục màu đỏ chót, hắn nghe lời nói của Lâm Vu Kiêu toát ra tức giận, không giận phản cười, bộ dáng vân đạm phong khinh nói:
“Không dám, không dám! Ta chỉ là một đoàn trưởng nhỏ bé của Thiết Huyết dong binh đoàn nào dám cùng Lâm thiếu gia đối nghịch, ta chỉ thay lời thủ lĩnh nhắc nhở ngươi…”
Nghe tới là Thiết Huyết dong binh đoàn, mọi người ồ lên.
Trong tương truyền Thiết Huyết dong binh đoàn làm người chính trực, thấy chuyện bất bình đều là rút đao mà tương trợ, trong mắt không chịu nổi một hạt cát, phong cách hoàn toàn trái ngược với Lang Diễm dong binh đoàn.
Có lời đồn, hai dong binh đoàn này quan hệ như nước với lửa, ai cũng đều không chấp nhận bên kia tồn tại, đều là trong tối ngoài sáng cho nhau ngáng chân.
Hơn nữa, đoàn trưởng của Thiết Huyết dong binh đoàn là con cháu của tứ đại cổ tộc - Lăng gia, cho nên Lăng Quang mới không hề sợ hãi Lâm Vu Kiệt.
Lâm Vu Kiệt sắc mặt khó xem, hàm răng cắn vào nhau ken két, nhưng nghĩ tới người đối diện lại là Lăng Quang, hắn khó khăn lắm mới bình ổn xuống lửa giận:
“Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Lăng Quang lắc đầu cười cười, chân thành tha thiết nói:
“Không muốn gì cả, chỉ cần muội muội của Lâm thiếu gia cho chúng ta một lời xin lỗi, ta liền đem chuyện này bỏ qua, không nói cho thủ lĩnh.”
“Ngươi…” Lâm Vu Kiệt tức giận đến suýt chút hộc máu.
“Ca! Ta mới không xin lỗi, ta không có sai, ta đường đường là tiểu thư Lâm gia, vì sao phải xin lỗi một đám ô hợp!”
“Tổ Nhi! Câm miệng!” Lâm Vu Kiệt giận dữ quát lớn một tiếng, trong lòng dâng lên một cỗ căm ghét.
Sắc mặt của mọi người lại đen xuống dưới.
Lâm Tổ Nhi này là hôm nay muốn chết rồi phải không?
Một lúc thì mắng bọn hắn là chó săn, một lúc là đám ô hợp!
Như vậy, Lâm gia hôm nay nếu không cho bọn họ một cái công đạo, bọn họ tuyệt sẽ không để yên!
Đang lúc mọi người chuẩn bị đòi một cái công đạo, từ bên phải truyền đến một giọng nói sang sảng lại mang theo nồng đậm trào phúng:
“Lâm gia tiểu thư là cái thứ gì? Nói lính đánh thuê là chó săn, còn muốn tới cướp lấy đồ ăn của chó săn.
Này có phải đại biểu, nàng thiếu thốn đến mức ngay cả chó săn cũng không bằng?”.