Mặt khác, các thành viên còn lại như Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp, thậm chí một số tiểu đoàn đội cũng vãnh tai lên mà nghe Yến Thanh nói.
Người xưa có câu: "Biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng", bởi vậy đối với cường giả chân chính, người ta thường mang tâm thái nhụ mộ để nhìn lên.
Hơn nữa, đa số cao thủ trong Hắc Bảng ít khi tụ tập lại một chỗ, rất nhiều thời điểm đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, quanh năm cũng chẳng xuất hiện ở tổng bộ được một lần.
Hiện nay nghe Yến Thanh nói về điển tích, thực lực và chiêu số của những người đó, làm cho bọn họ được mở mang tầm mắt.
Cao thủ trên Hắc Bảng, quả nhiên không thể trêu vào, không thể trêu vào!!!
Lúc này, Doãn Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chau mày lại hỏi:
“Các ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không, Lang Diễm binh đoàn cư nhiên không ở trong này? Hay hoặc là nói, kể từ lần xung đột ở Tử Vong rừng rậm, ta liền chưa thấy qua bọn hắn! Theo tính cách mua danh hám lợi của Hắc Lang, có lẽ nào hắn sẽ bỏ qua cơ hội tầm bảo tốt như thế này?”
Tiêu Nhạc nghe vậy thì ngay lập tức lên tiếng phụ họa:
“Nếu đoàn trưởng không nói thì ta suýt nữa đã quên mất, phía trước ngươi nói giải tán Dạ Nguyệt sau đó rời đi, bốn người chúng ta bị bọn họ truy sát trong thời gian rất lâu.
Sau đó thì chúng ta gặp Lục Vận, nàng mang chúng ta xuyên qua Tử Vong rừng rậm.
Ở ranh giới giữa hai bên rừng rậm và vùng đất thời gian, ta từng gặp Hắc Lang và đoàn đội của hắn, chỉ là khi ấy thấy sắc mặt của hắn khá vội vàng, hoàn toàn không để ý đến chúng ta mà đi ngược ra ngoài Địa Hoang Chiến Trường.
Lúc đó ta còn kinh ngạc, vì sao hắn dễ dàng mà buông tha cho chúng ta? Cho dù có Lục Vận chống lưng, cũng không đáng để kinh sợ như thế chứ?”
Doãn Nguyệt chau mày tự hỏi: “Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra đại sự gì? Hay bọn hắn gặp phải phiền toái? Người của tứ đại gia tộc đều giả danh ùa vào trong này, bọn hắn lại đi ngược trở ra.
Rốt cuộc là trùng hợp hay có bí ẩn nào khác đây?”
Yến Thanh nghe thế, ánh mắt chớp chớp vài cái, đột nhiên cất tiếng nói:
“Tiểu Nguyệt Nguyệt! Ta nhớ ra rồi, lúc ta và ngươi bị lạc Tịch Thần ở trong con đường mê cung, chúng ta nghe được một thanh âm thật lớn mới để cho Hắc Diệp Phong lần theo dấu vết mà tìm gặp nàng.
Khi ấy Tịch Thần nói nàng bị người đánh lén, cũng may nàng phản ứng kịp thời, còn trọng thương người kia.
Nếu người đánh lén kia là Hắc Sát, xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lên thì Lang Diễm dong binh đoàn quay ngược trở ra cũng là điều hợp lý!”
Cố Thành kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện này sao? Tiểu Thần Thần bị Hắc Sát tập kích? Nàng có bị sao không?”
Yến Thanh cho Doãn Nguyệt một ánh mắt, ý hỏi: tên này thật là đoàn viên của ngươi? Khuỷu tay cũng quẹo ra ngoài quá đi!
Cửu biệt trùng phùng, cũng chưa thấy hắn quan tâm ngươi như tiểu Thần Thần kia đâu!
Doãn Nguyệt hồi cho Yến Thanh một ánh mắt đầy xem thường.
Yến Thanh vuốt vuốt mũi, nói với Cố Thành:
“Ngươi nghĩ sao? Khi mà Hắc Sát đều bị nàng đánh cho trọng thương, chỉ còn nửa cái mạng.
Ngay cả trưởng lão của Lâm gia, cũng bị nàng đánh tàn, ở trên giường dưỡng thương nửa tháng!”
Cố Thành che miệng, sau đó vui sướng gồng lên nắm tay:
“Thật không hổ là tiểu Thần Thần!”
Yến Thanh, Doãn Nguyệt: “…”
Fan não tàn từ đâu chui ra?
Tiêu Nhạc cất lời đánh gãy không khí vui sướng, nói với giọng điệu ngưng trọng:
“Không chỉ Lang Diễm dong binh đoàn, mà Vân Vụ, Thủy Nguyệt dong binh đoàn cũng không ở.
Phong Hành, Vân Tiêu, Sở Nhiễm,… những người này rốt cuộc đang làm cái gì?”
Yến Thanh có trong nháy mắt dâng lên nồng đậm hoài nghi cùng âm mưu luận.
Đáng tiếc nàng xưa nay thói quen độc lập hành hiệp, không có nguồn tin tức chính xác, chi tiết lại quá ít, nàng không thể xâu chuỗi lên toàn bộ câu chuyện.
Trước mắt nàng chỉ mơ hồ biết, dường như tứ đại gia tộc đang tìm kiếm thứ đồ gì đó, có xu hướng bất chấp tất cả.
Rốt cuộc là thứ gì? Mà khiến bọn họ điên cuồng như vậy?
Lo lắng là một chuyện, nhưng hiện tại nàng đứng ở Dạ Nguyệt bên này, nên chỉ có thể trấn an bọn họ:
“Quan tâm hướng đi của bọn họ làm cái gì? Những người đó quanh năm không thấy mặt mũi, coi như không tồn tại đi! Điều nên quan tâm trước mắt là làm sao để đối phó với đám hỏa cốt khô lâu này!”
Tiêu Nhạc nghe vậy thì sửng sốt hỏi:
“Nữ ma đầu, vì sao nói thế?”
Yến Thanh quan sát trận chiến phía trước, trầm mặc một hồi, sau đó đáp:
“Tình huống mà các ngươi thấy hiện tại, là người của tứ đại gia tộc, lính đánh thuê làm chủ cuộc chiến.
Nhưng các ngươi có phát hiện hay không? Hỏa cốt khô lâu dường như chỉ là thử thực lực ban đầu của mọi người thôi, sau đó tùy thời thay đổi phương pháp tác chiến, mọi người càng đánh càng gian nan rồi, so sánh với lúc ban đầu, muốn gi3t chết một con khô lâu, cần thiết phải năm người có cảnh giới ngũ giai hợp tác mới có thể đánh chết.
Tình hình không khả quan đâu! Chúng ta cũng nên chuẩn bị tư thế tác chiến đi!”
Tiêu Nhạc nghe theo mà quan sát một hồi, quả nhiên đúng như lời Yến Thanh phân tích.
Hắn hít một ngụm khí lạnh, cả kinh nói:
“Ý của ngươi là đám khô lâu này sinh ra ý thức, có thể thay đổi thích ứng?”
Yến Thanh lắc đầu, sâu trong đáy mắt lóe qua một tia dị sắc, nàng cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
“Không! Ta có cảm giác chúng nó như là bị người điều khiển.
Có người đứng phía sau thao tác tất cả.
Nếu nói đoạn đường phía trước mà chúng ta trải qua là nước cờ, thì hiện tại chúng ta có vẻ đã tiến vào trung tâm của bàn cờ, được mất chính là ở một bước này!”
Mọi người bất tri bất giác lạnh dọc cả sống lưng, dường như có một bàn tay lạnh lẽo khẽ m ơn trớn đến cổ của bọn họ, chuẩn bị thít chặt.
Đột nhiên, sắc mặt của Yến Thanh trở nên kỳ quái lên, bởi vì có một giọng nói trầm ấm phảng phất từ nơi xa xôi vọng lại, tiến đến bên tai của nàng và vang lên một cách rõ ràng:
“Khá lắm, chính là ngươi!”
Yến Thanh cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, thấy tất cả mọi người đều dồn tâm tư để đối chiến khô lâu, không có ai khả nghi.
Vậy thì giọng nói này xuất phát từ đâu? Rốt cuộc là ai đang nói chuyện với nàng?
Trái tim bất chợt lan tràn một cỗ khủng hoảng bất tường, cảm giác này giống như bị dã thú theo dõi.
Yến Thanh bởi vì muốn chứng thực chuyện này, cho nên dựa sát mấy người Doãn Nguyệt, đưa mắt hỏi từng người:
“Mới vừa rồi các ngươi có nghe được âm thanh gì quái lạ không?”
Doãn Nguyệt lắc đầu phủ nhận, đem ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
Bốn người còn lại cũng mờ mịt mà lắc đầu.
Sắc mặt Yến Thanh nhanh chóng trầm xuống, chân mày lá liễu nhíu lại thật sâu, tim đập hơi nhanh.
Nói vậy, mục tiêu chỉ định của người trong tối kia, là nàng!
Cộc cộc!
Yến Thanh vừa nghĩ như vậy xong thì dưới chân nàng đột nhiên có tiếng động.
Nàng không kịp nghĩ nhiều, phản ứng từ bản năng đã nhanh hơn lý trí, nàng đạp bộ pháp dời bước sang phải mười mét, đồng thời hô hoán lên:
“Mau tránh ra!”
Phản ứng của Doãn Nguyệt cũng không chậm, sau khi nhận được cảnh báo thì đã nhanh nhẹn như liệp báo mà kéo theo những người khác đi theo sau bước chân của Yến Thanh.
Răng rắc! Cộp cộp!
Mọi người quay đầu lại mới thấy, chỗ các nàng vừa đứng khi nãy, mặt đất đột nhiên nứt ra làm hai nửa, khe rãnh sụp xuống, cát đá quay cuồng, khói bụi mù mịt.
Chỉ trong nháy mắt mà nơi đó đã hình thành một cái hố to sâu hoắm, phạm vi sụp đổ còn đang kéo dài ra phía ngoài, trước mắt cái hố đã rộng hơn mười mét.
Động tĩnh dưới chân rất lớn, những tiếng bước chân "rầm rập" tựa như mang theo vô số khối sắt, dồn dập mà đạp lên gạch đá.
Nơi đi đến, gạch đá vụn vỡ tan hoang.
Mấy người Yến Thanh, Doãn Nguyệt cố gắng ổn định thân hình, dịch chuyển ra xa nơi xảy ra sự cố, đưa mắt nhìn về phía hố sâu kia.
Lúc này, từ sau lớp khói mịn quay cuồng, các nàng thấy được từ trong hố sâu phía dưới bắn lên một sợi thang dây, bậc thang làm bằng xương cốt, bốn căn xương dài khoảng hai mét không biết làm sao cố định lại mà thành một ô vuông giống cửa sổ, từng tầng từng tầng gắn kết nối với nhau.
Rầm rập! Rầm rập!
A!
Có một tiểu đoàn đội đứng gần đấy bởi vì biến cố đến quá nhanh cho nên không kịp tránh né, một vài người rơi xuống hố, có vật thể ở trong không khí bay tới, thập phần sắc nhọn mà cứa vào da thịt.
Mọi người chỉ kịp nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên dưới truyền đến, sau đó là huyết nhục bay tứ tung, rơi đến xung quanh cái hố.
Rầm rập!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần với mặt đất, tựa như có hàng ngàn thiên binh thiên tướng cưỡi ngựa xông đến, thế không thể đỡ.
Yến Thanh híp mắt, trong lòng run rẩy không ngừng, trực giác có chuyện không hay sắp đến, nàng cũng bất chấp tất cả, hướng tới người của tứ đại gia tộc và người của lính đánh thuê rồi hô lớn:
“Mọi người bớt thời giờ cùng nhân lực đến đây giúp đỡ một chút.
Tuyệt đối không thể làm cho đồ vật ở bên dưới lên được trên đây!”
Vừa nói, Yến Thanh đem Hắc Diệp Phong trú ở tay áo phóng ra, mệnh lệnh nó đi đến bên hố dò biết sự tình căn nguyên.
Yêu Cốt đã được cầm ở trong tay, ánh mắt Yến Thanh nặng nề mà nhìn về phía cái hố, mỗi một cơ bắp trên toàn thân đều vận sức chờ phát động.
Bên kia, người của tứ đại gia tộc và lính đánh thuê đều thấy được một màn này, sở hữu mọi người đồng thời căng mắt đầy kinh hãi.
Hai bên đều cử người đến bên này giúp đỡ.
Chỉ để lại mấy người chủ chốt có khả năng kềm chân hỏa cốt khô lâu.
Nhìn mấy người bước qua bên này, Yến Thanh không thể không cảm thán, thật sự là nơi chốn đều gặp oan gia.
Đội ngũ đi phía trước, còn không phải là mấy người của Thiết Huyết dong binh đoàn hay sao?
Lăng Quang không thấy, có lẽ là chủ lực để đối phó với hỏa cốt khô lâu, người đến là Hoa Y, Diệp Tu Nhai, Tam Bàn.
Bên lính đánh thuê thì chỉ có một số tiểu đoàn đội, tu vi không phải rất nổi bật.
Đi bên cạnh còn có mấy vị lão giả, dắt theo đệ tử với trang phục khác nhau, nháo nhào tiến đến.
Hẳn là người của tứ đại gia tộc!
Yến Thanh nhíu mày, trong lòng thầm hô xui xẻo, những người này đến, có thể giúp được sao?
Thình lình lúc này, một tiếng “phốc xuy” kéo lại suy tư của nàng, nàng giật mình nhìn về phía trước, trên mặt hố sâu bốc lên từng trận sương mù màu đen, sương mù một khi va chạm vào không khí, giống như ánh sáng cùng bóng tối sảy ra xung đột nảy lửa, không thể dung hòa.
Một mùi vị cháy khét chậm rãi lan tràn ra đến xung quanh.
Sau đó, sinh vật đầu tiên từ dưới hố đi lên, nhìn thấy ánh sáng đầu tiên của thế giới này.
Mọi người nhìn bộ dạng của nó, đồng dạng hút một ngụm khí lạnh, ánh mắt trợn trừng đầy kinh hãi.
Sinh vật đi lên từ đáy hố vẫn là khô lâu, nhưng khác với hỏa cốt khô lâu bên kia, thì con khô lâu chạm đất đầu tiên này, được trang bị đầy đủ như một người chiến sĩ thực thụ.
Thân mang áo giáp dầy cộm, đỉnh đầu trùm mũ sắt che kín cả đầu lâu, chỉ chừa một đôi mắt lỗ trống vô hồn, từ bắp đùi trở xuống chân dưới, được bao trùm kín kẽ bởi những khối sắt nặng kí to đùng, mỗi bước đi của nó đều có thể làm cho mặt đất rung chuyển.
Tay phải của nó cầm một cây lưỡi hái bằng sắt, tay trái đong đưa khiên sắt, từ trên xuống dưới thuần một màu đen hãi hùng.
Yến Thanh dẫn đầu nhảy ra một bước, cánh tay rung lên, Yêu Cốt hóa thành roi dài lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà công kích khô lâu, đồng thời triệu hồi Hắc Diệp Phong trở lại tay áo, bởi vì nàng phát hiện, độc vật đối với khô lâu này, hoàn toàn vô dụng, cho chúng nó đi chỉ là làm hi sinh vô nghĩa mà thôi.
Keng!
Roi tới trước mắt, khô lâu như có ý thức giơ lên khiên đi chắn, đồng thời tay phải đem lưỡi hái xoay tròn rồi phóng ra.
Vù vù!
Tàn ảnh của lưỡi hái chồng chéo lên nhau xỏ xuyên qua không gian, như một cơn cuồng phong to lớn quét về phía bọn họ, năng lượng kh ủng bố xốc lên khói bụi bay tứ tung.
Yến Thanh rợn tóc gáy, nương theo quán tính từ Yêu Cốt mà khẽ lật người nhảy lên, hiểm hiểm tránh loát một tia lưỡi hái.
Nhưng khi hai chân chạm đất, thì một vài sợi tóc mai trước trán lại theo gió bay đi.
Yến Thanh trầm mặc, nỗi lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Con khô lâu này, càng khó có thể đối phó.
Nó không chỉ có thể công mà còn có thể thủ, phản ứng nhanh nhạy một cách không bình thường.
Một số người có tu vi yếu kém, lưỡi hái đi qua phảng phất như là cắt dưa hấu vậy.
Đầu, cổ, chân tay rơi xuống quả thật là quá dễ dàng cùng huyết tinh.
Tiếng kêu thảm thiết lại dậy sóng, trận thế chưa kịp hình thành đã bị đánh tan.
Dạ Nguyệt binh đoàn, Thiết Huyết binh đoàn, hay như người của tứ đại gia tộc, bởi vì nhân số đông đảo, cộng thêm sự phối hợp ăn ý, nên có thể miễn cưỡng chống đỡ qua tới.
Khô lâu kia đã bước xa cái hố được ba bước, phía sau dường như còn lộp cộp rất nhiều tiếng động, làm mọi người nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
Yến Thanh cắn răng, thuyên chuyển toàn bộ lực lượng hủy diệt đang có trong người dồn vào Yêu Cốt, thân thể mập mạp của nàng có trong nháy mắt xẹp xuống như quả bong bóng bị kim chích xì hơi.
Yến Thanh cũng mặc kệ hình tượng phát sinh thay đổi, lần nữa vung ra Yêu Cốt và hô lớn:
“Mọi người! Phối hợp với ta, tuyệt đối không thể làm chúng nó đi lên!”.