Sáu người cùng với Cự Thạch tiểu thú đều rơi xuống hố nham thạch, nhưng mỗi người có cảm nhận lại không hề giống nhau.
Cái đặc trưng là nóng, nhưng còn thẩm thấu một tia lạnh lẽo, dường như muốn đóng băng cả linh hồn.
Có vô số vật chất vô hình không biết gọi tên bằng gì, chúng thông qua ngũ cảm xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, gây nên sự bất thường trong cơ thể.
Sáu người bắt đầu cảm giác được cơ thể nóng dần lên, có chút ngứa ngáy khó chịu, tựa như có vô số côn trùng lúc nhúc mà bò ở trong máu.
Trong khi đó, cái rét lạnh thẩm thấu vào linh hồn, mang theo chất nóng mà thiêu đốt.
Sự mâu thuẫn đến ngược ngạo này làm cho sáu người như muốn sống dở chết dở, trước mắt xuất hiện ảo giác.
Bốn người Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp có tu vi vốn đã yếu kém, nay gặp tình huống này thì càng thêm không xong.
Máu tươi từ trong lỗ tai bọn họ chảy ra, ánh mắt trống rỗng vô thần, miệng gào thét những ngữ điệu không rõ, hai cánh tay múa may vũ khí, quẫy đạp không ngừng.
Doãn Nguyệt cũng chẳng khá hơn là bao, nàng cố gắng vận hết nội lực đi chống đỡ với vật chất xâm nhập từ bên ngoài, nhưng vẫn có vô số tia nóng lạnh nhỏ len lỏi mà vào được.
Doãn Nguyệt sử dụng hai chân đẩy nước, nâng người mình để không chìm xuống, nàng nhắm nghiền mắt lại, đôi chân mày chau dính lại với nhau, cánh môi vốn đã nhạt nhòe càng thêm tái mét.
Tình huống tệ nhất lúc này có lẽ là Yến Thanh, bởi vì hình tượng của nàng lúc này khá đáng sợ, ánh mắt nhiễm đầy màu đỏ của sự giết chóc, từ nửa khuôn mặt dưới kéo dài xuống, da thịt bắt đầu nứt nẻ, lộ ra những lớp biểu bì đỏ tươi, máu chảy ra nhiễm hồng cả một vùng nham thạch.
Nàng lại tựa như không biết đau đớn, liên tục mà dùng roi Yêu Cốt đâm về phía trước, hệt như đang tàn sát kẻ thù.
Đáng sợ hơn là ánh mắt nàng trợn trừng, khóe miệng cười một cách man rợ.
Cự Thạch tiểu thú vừa rơi vào nham thạch thì các lớp vảy trên người nó cũng bắt đầu bị thiêu đốt đến cháy khét, hóa thành bột vụn rồi rơi xuống.
Nó hét thảm liên hồi, nhưng rồi nó cố gắng cảm ứng lực lượng khế ước, tìm được hơi thở của Tịch Thần.
Nàng đang ở trong cái hố xoáy kia.
Nó vùng vẫy muốn đến gần, nhưng nham thạch lúc này giống như keo dính, chất lỏng màu cam hồng sền sệt, đặc quánh lại với nhau, ùng ục mà nhấn chìm thân thể của nó, nửa bước cũng khó mà di chuyển được.
Từng thớ vảy trên người bong tróc không ngừng làm cho nó đau đớn khôn cùng.
Khóe miệng Cự Thạch tiểu thú ngâm nga từng tiếng r3n rỉ, ánh mắt trông mong nhìn về phía hố xoáy, cố gắng vùng vẫy khỏi lòng nham thạch, nhưng sức nặng từ thân thể của nó quá mức khổng lồ, nó càng vùng vẫy thì tốc độ nhấn chìm càng diễn ra nhanh hơn.
Lúc này, ai cũng đều rơi vào thế bí, không rảnh quan tâ m đến người còn lại như thế nào.
Mà ở giữa trung tâm lốc xoáy, lúc này cũng diễn ra một màn đại chiến kịch liệt.
Tịch Thần đem [Băng Thuẫn] chồng chất thành nhiều tầng đem bản thân bao quanh thành một lớp kén, mặc dù vậy sự va chạm giữa hai vật thể mang tính chất trái ngược vẫn làm cho lớp màng băng nhanh chóng bong tróc, ma lực tiêu tốn cực kỳ kinh người.
Tịch Thần liên tục uống vào dược tề bổ sung ma lực, mang tâm trạng nặng nề thấp thỏm, xuyên qua vô số nham thạch đặc quánh để tìm đến ký hiệu mỏng manh trong tinh thần hải.
Rất gần rồi, Tiểu Hắc đang ở gần đây!
Càng tới gần, nàng cảm giác được lực lượng khế ước càng rõ rệt, mà linh hồn lực của tiểu Hắc đang rất bất an, dường như bị cái gì đó quấy nhiễu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tịch Thần gian nan chống đỡ với nham thạch, tiêu tốn gần hơn phân nửa số lượng dược tề mà nàng tích trữ bấy lâu nay.
Nàng rốt cuộc thấy được tiểu Hắc.
Thông qua tinh thần lực truyền lại, Tịch Thần thấy được một kì quan xảy ra tại nơi đây, cả không gian dồn dập rung chuyển, phân thành hai trận tuyến.
Đầu bên kia là từng sóng nham thạch, tựa như hồng hoang cự thú, há chiếc mồm viễn cổ to lớn mà cắn nuốt cả thiên địa.
Dung nham quay cuồng dữ tợn, xoáy tròn lại thành một cái hố sâu khổng lồ với chất lỏng cam hồng tỏa ra nhiệt khí thật kh ủng bố.
Mà bên này, Tiểu Hắc quay lưng lại với nàng, hắc khí quanh quẩn xung quanh linh hồn của hắn.
Từ năm mét trở ra, cây cối mọc um tùm, những nhánh cây đen sắc nhọn “răng rắc” mà đâm thủng từng lớp nham thạch cứng rắn, chui tọt vào trong hố xoáy kia.
Đáng nói là, ở phía sau cây cối, trước người tiểu Hắc khoảng một mét, có một dòng nước đen tuyền bất chợt xuất hiện, khác với nham thạch cuộn trào, dòng nước kia im ả bất động, nhưng mực nước càng ngày càng sâu mang hơi thở hắc ám vô tận, kéo dài đối chọi với nham thạch.
Bộ rễ của cây cối c ắm vào trong nước, tốc độ sinh trưởng nhanh đến kinh người, không mấy chốc mà rậm rạp um tùm, chiếm gần hết không gian của nham thạch.
Nhánh cây được đà lấn tới, công kích càng thêm mãnh liệt.
Mà nham thạch cũng chẳng vừa, nhánh cây đâm thủng những lớp cứng rắn của nó, thì nó cũng tan chảy thành chất lỏng đỏ sền sệt ăn mòn ngược trở lại nhánh cây.
Đôi bên đều không ai nhường ai.
Người khổ sở nhất lúc này không ai khác ngoài tiểu Hắc.
Tịch Thần liên tục kêu gọi hắn nhưng đều không được đáp lại, nàng cảm nhận được linh hồn cây trụ của tiểu Hắc đang rất bất ổn, nguyên nhân là bởi vì Cỏ Minh Thương cùng Độ Linh Hà đều không chịu khống chế, cùng lúc sống dậy và điên cuồng đi công kích nham thạch.
Mà chúng muốn công kích nham thạch, cũng cần lực lượng.
Cho nên, Tiểu Hắc xui xẻo mà đứng chính giữa, trở thành nguồn năng lượng dự bị phục vụ cho trận chiến của chúng.
Tịch Thần nhăn mày, biểu tình ngưng trọng, trong đầu luôn quay cuồng suy nghĩ biện pháp.
Cỏ Minh Thương, Độ Linh Hà, Cộng Sinh Đại Trận đều là những vấn đề không nằm trong phạm vi hiểu biết của nàng, hiện tại lại thêm một dòng sông nham thạch xuất hiện giữa chừng uy hiếp đến Tiểu Hắc.
Tịch Thần có tâm nhưng vô lực, trơ mắt nhìn linh hồn lực của Tiểu Hắc càng ngày càng mờ nhạt, suy yếu đến trầm trọng.
Hiện tại đối với nàng, để giữ vững bản thân bình an vô sự ở trong nham thạch như thế này là đã quá gian nan, hầu như vắt kiệt hết tài sản cùng ma lực.
Ngay lúc này, một bên tinh thần hải lại truyền đến tiếng kêu cứu, đó là dấu hiệu của Cự Thạch tiểu thú.
Tịch Thần dùng tinh thần lực men theo ấn ký của Cự Thạch tiểu thú mà đi cảm ứng, lờ mờ thấy được vài bức hình ảnh.
Tịch Thần vội vã hồi âm, thanh âm dồn dập:
“Ta không phải đã bảo ngươi đưa các nàng lên trên hay sao? Vì sao còn lỗ m ãng mà nhảy xuống?!”
Cự Thạch tiểu thú khóc lóc r3n rỉ, thanh âm truyền lại có chút ngắt quãng:
“Còn không phải là do… do ma nữ bi3n thái kia sao? Ta đã nói qua… ngươi ít tiếp xúc với nàng ta thôi.
Kết quả ngươi không chịu nghe ta… để bây giờ ta đều bị nàng liên lụy, bị kẹt… ở nơi này.
Tịch Thần, ngươi… ngươi đang ở đâu? Mau… mau đến cứu ta, ta sắp bị nướng chết rồi… ngươi ở đâu?”
Sắc mặt Tịch Thần nháy mắt cực kỳ khó coi, tiến tới cũng không được mà lùi lại cũng không xong.
Phía trước có tiểu Hắc đang gặp nguy hiểm, phía sau có Cự Thạch tiểu thú kéo chân sau, đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt cũng không an toàn.
Thật là! Không thể làm người bớt lo được mà!
Nàng quan sát hiện trạng của tiểu Hắc, đồng thời truyền âm nói với Cự Thạch tiểu thú:
“Ngươi cố gắng chống chọi một lát, đợi ta!”
Tịch Thần hít sâu một hơi, điều một bộ phận tinh thần lực thông qua khế ước đồ án chuyển dời đến trên linh hồn của tiểu Hắc để giúp hắn giảm nhẹ gánh nặng.
Nhưng không tới mấy phút đồng hồ sau, tiểu Hắc lại trở về dáng vẻ yếu ớt bất kham như cũ.
Giữa lúc Tịch Thần không biết làm sao bây giờ, thì biến cố chợt xảy ra…
Răng rắc!
Tịch Thần nghe thấy một tiếng rạn nứt thật lớn ở bên tai vang lên, khiến cho đại não có mấy giây bị ngưng trệ.
[Băng Thuẫn] lộp bộp mà đứt đoạn, nham thạch nhanh chóng leo lên, bám lấy từng thớ da thịt trên người nàng.
Nhưng Tịch Thần chợt nhận ra một sự kiện kỳ quái, đó là nàng không cảm nhận được sức nóng của nham thạch, không có cảm giác bỏng cháy mà Cự Thạch tiểu thú vừa nói.
Sao lại thế này?
Chưa kịp để Tịch Thần nghĩ thông suốt thì cảnh vật trước mặt đột nhiên xoay mòng mòng, màu xanh, màu đen, màu cam hồng đan xen chồng chéo lướt qua trước mặt tạo thành những lát cắt không gian.
Vạn vật dường như đều ngưng đọng trong một khoảnh khắc, sau đó một tiếng "thình thịch" vang lên.
Dường như có tiếng bánh răng xoay chuyển, mở ra cánh cửa cổ xưa nặng trịch.
Tịch Thần hơi hoảng hốt sau một lúc mới hồi thần, phát hiện tiểu Hắc mặc dù còn suy yếu, nhưng đã an toàn mà đứng sau lưng nàng.
Cỏ Minh Thương và Độ Linh Hà bị động ký sinh trên người tiểu Hắc cũng mất đi tung tích.
Tịch Thần không vì thế mà nhẹ nhàng thoải mái, tâm tình ngược lại càng thêm nặng nề.
Nàng nhíu mày, dùng tinh thần lực quan sát khung cảnh chung quanh.
Nham thạch đã biến đâu mất, thay thế là một không gian yên ắng, bốn bề thoáng đãng, hai bên có hai cây cột cao chọc trời, càng trở lên càng uốn eo hẹp trở lại, tựa như một cái cổ chai, có vài giọt nước từ phía trên chảy xuống, tích tụ đến gần mắt cá chân của nàng.
Ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy được một lỗ hổng bé tẹo mang ánh sáng miễn cưỡng có thể chiếu đến hai đầu rường cột.
Tịch Thần phóng đại tinh thần lực, lờ mờ thấy trên đó điêu khắc vô số ký tự xa lạ mà nàng không quen biết.
Đột nhiên, có một tiếng cười đầy sung sướng từ phía sâu trong truyền đến:
“Ha ha ha! Mười vạn năm rồi, ta rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, Bát Sinh Môn, Thiên Âm Ngũ Nhạc, các ngươi đều sẽ không ngờ tới có một ngày ta còn sẽ thấy được ánh mặt trời đi? Các ngươi mỗi người đều phải tắm rửa sạch sẽ, mạnh khỏe cường tráng chờ lão tử trở về đó!”
Tịch Thần căng thẳng thần kinh, ma lực trong người chờ phát động, nàng dùng tinh thần lực đi dò xét, hỏi:
“Ai! Ai ở trong này, mau xuất hiện, đừng giả thần giả quỷ!”
“Tiểu oa nhi, nên nhớ: đừng tùy tiện sử dụng thần thức đi thăm dò người khác, kẻo mang họa vào thân đó.
Nể tình ngươi có công giúp bản tôn thoát khỏi khổ ải, bản tôn tạm tha thứ cho ngươi lần này!”
Sắc mặt Tịch Thần phút chốc biến đổi, bởi vì tinh thần lực đi ra dò xét đều mất tung tích, chứng tỏ người ở trong bóng tối mạnh hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Nàng hơi rũ mắt bình ổn nỗi lòng tràn đầy sóng gió, cúi người thi lễ một cái, nghiêm cẩn cẩn thận hỏi:
“Vãn bối không biết nên đã tùy tiện quấy rầy, mong tiền bối đại nhân đại lượng mà tha thứ.
Nhưng vãn bối vẫn chưa hiểu ý của ngài…”
Giọng nói kia lại cất lên, mang chất giọng trầm đục, ẩn dấu tang thương trống rỗng:
“Tiểu oa nhi không cần biết quá nhiều, sẽ chỉ mang đến tai họa cho ngươi mà thôi.
Bản tôn chỉ có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, may mắn giúp bản tôn có được tự do.
Bản tôn nợ ngươi một ân tình, ngươi có việc gì mong cầu, cứ nói!”
Tịch Thần nghe mà không hiểu ra sao, đột nhiên có một ân tình từ trên trời rơi xuống, làm cho nàng suýt thì cho rằng chính mình không chỉ mù mà còn ù tai.
Bất quá suy nghĩ cẩn thận lúc sau, nàng vẫn rũ đầu, ôn hòa hỏi:
“Mong tiền bối chỉ điểm đường mê, nơi đây là nơi nào? Và vãn bối phải làm cách nào mới có thể đi ra ngoài?”
Tịch Thần thấp thỏm hỏi, kì thật nàng cũng không trông đợi vào quá nhiều.
Nhưng sau một lát, giọng nói kia lại trả lời nàng, ngữ điệu mang châm chọc mỉa mai:
“Bọn họ vì không tiêu diệt được ta, nên hao tâm tốn sức bày ra nhiều thứ để nhốt ta lại, nào là Ngũ Hành Đại Trận, nào là Diệt Hồn Đỉnh, nào là Tịnh Nghiệp Chân Hỏa, ta anh danh một đời, sao có thể sợ những thứ đó.
Nhưng chết tiệt, bọn họ lại hủy diệt bản thể ta, bắt giữ phân thân của ta hạ xuống cấm chế, sau đó lại nhốt hắn trong một bức họa, đời đời trấn giữ phân thân của ta, khiến ta không hợp thể được.
Nơi này chính là tầng thứ ba của bức họa Thiên Thu kia."
Tịch Thần khiếp sợ, tim đập thình thịch như trống đánh, nàng thật là không nghĩ tới, trên đời này lại còn có pháp môn này nữa sao?
“Ý ngài là, vãn bối và tất cả mọi người, hiện tại đều đang ở trong tranh?”
“Đúng vậy!!!”
Tịch Thần hít sâu một hơi, chắp tay kính cẩn mà nói:
“Mong tiền bối chỉ giáo, vãn bối phải làm cách nào mới có thể thoát ra ngoài?”
Người ở trong tối khẽ thở dài một tiếng, sau đó bất đắc dĩ mà nói:
“Muốn thoát ra Thiên Thu Họa, nói dễ cũng dễ, nói khó cũng khó.
Ngươi có thể chịu đựng được Tịnh Nghiệp Chân Hỏa, chứng tỏ tâm tư ngươi trong sáng, không gánh nghiệp sát sinh người vô tội, cho nên cách thứ nhất là ngươi tìm được phân thân của ta, thuyết phục hắn dẫn độ thả các ngươi ra ngoài.
Nhưng, phân thân của ta bị giam cầm trong thời gian dài như vậy, hiện tại tính cách không biết đã vặn vẹo ra nông nỗi gì, cho nên cách này có khi dùng không được."
Tịch Thần hỏi:
“Phân thân của ngài hiện tại ở đâu?”
“Hắn ở tầng thứ hai của Thiên Thu Họa, chỉ cần tầng thứ ba này bị phá vỡ thì ngươi sẽ tìm thấy đường đến được nơi đó."
Tịch Thần hơi nhíu mày, nghiêm túc hỏi:
“Nếu phân thân của ngài không chịu dẫn độ, thì vãn bối phải làm cách nào?”
Nàng không bao giờ sẽ đem tất cả trứng gà đều đặt ở một cái rổ.
Bởi vì vô số tiền nhân kinh nghiệm báo cho, vô tư tin tưởng người khác tuyệt đối, kết cục sẽ là gà bay trứng vỡ.
Người trong bóng tối im bặt, sau một lúc thì nặng nề mà nói:
“Tự sát đi!”
“Tự sát??? Tiền bối, ngài đang đùa ta sao?” Tịch Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngữ điệu hơi vút cao.
Tiếng nói kia cất lên, mang theo hơi thở cao cao tại thượng, kiêu ngạo không ai sánh bằng:
“Ta sống một đời ác danh, có chuyện gì mà không dám làm.
Chỉ có bọn hậu bối các ngươi mới sợ đầu sợ đuôi, đa nghi hoang tưởng, không làm nên trò trống gì.
Ta nói tự sát là tự sát, ngươi không tin thì ta cũng chịu.
Bản chất của Thiên Thu Họa chính là một con dòi hút máu trong xương, đời đời cắn người không nhả xương, cho dù ngươi là người sống hay linh hồn vất vưởng, nó đều không nương tình.
Ngươi chỉ có thể cứng rắn hơn nó.
Tự sát là cách duy nhất, cũng là nhanh nhất để rời khỏi Thiên Thu Họa.
Mà cũng không phải là tự sát thông thường thôi đâu, ngươi phải đánh đổi thứ quan trọng nhất cho nó, nó mới thả ngươi ra ngoài!”
“Đánh đổi thứ quan trọng nhất?” Trong lòng Tịch Thần hơi run lên, nhưng nàng vẫn cố bình tĩnh mà hỏi hết sự việc.
Thấy thế nào, biện pháp tự sát này cũng không đáng tin cậy.
Không phải là trong đó có bẫy rập gì đi?
Nàng hơi rũ mắt, đa nghi mà tưởng tượng.
Có lẽ người trong tối kia bị nhốt lâu năm, một mình đơn độc buồn tẻ, nay gặp được người sống cộng thêm việc sắp đạt được tự do nên tâm trạng thoải mái, không ngại cùng Tịch Thần hàn huyên đôi câu:
“Con người lúc sinh thời có nhiều thứ rất quan trọng như sinh mệnh, ký ức, tâm tư tình cảm, của cải vật chất, vấn vương chấp niệm, sau khi chết thì như cọp chết bỏ da, rũ bỏ thể xác bên ngoài, nhưng nội tại vẫn còn nhiều thứ giá trị như công đức, nghiệp lực, linh hồn, oán khí.
Tất thảy mà nói, Thiên Thu Họa đều cần, và tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cho bất kỳ ai.
Ngươi phải suy nghĩ cho cẩn thận mình nên đánh đổi thứ gì để không phải hối hận về sau!”
Trong lòng Tịch Thần nghĩ, nàng vất vả lắm mới sống thêm một đời, yêu quý sinh mệnh còn không kịp, huống chi là tự sát bỏ mình.
Nhưng vì lễ phép, Tịch Thần vẫn ân cần một tiếng:
“Đa tạ tiền bối đã chỉ giải thích nghi vấn, vãn bối mạn phép hỏi tôn tính đại danh của người?”
Người trong bóng tối sang sảng cười lớn, kiêu ngạo mà hống lên:
“Tiểu oa nhi nhớ kỹ! Tên của ta là - Họa Cốt Hồng Quân!".