“Thiên Thu Họa là chuyện như thế nào? Thứ kia đã tuyệt tích lâu lắm rồi cơ mà?”
Khắc Lạp Ni ở trong Vĩnh Sinh Tế Đàn thổi râu trừng mắt, khuôn mặt già nua hơi nhăn lại, truyền âm hỏi Tịch Thần.
“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, trước mắt ta có việc cấp bách muốn thỉnh giáo ngài!”
Tịch Thần quan sát thấy Tiểu Hắc đã xông ra khỏi không gian chật hẹp tiến về ngã ba thì liền cấp bách hỏi.
“Ngươi nói đi!” Khắc Lạp Ni tạm gác lại sự tò mò cùng nhịp tim không bình tĩnh, trầm ngâm nói.
“Chấp Pháp Đội của Vĩnh Sinh Thành rốt cuộc được hình thành như thế nào?” Tịch Thần đi thẳng vào vấn về, hỏi ra thứ mà nàng đang trăn trở.
“Ách! Cái này không phải lúc trước ta đã nói qua sao, có một vị đại năng dựng lên không gian, sau đó đưa những linh hồn có oán khí vào đây để tránh làm tai hại nhân gian.
Ngài ấy vẽ ra một hệ thống bổ trợ năng lượng và để lại một cái thần đỉnh có thể tinh lọc linh hồn, sau khi trải qua dài dòng năm tháng, Chấp Pháp Đội liền ra đời như thế.”
Khắc Lạp Ni mặc dù hơi bất ngờ Tịch Thần vì sao hỏi lại cái này, nhưng cũng kiên nhẫn giải thích.
Tịch Thần lại hỏi: “Vậy vị đại năng kia chuyển dời linh hồn vào Vĩnh Sinh Thành, thế thể xác lúc sống của họ đi đâu, hoặc ta có thể hỏi điều này, khi có người xâm nhập vào, các ngươi xử lý thể xác của họ như thế nào?”
Khắc Lạp Ni hơi kinh ngạc, nhận ra trong câu hỏi này có điều bất thường, bởi vậy hắn cũng tỉ mỉ trả lời hơn:
“Ngươi hỏi câu đầu tiên, ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết lúc ta tiếp nhận Vĩnh Sinh Thành thì Chấp Pháp Đội đã tồn tại, cũng không nghe tiền nhân nói về thân thể lúc sinh thời của bọn họ đi về đâu, có lẽ trong điển tịch sơ khai có ghi lại, để lát nữa ta tìm xem.
Còn đối với câu thứ hai, Vĩnh Sinh Thành chúng ta có một quy củ bất thành văn như thế này: hễ có người sống vô tình xâm nhập vào Vĩnh Sinh Thành thì sẽ bị Chấp Pháp Đội truy tung và bắt được.
Linh hồn bị rút ra cống hiến cho thần đỉnh tinh lọc toàn bộ ký ức, còn thân thể chúng ta làm theo di nguyện của tổ tiên, ném đến một cái hố đào sẵn gần kề với mảnh đất ác quỷ.
Trước nay rất ít người đi vào được Vĩnh Sinh Thành, nên cái hố kia mới chỉ lấp một phần ba xương trắng!”
Tịch Thần ngẩn ngơ một lúc, lại hỏi:
“Thì ra là thế! Ta còn một câu muốn hỏi: là Chấp Pháp Đội có công kích được xương khô, hoặc là ăn luôn xương khô… hay không?”
Ánh mắt của Khắc Lạp Ni trở nên kinh dị hơn bao giờ hết, thanh âm già nua kích động phản bác:
“Không thể có chuyện này xảy ra, Chấp Pháp Đội có nhiệm vụ là tinh lọc linh hồn, nuốt được xương khô là thuộc về phạm trù của ác quỷ.
Chúng ta cùng ác quỷ của Hồn Vực từ xưa đến nay là nước sông không phạm nước giếng.
Chỉ khi xảy ra việc cấp bách, ví như cấm chế của Vĩnh Sinh Thành trở nên bạc nhược, thì Chấp Pháp Đội mới liều mình đến Hồn Vực săn quỷ.
Trước nay ta chưa từng nghe qua việc một linh hồn có thể nuốt được thân thể.
Bởi vì hai thứ đó là cộng sinh hỗ trợ mà tồn tại, ai cũng không thể tuyệt sát được ai!”
Tịch Thần hít sâu một hơi, thả một trái bom to đùng cho Khắc Lạp Ni:
“Không giấu gì ngài, Tiểu Hắc đột nhiên có loại năng lực này, hắn không chỉ nuốt được xương khô, mà sau khi nuốt còn sinh ra hình thể của một bộ xương trắng mới!”
Khắc Lạp Ni: “…” Kinh hách đến nói không ra lời.
Lão giả thất thố bật từ đệm ngồi đứng dậy, trong ánh mắt không giấu được hâm mộ:
“Nhân tài… thật là nhân tài, hắn chính là vạn trung chi linh, ắt hẳn hắn đã gặp được cơ duyên gì đó.
Ngươi tìm được hắn ở nơi nào?”
Tịch Thần quan sát bóng lưng của Tiểu Hắc, cụp mi nói:
“Ta phát hiện hắn khi ở Hồn Vực, lúc ấy hắn đang ở trong bụng của Thực Mộng Thú và chuẩn bị chịu thiên kiếp tru diệt.
Ta ký khế ước với hắn, hắn mới tránh thoát được một kiếp."
Khắc Lạp Ni thân già run rẩy, ngã ngồi trên mặt đất, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, giọng nói tràn đầy kích động:
“Tịch Thần các hạ, ngươi nhặt được báu vật, hắn là vạn trung chi linh, từ trong vạn vạn mới ra một, khó lường khó lường…”
Tịch Thần lại không vui vẻ như trong tưởng tượng mà sầu muộn hỏi:
“Ngài cũng nói, chỉ có ác quỷ mới nuốt được xương khô, ta đang lo lắng, hắn còn như thế này thì sớm muộn sẽ bị tha hóa!”
“Ngươi đem khuyên tai đến trước mặt hắn, ta giúp ngươi xem tình hình của hắn thế nào!”
Khắc Lạp Ni nghiêm chỉnh nói, đôi tay gỡ xuống một mặt gương đồng trên cổ, sau đó đưa vào tinh thuần năng lượng.
Tịch Thần nghe lời làm theo, gỡ xuống khuyên tai, làm cho nó lơ lửng trên không trung, vừa lúc chiếu đến hình dáng của Tiểu Hắc.
“Ách!” Khắc Lạp Ni quan sát một hồi, đột nhiên thở dài một tiếng.
Tịch Thần trái tim đập thình thịch, cảm xúc lo lắng dường như muốn trào ra cổ họng.
Sau đó, nàng nghe được Khắc Lạp Ni cười hiền từ, hâm mộ nói:
“Hắn có một chủ nhân như ngươi, quả thật là phúc phận! Ta quan sát, hắn không chỉ có năng lực kh ủng bố kia, mà trên người lại không lây dính nghiệp lực, có một cổ lực lượng tinh thuần đang giúp hắn đồng hóa năng lượng mà hắn hấp thu, ngươi đã từng cho hắn ăn thứ gì sao?”
Đồng hóa???
Một khái niệm quen thuộc lại xa lạ đối với nàng, chẳng lẽ…
Chính là năng lượng từ không gian kia, nơi mà có Lô Cốt Hình Nhân, có Cỏ Minh Thương và Độ Linh Hà?
A! Nếu Tiểu Hắc có được cơ duyên như thế, thì nàng hi sinh một đôi mắt này có tính là gì đâu!
Đôi mắt đổi lại một đồng đội năng lực mạnh mẽ, đáng giá!
“Ta cũng là từ một người mà biết được tên của Cỏ Minh Thương và Độ Linh Hà, Tiểu Hắc và ta vô tình hấp thu thứ đó!” Tịch Thần khẽ phân trần, giải thích cho Khắc Lạp Ni.
“Ai nói cho ngươi biết?” Khắc Lạp Ni nhăn mặt, trong lòng có dự cảm bất hảo.
“Họa Cốt Hồng Quân!” Tịch Thần nói.
Cạch!
Khắc Lạp Ni tay chân run rẩy kịch liệt, gương đồng rơi xuống đất, kinh hoàng lẩm bẩm:
“Thiên Thu Họa… Họa Cốt Hồng Quân… thảo nào, thảo nào… Hóa ra là thế!”
“Khắc tiền bối, ngài làm sao vậy?” Tịch Thần nhận ra trong giọng nói của Khắc Lạp Ni có điều thất thố, bèn nghi hoặc hỏi.
Khắc Lạp Ni hít sâu một hơi làm cho bản thân bình tĩnh, từ khi hợp tác với người này, đả kích một lần lớn hơn một lần, trái tim già cả mong manh yếu đuối của hắn chịu không nổi!
Sắc mặt chuyển sang ngưng trọng, hắn nói:
“Ngươi không biết, Họa Cốt Hồng Quân chính là một trong thập đại ác nhân của thời thượng cổ.
Sinh thời hắn tội ác tày trời, rơi vào ma đạo, làm cho thế nhân đều phải sợ hãi.
Hắn coi sinh mạng con người như cỏ rác, lấy da người làm tranh, lấy xương người làm giá vẽ, lấy cốt tủy làm bút và máu người làm mực.
Chỉ để thỏa mãn tư dục của mình.
Thượng giới phải khó khăn lắm mới hợp tác phong ấn hắn được, ta thật không ngờ tới, là dùng Thiên Thu Họa.
Tịch Thần các hạ, ta không biết nên nói ngươi may mắn hay là xui xẻo!”
Tịch Thần nghe như thế, cũng được một phen hãi hùng khiếp vía, gặp phải ma đầu như thế mà nàng còn giữ được cái mạng này, may mắn!
Khắc Lạp Ni lại hỏi: “Ngươi đã từng gặp hắn? Hắn nói với ngươi những gì, và hắn giờ đang ở đâu?”
“Hắn nói, ta và Tiểu Hắc có thể giúp hắn thoát ra giam cầm, lấy Tiểu Hắc làm mồi dẫn dụ thiên kiếp tới phá tan phong ấn của Diệt Hồn Đỉnh.
Sau đó, hắn nói cho ta, muốn thoát ra Thiên Thu Họa thì phải tìm được đệ tử của hắn – Thanh Hoan, hoặc tìm được điểm mấu chốt của tranh, và đánh đổi một thứ của bản thân.
Sau đó, hắn để lại Diệt Hồn Đỉnh rách nát cho ta và rời đi, ta cũng không biết hắn đi nơi nào!”
Khắc Lạp Ni bắt được trọng điểm, đột nhiên lớn tiếng gặng hỏi: “Mau, mau đem Diệt Hồn Đỉnh cho ta xem!”
Tịch Thần thót tim, có một cổ dự cảm bất hảo, vội vã lấy ra Diệt Hồn Đỉnh.
Khắc Lạp Ni nhặt lên gương đồng, thông qua kính mà nhìn đến Diệt Hồn Đỉnh, sau đó sắc mặt khó coi nói:
“Ta liền biết lão già này làm gì tốt bụng như thế, còn may ngươi không có làm theo lời hắn mà đi tìm cái đệ tử Thanh Hoan gì đó.
Thanh Hoan thật ra là phân thân và nhân cách thứ hai của hắn, nhân phẩm cũng chả tốt đẹp gì, người của Bát Sinh Môn mới dùng hắn làm tâm bức tranh, giam cầm bản thể của hắn.
Ngươi nếu đi tìm Thanh Hoan và đánh đổi một thứ trên người mình thì hắn sẽ nhân cơ hội mà xâm nhập vào chỗ trống đó, bá chiếm thân thể và linh hồn của ngươi.
Như vậy, hắn đã có thể thuận lý thành chương, ngang nhiên đi ra ngoài mà không bị người của Bát Sinh Môn phát hiện.
Đến nỗi Diệt Hồn Đỉnh này, hắn cũng bỏ vào ấn ký để theo dõi ngươi, trên ấn ký có một tia ám chỉ ngươi nên làm theo lời mà hắn căn dặn, nói không chừng, hắn hiện tại đã hội hợp với Thanh Hoan, chờ ngươi ở đó!
Nếu ngươi không giúp hắn phá vỡ Diệt Hồn Đỉnh thì sẽ không có chuyện này xảy ra! Thật là thất sách! Thất sách!”
Tịch Thần vội vã quăng đi cái Diệt Hồn Đỉnh kia, rồi kiểm tra từ trong ra ngoài của linh hồn và thân thể, thấy không có tia dấu vết khác thường nào mới thở phào một hơi.
Sắc mặt của Tịch Thần hơi trắng, ũ rũ nói:
“Ta cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như thế, bởi vì hắn nói chỉ có cách đó mới có thể ra được Thiên Thu Họa, còn may ta để lại tâm nhãn, không có làm theo hết.”
Khắc Lạp Ni thông qua gương đồng nhìn đến tình cảnh bên ngoài, trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Nếu ta không có đoán sai, thì nơi này đã là trận địa cuối cùng mà Bát Sinh Môn bày ra để bảo vệ cho Thiên Thu Họa khỏi bị công kích phá giải.
Thật ra, muốn thoát ra ngoài cũng không khó!”
Tịch Thần nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, tinh thần lực một bên tiếp tục điều khiển Ma Đằng công kích khô lâu, một bên truyền âm hỏi: “Mong Khắc tiền bối chỉ giáo đường ra!”
Khắc Lạp Ni vuốt râu và nói:
“Trong điển tịch cổ xưa có ghi lại, Bát Sinh Môn và Thiên Âm Ngũ Nhạc cộng đồng hợp tác tạo ra một Ngũ Hành Đại Trận, lấy thiên địa kỳ vật làm trận tâm, sau đó khắc vào Thiên Thu Họa làm cái chốt thứ nhất, chốt thứ hai chính là thần khí Diệt Hồn Đỉnh, chốt cuối cùng là Vạn Tượng Khô Lâu trận và Cửu Cung Khóa.
Vạn Tượng Khô Lâu trận, ta nghĩ ngươi và Tiểu Hắc có thể giải quyết được, nhưng Cửu Cung Khóa, đó là vật chí bảo từ thời Hồng Mông truyền xuống, không dễ dàng mà phá vỡ.
Nhưng, Vĩnh Sinh Tế Đàn vừa lúc là do đại năng xây dựng lên, Thần Đỉnh cũng là thần khí thượng cổ, nhờ ngươi mà hồn lực hiện tại cực kỳ sung túc.
Ta có thể mượn Thần Đỉnh va chạm với Cửu Cung Khóa, giúp ngươi mở một lỗ hổng của Thiên Thu Họa mà ra ngoài!”
Tịch Thần mừng rơn, vấn đề nan giải bấy lâu đột nhiên được giải quyết làm nàng vui sướng vô cùng, nhưng nàng vẫn quan tâm mà hỏi:
“Làm như thế, không ảnh hưởng đến ngài và Vĩnh Sinh Thành chứ?”
Khắc Lạp Ni cười cười, đáp: “Không ảnh hưởng nhiều, ngươi và Tiểu Hắc cố gắng trong thời gian nhanh nhất hóa giải Vạn Tượng Khô Lâu đi!”
Tich Thần nghe thế, ma lực đổ xuống càng nhiều, Ma Đằng công kích càng hung mãnh, khô lâu không biết đã chết bao nhiêu con.
Thình lình trong lúc, nàng lại nghe được một âm thanh khá kỳ quái.
Tách!
Như là tiếng của một quả trứng gà bị bóc vỏ, khá là thấm người truyền vào lỗ tai.
Tịch Thần phân ra một tia tinh thần lực nhìn Tiểu Hắc, cho dù đã có đoán trước, nhưng tình cảnh trước mắt, vẫn làm cho nàng cả kinh một phen.
Chỉ thấy Tiểu Hắc chân đạp Hắc luân cầu, tay ném mũi tên hắc khí.
Phía sau lưng hắn, một bộ khô cốt xương trắng đã hoàn thiện hình dáng, lúc này nó tự bóc ra khỏi thân thể của hắn.
Các khối khớp xương chuyển động cực kỳ chậm rãi, như là một thước phim quay chậm.
Bóc ra…
Tách!
Rốt cuộc, xương trắng hoàn toàn tách ra, có đầu lâu và chiều cao ngang bằng Tiểu Hắc, có khớp tay và chân, móng vuốt sắc bén như gươm giáo.
Nó giơ lên móng tay, cào về phía trước.
Tịch Thần hơi căng thẳng, bốn chữ “Tiểu Hắc cẩn thận!” chưa kịp thốt ra thì nàng thấy, móng vuốt của bộ xương khô né qua Tiểu Hắc, trực tiếp câu lấy cổ của một con khô lâu, sau đó bóp nát.
Răng rắc!
Khô lâu vỡ vụn thành bột phấn.
Trước khi bột phấn rơi xuống đất, Tiểu Hắc đã tay nhanh mắt lẹ mà hốt nó bỏ vào trong miệng, ánh mắt bốc lên ngọn lửa, trách cứ nhìn bộ xương.
Bộ xương nhân tính hóa chắp hai tay về trước ngực, dáng vẻ cầu xin tha thứ, mặc dù từ trên đầu lâu của nó nhìn không ra biểu cảm gì.
Tịch Thần: “…”
Tiểu Hắc rốt cuộc trưởng thành, đã có thể chỉ huy người khác.
Tiểu Hắc có trợ thủ, tốc độ càng thêm nhanh như gió.
Tịch Thần cũng hoạt động hết công suất, ma lực không cần tiền mà đổ xuống.
Ma Đằng đánh đâu thắng đó, đã phát triển thành một cây dây leo cao lớn, cao hơn hai mét, trên cây có hai đóa Hắc vương hoa với hàm răng sắc nhọn kh ủng bố..