Cổ nhân có câu: trời không phụ người có lòng!
Nhiều người như vậy, bỏ ra nội khí và công sức nhiều như thế, rốt cuộc nhận được hồi báo.
Đó là tin vui đến từ phút thứ sáu kể từ khi Thiết Giáp khô lâu nhảy lên bờ.
Yêu Cốt đã đột phá phòng tuyến, cái khiên của khô lâu chịu không nổi lực lượng hủy diệt mà rách nát tan tác thành sắt vụn, đầu roi trực tiếp vòng qua trước mắt nó, quấn lên cánh tay phải đang cầm lưỡi liềm.
Yêu Cốt dẻo dai như một con rắn, bắt đầu quấn lấy cổ tay của khô lâu, tiến hành siết chặt.
Răng rắc!
Tất cả mọi người đều có thể nghe được tiếng xương khớp kêu răng rắc từ cổ tay của khô lâu phát ra.
Khô lâu ngửa mặt lên bốn mươi lăm độ, ánh mắt dường như toát lên ngọn lửa giận dữ, như dao găm búa tạ trừng mắt nhìn Yến Thanh.
Cánh tay trái của nó bất ngờ nâng lên cầm lấy Yêu Cốt đang quấn lên tay phải, mặc kệ cho lực lượng hủy diệt có thể tàn sát tay nó thành tro tẫn, vẫn một mực muốn kéo Yêu Cốt ra.
Yến Thanh híp mắt đầy nguy hiểm, tay cầm đầu roi bên này của Yêu Cốt rung lên, gia tăng lực lượng hủy diệt, thậm chí nàng còn bất chấp tất cả mà thêm lên lực lượng từ các loại độc mà nàng hấp thụ trước đó.
Nàng cũng không tin không hủ hóa được nó.
Hai loại màu sắc xanh hồng đan xen lẫn nhau, mang theo lực lượng khó lường, làm cho khô lâu muốn rút ra Yêu Cốt cũng không phải dễ dàng như vậy.
Cổ độc có tác dụng là hủ hóa mọi vật chất, khô lâu mặc dù chỉ còn là bộ xương trắng nhưng cũng không được ngoại lệ.
Mỗi lần nó dùng năm móng tay câu lấy Yêu Cốt, thì móng vuốt của nó sẽ bốc khói trắng, hủ hóa một phần.
Bởi vì Yến Thanh đột nhiên ra chiêu này, làm ngăn chặn khô lâu phát ra công kích từ lưỡi liềm.
Doãn Nguyệt cũng chuyển đổi từ phòng thủ sang công kích, Loan Nguyệt song đao hợp lại, kết hợp ý cảnh tạo ra một thanh đao có hai lưỡi với kích cỡ khổng lồ, cao gần hai mét, bề dày nửa thước, tản mát ra ánh vàng rực rỡ.
Doãn Nguyệt đạp cước bộ lăng không đến gần, cách khô lâu chỉ còn không đến hai mét, dùng hai tay cử đao qua khỏi đầu, sau đó sắc mặt nghiêm lại, cử động đao từ phía trên bổ xuống.
Sát!
Ánh vàng xẹt qua không trung, tựa như thái dương rơi xuống biển, kéo theo hàng loạt ảo ảnh ráng chiều, bổ xuống đầu của khô lâu.
Cùng lúc đó, từ bốn phương tám hướng, các loại vũ khí cùng lúc tề phát.
Một chi mũi tên, phá không mà đến, mục tiêu là ngực.
Một đôi trường kiếm, trực chỉ hai mắt.
Lớn lớn bé bé vòng xoáy năng lượng, mang theo vũ khí sắc bén càn quét mà đến.
Cho dù là thần cũng không thể trốn thoát khỏi trận địa này.
Ầm!
Các loại công kích ập xuống, kết cục đã định!
Vũ khí, chiến giáp bên ngoài của khô lâu chịu không nổi nhiều công kích như vậy, ồ ạt mà tán giá, còn thân thể của khô lâu bởi vì xung lực quán tính mà rơi trở về cái hố phía sau.
Làm ảnh hưởng một phần nào đó bước đi của quân đoàn phía dưới.
Yến Thanh lăng không phía trên, mắt sắc thấy được quang cảnh phía dưới, thiết giáp khô lâu bị bọn họ đánh rơi xuống, tựa như là chơi cờ domino vậy, quân đoàn phía sau không kịp tránh né mà giẫm đạp lên nhau, đè lên đồng đội, tình hình một mảnh rối loạn.
Nhưng, có vài con khô lâu tựa như là tướng lãnh, đã nhanh chóng khôi phục tinh thần, điều động các khô lâu khác an tĩnh, tiếp tục tấn công lên đây.
Khoảng cách, còn chỉ chừng năm mươi mét!
Yến Thanh có dự cảm chẳng lành, đem ánh mắt sắc bén nhìn một loạt người ở phía dưới, hô lớn với chất giọng cực kỳ cấp thiết: “Mau! Chúng nó sắp lên đến trên này rồi, ở đây có ai am hiểu trận pháp? Cùng hợp lực lấp cái hố này lại!”
Mặc dù Yến Thanh nói với giọng mang hơi hướm ra lệnh, nhưng lúc cấp bách này, lại không có ai để ý, cái họ để ý lúc này là tuyệt đối không thể để cho quân đoàn ở phía dưới đi lên.
Có vài người tự đứng ra, trong đó có vài vị lão giả, nhìn quần áo là xuất thân từ tứ đại gia tộc.
Yến Thanh nhìn một vòng, cũng không ngoài ý muốn.
Thử hỏi trên giới vực này, có ai có bề dầy lịch sử sâu nặng, kiến thức uyên bác như tứ đại gia tộc?
Nhưng, vẫn có một số người, làm cho Yến Thanh không khỏi lau mắt mà nhìn.
Có một thiếu nữ mặc vải thô áo tang, tóc tai lượm thượm che khuất gần hết cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời có thần, tựa như chứa cả bầu trời trong đó.
Thiếu nữ đó chỉ yên lặng đứng ở cuối cùng của đội ngũ, không dám vượt lên mấy lão giả của tứ đại gia tộc.
Trong lòng Yến Thanh gợi lên chút nghi hoặc, khóe môi lại cong lên một cách đầy thú vị.
Hành động như thế này có hai ý nghĩa: Một, là năng lực của thiếu nữ kia còn yếu kém, tự nhận mình không có khả năng vượt qua tiền bối, nên cam nguyện đứng ở cuối cùng.
Nếu là như thế này, thì thiếu nữ kia cũng là người tiến thoái có độ, ham học hỏi và có kiên nhẫn.
Hai, là người này ẩn nhẫn giấu tài, chờ thời cơ mà bộc lộ phong hoa.
Nếu vậy thì khẳng định, người này cực kì có mưu lược và dã tâm.
Cho dù là loại khả năng nào, thì đều thú vị không phải sao?
Mặt khác, Yến Thanh cũng khá bất ngờ về một người, người này ở trong Thiết Huyết dong binh đoàn, trầm lặng ít nói, ai nói gì đều làm theo, không bao giờ ra chủ ý, ai có ngờ tới hắn sẽ hiểu trận thuật đâu? Nàng nhớ xem… Hắn tên gì nhỉ?
Hình như là cái gì Diệp?
Diệp? Nhai? A! Diệp Tu Nhai!
Yến Thanh hơi híp mắt suy ngẫm, xem ra không chỉ có tứ đại gia tộc, người ở giới vực này, đều có thể là ngọa hổ tàng long.
Đang trong lúc Yến Thanh đánh giá mọi người, thì vị lão giả mặc áo bào xanh nhạt đứng đầu đội ngũ đột nhiên móc ra một khối la bàn hình tròn ở trên tay, nói:
“Các vị! Tình thế hiện nay cực kỳ cấp bách, lão phu cũng không có mặt mũi mà giấu diếm tất cả lá bài của mình.
Đồ vật mà ta đang cầm trong tay là một khối trận bàn thuộc Địa giai, trong một lần ra ngoài thám hiểm, ta tình cờ phát hiện được.
Hơn nữa còn có yêu thú canh giữ, ta phải mất không ít công sức mới lấy được.
Nếu các vị tin tưởng, ta tình nguyện đem thứ này làm cơ sở để chúng ta đối phó với nguy cơ trước mắt!”
Nghe vậy, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hít sâu, có một người mặc áo bào tro đứng kế bên lão giả, quan hệ tựa hồ rất thân thiết, thấy vậy liền hỏi:
“Trận bàn Địa giai? Lão đầu Phong Tam, ngươi che giấu cũng quá sâu rồi đấy, trước nay không hề nghe ngươi nói qua thứ này.
Nó rốt cuộc là loại trận gì?”
Phong Tam nhìn bạn già bên cạnh, giọng nói cũng không kiềm chế được mà lộ ra hưng phấn:
“Lăng Thất, ngươi không nghĩ tới đi! Đây… đây là một cái sát trận đó, có nó thì phần thắng của chúng ta lớn hơn nữa, ta tin tưởng có thể diệt sát được đám quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ này!”
Lăng Thất nghe vậy, mặc dù trong lòng đã tin hơn phân nửa, nhưng vẫn xác nhận lại:
“Phong lão đầu, thứ này không phải là cái hố… đi? Dù sao ngươi cũng biết hiện trạng của Hoang Vực Giới bây giờ, sao có thể xuất hiện pháp bảo Địa giai được?”
Phong Tam bởi vì bị ngờ vực mà sắc mặt có chút khó coi, phản bác lại:
“Sao có thể nói như vậy đâu, ngay cả Cửu Chuyển Linh… Trận còn có thể xuất hiện, thì thứ này được tính là gì đâu!”
Lăng Thất nghe đến bốn chữ, giật bắn mình, nháy mắt với Phong Tam vài cái, thần sắc có chút ngưng trọng.
Phong Tam cũng nhận ra mình hớ lời, vội vã quan sát xem chung quanh có ai để ý tới lời hắn nói hay không.
Còn may, là khi hắn giới thiệu về trận bàn Địa giai thì đa số mọi người đều còn chưa hết khiếp sợ, tụm năm tụm ba rối rít thảo luận, không có ai để ý đến hai người bọn họ.
Phong Tam cùng Lăng Thất nhìn nhau, lén lút mà thở ra một hơi.
Việc này là cơ mật của bốn nhà, nếu để người ngoài biết được, e là chức vị trưởng lão của bọn họ cũng không giữ được.
Sau đó, Phong Tam khẽ ho lớn một tiếng, hấp dẫn sự chú ý, khi mà tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình, hắn bắt đầu nói:
“Mọi người không cần nghi ngờ, trận bàn này đã được lão phu cho đi giám định, và sự kiểm chứng chính xác từ bốn đại gia tộc.
Không thể nghi ngờ, nó chính là một sát trận địa giai, trận này một khi khởi động, trong vòng bốn mươi tám giờ sẽ liên tiếp hoạt động mà không ngừng nghỉ.
Bất kì là ai, nếu rơi vào trận này, kết cục chỉ có thể là bị tru diệt đến chết.
Mọi người, không còn thời gian nữa rồi, chúng ta phải đoàn kết hợp sức thì mới có thể giải được nguy nan trong lúc này!”
Nghe Phong Tam nói vậy, mọi người cũng biết, sự việc không được nghĩ dễ dàng đến thế đâu.
Một người từ doanh địa của lính đánh thuê đứng ra, hùng hổ hỏi:
“Lão thất phu ý đồ là gì còn không mau nói, chớ có thừa nước đục mà thả câu!”
Phong Tam nhìn người thanh niên kia, lắc đầu cảm khái: “Người trẻ tuổi thật là không có kiên nhẫn gì cả!”
Hắn cảm thán xong, quả nhiên đổi lấy những cặp mắt trợn lên đầy hối thúc mà trừng hắn.
Phong Tam cũng nghiêm túc lên, bắt đầu nói chính sự:
“Là thế này, trận bàn ta đang cầm tuy rằng ẩn chứa sát trận, nhưng nó không thể tự động phát ra công kích, mà cần phải có đường dẫn.
Tức là, cần có kẻ đứng ở các phương vị tâm trận quán chú lực lượng vào, thì sát trận mới có thể kích phát, lực lượng quán chú càng nhiều, thì sát trận có thể căng càng lâu, mọi người hiểu ý ta chứ?”
Bất tri bất giác mà mọi người đều im lặng, không dám hé răng nửa lời.
Quán chú lực lượng duy trì trận bàn.
Canh bạc này, đánh cũng quá lớn rồi đi!
Nếu may mắn, bọn họ có thể căng được đến lúc khô lâu bị tuyệt sát hết.
Nhưng vạn nhất…
Khô lâu không chết hết, mà bọn họ lại cạn kiệt năng lượng…
“Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Còn nghĩ nữa là chúng nó đi lên gần tới rồi đấy! Phong Tam trưởng lão, ngươi hướng dẫn cách làm và phương vị đi, ta làm theo!”
Giữa lúc mọi người đều trầm mặc, thì Diệp Tu Nhai đột nhiên nhảy ra, chính khí lăng nhiên nói.
Đến cả người của Thiết Huyết dong binh đoàn đều trợn tròn mắt, không tin tưởng mà nhìn hắn.
“Tu Nhai…” Hoa Y gọi với theo, trong ánh mắt tràn đầy sự không đồng ý.
Diệp Tu Nhai kiên quyết nhìn trở lại, Hoa Y dường như có thể nhìn thấy, một ngọn lửa đang phập phừng cháy trong mắt hắn…
Đó không phải là ngọn lửa giận dữ hiếu chiến.
Mà là ngọn lửa của sự khát khao học hỏi, tìm tòi cái mới.
Phong Tam nâng áo bào lên, nhìn người thiếu niên đang bước đến gần, khẽ giơ lên ngón tay cái, cười hiền từ: “Tốt! Chàng trai trẻ, có dũng khí đó, sau này có thể làm việc lớn!”
Diệp Tu Nhai cũng không quan tâm sau này ra sao, hắn chỉ biết hiện tại cơ hội đang hiện ra trước mắt hắn, một cơ hội tiếp xúc gần với sát trận Địa giai.
Đối với người học trận pháp, không có gì mau tiến bộ hơn là việc tự mình dấn thân vào trận, quan sát toàn bộ tiến trình của nó.
Giống như đánh cờ vậy!
Phong Tam giơ tay vỗ vai Diệp Tu Nhai, sau đó xoay người bay đến xung quanh cái hố, nói vọng lại bằng âm điệu nghiêm túc:
“Ai muốn tham trận thì đi theo ta, những người không liên quan khác, chớ có quấy rầy!”
Lúc này, ngoại trừ Diệp Tu Nhai và Lăng Thất, còn có thiếu nữ vải thô áo tang kia bước theo sau.
Kế tiếp cũng có mười mấy người gia nhập trận chiến.
Một số người còn lại, lựa chọn đứng bàng quan, hoặc cũng có thể là suy nghĩ dự trữ nhân lực phòng cho tình huống bất ngờ.
Yến Thanh chỉ hơi liếc mắt nhìn mấy người lựa chọn ở lại, sau đó dõi ánh mắt, nghiêm túc mà quan sát đám người Phong Tam.
Chỉ thấy trưởng lão Phong Tam đưa lưng về phía mọi người, quan sát phía dưới hố một lúc, đưa ngón tay chỉ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, thỉnh thoảng lại giải thích vài câu.
Không tới hai phút sau, mọi việc đã đâu vào đấy, mười mấy người dàn trải ra, đứng ở những phương vị không giống nhau nơi xung quanh cái hố.
Đợi cho mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Phong Tam chợt hô lớn một tiếng: “Khởi!”
Tức thì, la bàn trong tay của hắn bay ra, bay đến giữa không trung cái hố và xoay tròn nhanh đến hoa mắt, dật tán ra những đoàn khí thể màu mông vụ như những đoàn lốc xoáy trút xuống cái hố.
Trong nháy mắt, sương mù mông vụ đã bao trùm cả mặt hố, nhìn không rõ tình cảnh phía dưới.
Nhưng, âm thanh “rầm rập, rầm rập” đã rất gần, thậm chí mọi người còn nghe được tiếng lưỡi liềm và chiêng trống “ùm xèng, leng keng”.
Phong Tam một bên duy trì đưa vào lực lượng củng cố la bàn, một bên chỉ thị mấy người theo hắn tham trận:
“Mau, tốc hành đưa vào năng lượng, cần hoàn thiện trận pháp trước khi chúng nó lên tới!”
“Lăng Thất, ta giao trách nhiệm cho ngươi coi chừng hướng Đông Bắc bên kia, nơi đó là chủ yếu nhất của sát trận này, sát khí cũng sẽ luân hãm ở chỗ đó nhiều nhất, ngươi tuyệt đối phải cân bằng được nó, không để nó tụ tập mục tiêu quá nhiều, trận thế, gánh nặng sẽ nghiêng về bên ngươi nhiều đó.
Dịch Dao, Tu Nhai, hai người hỗ trợ giúp đỡ Lăng trưởng lão chống đỡ hướng đó!”
Diệp Tu Nhai hùng hồn giơ lên nắm tay, nói to rõ:
“Phong trưởng lão yên tâm, ta nhất định sẽ nghe theo chỉ thị của Lăng trưởng lão!”
Phong Tam bởi vì phá lệ có hảo cảm mà rất yên tâm về Diệp Tu Nhai, nghe vậy chỉ gật đầu, sau đó chuyển hướng nhìn về thiếu nữ đứng bên cạnh Diệp Tu Nhai, trên tay nàng cầm một đóa hoa sen màu trắng, tản mát ra hương vị thấm lòng người, Phong Tam có chút không vui, nghi hoặc hỏi:
“Dịch Dao, để khởi động trận này cần thiết nghiêm túc tuyệt tối, ngươi cầm đóa hoa chơi chơi làm cái gì?”
Dịch Dao nghe vậy cũng không giận, ngược lại nhoẻn miệng cười, ánh mắt si mê nhìn đóa hoa, nghịch ngợm nháy mắt:
“Trưởng lão hiểu lầm, hoa này không chỉ để chơi đâu, còn về phần nó có tác dụng gì, lát nữa người sẽ biết!”
Phong Tam thu hồi tầm mắt, miệng vẫn răn đe một câu:
“Ta không biết ngươi định làm gì, nhưng không nên gây thêm phiền phức đến cho người khác!”
Dịch Dao rũ mắt, bâng quơ trả lời: “Ta biết rõ!”
Phong Tam quay sang những hướng khác, tiếp tục chỉ thị:
“Lục Nguyên trưởng lão, ngươi cùng đệ tử bổn gia chịu trọng trách của hướng Tây Nam!”
“Lâm Huyền trưởng lão, ngươi hơi lùi lại một tí, bước chân khẽ chệch sang bên trái một tí, chịu trách nhiệm về cửa Tây Bắc.”
“Những người khác, không cần ta phải nói đi? Bất kể có xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi cương vị, nếu không mọi công sức mà chúng ta làm đều sẽ trở thành vô nghĩa!”
“Đã rõ!” Các bên nhất nhất trả lời, thái độ cực kì quyết liệt và nghiêm túc.
Sau đó, nội khí bùng nổ, bốn phương tám hướng đều đồng thời đưa vào năng lượng, Phong Tam tiếp nhận năng lượng, quán chú lên la bàn.
La bàn rung lên một cách mãnh liệt, dường như có thể nghe được nó reo lên thanh âm hưng phấn, như viễn cổ hồng chung.
Năm phút sau, trận thành!
Sát khí tứ phương, hôi vụ đen nghìn nghịt bốc cháy liệt hỏa.
Vừa lúc, quân đoàn khô lâu cũng lên tới mặt hố.
Chạm vào!
“Ầm!” “Leng keng!”
Năng lượng nổ tung, phát ra một âm thanh cực kỳ kh ủng bố, trời đất dường như muốn điên đảo trong khoảnh khắc đó.
Yến Thanh cùng những người khác bởi vì gặp chấn động bất ngờ mà suýt nữa té ngã, vội vã vực dậy tinh thần, biểu cảm căng thẳng nhìn về phía cái hố.
Trận chiến bắt đầu rồi!
Doãn Nguyệt dẫn đầu bốn người trong đoàn đội tiến lại đứng gần Yến Thanh, khẽ hỏi: “Ngươi nói bọn họ có thể căng được trong bao lâu?”
Ánh mắt Yến Thanh sâu thẳm như hồ thu, bởi vì am hiểu trận pháp mà nhìn ra được chút ít môn đạo, chia sẻ:
“Thất Tinh Sát Trận, hơn nữa còn ở cấp bậc Địa giai thì lực phá hoại tuyệt đối là kh ủng bố.
Nhưng tất cả đồ vật ở nơi này đều không theo lẽ thường mà tồn tại, cho nên… không chắc chắn đâu!”
Nàng luôn có một loại dự cảm bất an, cảm giác mọi chuyện sẽ không dễ dàng mà kết thúc như vậy!.