Lại nói về Yến Thanh và Tịch Thần, sau khi ra khỏi phủ thành chủ, hai người nhất thời không có nơi nào để đi, vì vậy nhận lời mời của Doãn Nguyệt, đi theo đến nhà nàng để trụ một thời gian.
Trên đoạn đường, bọn họ ríu rít không ngừng, một đám người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tịch Thần, liên tiếp tung ra các câu hỏi, vẻ mặt nóng lòng cần được giải đáp nghi hoặc.
"Tịch Thần, ngươi thật là quá giỏi, vậy mà có thể thuyết phục được đám lão già khó chơi đó.
Nếu không, chúng ta còn phải cùng bọn họ dây dưa một thời gian."
"Còn phải nói, mang tiếng là tứ đại gia tộc đứng đầu của Hoang Vực Giới, thế nhưng vô năng đến nỗi để cho thú triều tác quai tác quái hơn một năm trời, suýt chút nữa khiến cho thành trì thất thủ.
Thấy chúng ta được việc, bọn họ còn vọng tưởng lợi dụng chúng ta để diệt trừ Can Mạch.
Thật là không biết xấu hổ!"
"Thật không nhìn ra được, Tiểu Thần Thần ngày thường ít nói yên lặng, dường như không có cảm giác tồn tại.
Trong âm thầm thế nhưng đã làm một chuyện lớn như vậy.
Sau chuyện này, ngươi được xem như nổi danh khắp cả Hoang Vực Giới rồi!"
"Nhưng mà Tiểu Thần Thần, ngươi giao hết tất cả mọi thứ cho bọn họ làm chủ, không sợ bọn họ sẽ qua cầu rút ván hay sao?"
"..."
Trong thâm tâm của đám người Cố Thành, Tiêu Nhạc, hình tượng của Tịch Thần được thần thánh hóa lên, nàng thần bí mà cường đại, dường như không có chuyện gì làm khó được nàng.
Cho nên bọn họ không tò mò khi Tịch Thần có thể lấy ra nhiều truyền thừa trận pháp như vậy.
Bọn họ chỉ lo lắng Tịch Thần sẽ bị tứ đại gia tộc ức hiếp và bắt chẹt.
Dù sao đồ vật đã đưa ra rồi, tứ đại gia tộc muốn lật lọng đổi ý, đến lúc đó Tịch Thần phải làm sao bây giờ?
Tuy nói mấy người bọn họ có thể ở bên cạnh hộ giá hộ tống, nhưng đối mặt với thế lực đông đảo khổng lồ của tứ đại gia tộc, mấy người bọn họ chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nghe được những lời quan tâm ấy, Tịch Thần cảm giác trái tim như được gột rửa bởi dòng nước ấm trong lành, nét lạnh lẽo trên gương mặt nàng thoáng dịu đi đôi chút, nàng nở nụ cười trấn an bọn họ:
"Ta không toàn năng như các ngươi nghĩ đâu! Mọi chuyện ở trên đời này, phàm là ngươi muốn có được thứ gì thì tất nhiên phải dùng đồ vật có giá trị tương đương để đánh đổi.
Dùng vật chết để đổi lấy vật sống, ta cảm thấy đáng giá.
Đến nỗi tứ đại gia tộc có khả năng lật lọng? Bọn họ không dám! Phía Can Mạch sẽ không cho phép bọn họ làm như vậy!"
Yến Thanh dùng đầu ngón tay xoay xoay lọn tóc trước ngực, nghe vậy thì mắt hạnh hơi trợn to, kinh ngạc hỏi:
"Chẳng lẽ thứ mà ngươi đưa cho Can Mạch có miêu nị?"
Những người khác nghe vậy cũng đồng thời khựng lại, hơi thở bất giác trở nên dồn dập.
Nhìn bộ dạng khẩn trương của bọn họ, Tịch Thần bật cười nói:
"Các ngươi nghĩ đi đâu vậy? Đồ vật ta đưa không có miêu nị, tác dụng của nó là thật sự.
Chỉ là, hắn nhận ân tình của ta thì đương nhiên phải giúp ta nói chuyện, nếu không hắn sẽ bị nhân quả quấn thân, tu vi trì trệ không thể tinh tiến!"
Doãn Nguyệt giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói:
"Không nhìn ra, tiểu Thần Thần ngươi cũng có lúc âm hiểm, giảo hoạt như vậy!"
Tịch Thần lắc đầu phản bác:
"Điều này không phải âm hiểm, đây là quy luật chế hành lẫn nhau mà đế vương thường hay dùng để cân bằng thế lực giữa các triều thần.
Ta chỉ học hỏi một chút mà thôi!"
Tuy rằng đời trước nàng chuyên tâm tu luyện, thường dùng thực lực để nói chuyện, nhưng không đại biểu nàng không có đầu óc.
Hơn mười năm làm nô lệ cho địch quốc khiến nàng chịu nhiều đau khổ tủi nhục, nhưng trong khoảng thời gian đó nàng cũng học được rất nhiều.
Học cách phán đoán nhân tâm, học cách sử dụng trí tuệ để mưu lợi cho mình, học được xem mặt mà đoán ý của người khác.
Chỉ là lúc sau này nàng bước trên con đường tu luyện rồi, một lời không hợp thì sẽ phóng ma pháp, âm mưu quỷ kế cũng tạm thời gác đến trong một góc, ít khi nào dùng tới.
Yến Thanh nghĩ tới cái gì, nói với ngữ điệu trêu đùa:
"Tiểu Thần Thần, đừng nói ngươi là con cháu của hoàng thất hay triều thần gì nhé? Chỉ có người trong cuộc, mới hiểu rõ mấy thứ này thôi!"
Tịch Thần cũng không gạt, thẳng thắn gật đầu:
"Ta xác thực đã từng là tiểu thư nhà quyền quý!"
Yến Thanh nhận ra điều gì đó uẩn khúc từ trong câu nói của Tịch Thần, khẽ nhướn mi hỏi:
"Đã từng là? Cho nên hiện tại không phải?"
Tịch Thần hơi rũ đầu, giọng điệu thản nhiên nói:
"Đúng vậy! Hiện tại ta là người cô đơn!"
Yến Thanh định hỏi thêm gì đó, nhưng Doãn Nguyệt lại kéo tay nàng, chỉ vào tòa phủ trạch trước mặt và nói sang chuyện khác:
"Tới nhà của ta rồi, có chuyện gì thì vào trong rồi nói!"
Tòa phủ trạch có chiếm địa không lớn, nhưng quy cách lại nghiêm trang quý phái, trước cửa nhà có hai tòa sư tử bằng đá, chương hiển thân phận địa vị của chủ nhân không giống bình thường.
Yến Thanh chậc lưỡi ra tiếng:
"Tiểu Nguyệt Nguyệt thật là thâm tàng bất lộ, ngươi cũng là kẻ giàu có nha!"
Doãn Nguyệt cười khổ một tiếng, khiêm tốn đáp:
"Nhà ta trước kia có chút của cải, nhưng so không được với tứ đại gia tộc.
Ngươi đừng có trêu ghẹo ta!"
Yến Thanh hơi bĩu môi, cười có chút lưu manh mà nói:
"Thôi đi ngươi! Phủ trạch kiểu này mà còn nói mình không giàu, người giàu các ngươi thật khó hiểu!"
Tiêu Nhạc ho khan một tiếng, giải vây cho Doãn Nguyệt:
"Đoàn trưởng không lừa gạt ngươi! Nhà nàng lúc trước là làm buôn bán, nhưng từ khi bá phụ bá mẫu song song qua đời, cơ nghiệp cũng dần lụi bại theo.
Đoàn trưởng lúc ấy đã hiểu chuyện, vì không làm thân thích đỏ mắt nên nàng bán hết cửa hàng, sản nghiệp, đem tất cả tiền tài đều đổi thành tài nguyên tu luyện, gửi nhờ ở phủ thành chủ, chỉ chừa lại duy nhất căn nhà này để có nơi đi chốn về.
Lúc sau đó, đoàn trưởng thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, ít khi ở nhà!"
Doãn Nguyệt không để ý đến Yến Thanh nữa, nàng móc ra một chùm chìa khóa, chọn một chiếc đưa vào ổ khóa, khẽ xoay ngón tay.
Một tiếng "lạch cạch" vang lên.
Ổ khóa bung ra, Doãn Nguyệt thản nhiên đẩy cửa vào, vừa đi vừa nói:
"Các ngươi vào đi! Ta không ở nhà thường xuyên nên không khí có chút hiu quạnh.
Bất quá ta có thỉnh người quét tước, định kỳ mỗi tuần một lần!"
Tịch Thần dùng tinh thần lực nhìn ngó xung quanh, nhà cửa tuy hơi hoang sơ nhưng gia cụ đầy đủ, có lẽ được quét tước thường xuyên nên không đóng bụi, khá là sạch sẽ tươm tất.
Nghĩ đến cái gì, Tịch Thần tò mò hỏi:
"Ngươi chỉ có một thân một mình, thân thích không đến quấy rối sao?"
Doãn Nguyệt mời đám người ngồi xuống bàn tròn chính giữa phòng khách, nàng lấy ra trà cụ, vừa pha trà vừa bất đắc dĩ nói:
"Dễ gì mà không có! Chỉ là bọn họ bị Lục gia đè nặng, không dám làm quá đáng thôi.
Nhưng lâu lâu bọn họ đi ngang qua trước cửa phun nước bọt, chỉ cây dâu rồi mắng cây hòe là không thể tránh được!"
Yến Thanh vốn đang mân mê đầu tóc, thình lình bị câu này làm cho khựng lại, nàng sửng sốt hỏi:
"Đợi chút… Lục gia? Tứ đại gia tộc? Ngươi cùng bọn họ có quan hệ gì?"
Tiêu Nhạc, Cố Thành, Mẫn Lan - Mẫn Điệp cũng có chút ngạc nhiên nhìn Doãn Nguyệt.
Bọn họ chỉ biết đoàn trưởng xuất thân không tầm thường, điển hình là việc nàng không thiếu tài nguyên tu luyện.
Đôi khi cũng có thân thích đến làm phiền, nhưng đều bị nàng mắng chạy.
Bọn họ trước giờ chưa từng liên tưởng đến Lục gia.
Doãn Nguyệt nâng bình trà rót trà cho từng người, thản nhiên nói rõ:
"Ta cùng Lục gia không có quan hệ, nhưng cô cô của ta trèo cao gả đến Lục gia, được sự sủng ái của người thừa kế Lục Thanh, sinh hoạt có tư có vị.
Phụ mẫu của ta mất sớm, nàng niệm tình cũ rồi chiếu cố một vài.
Nhưng theo tuổi càng ngày càng lớn, ta đã có năng lực gánh vác sinh hoạt, rất ít cùng nàng lui tới."
Vẻ mặt Yến Thanh như suy tư gì, nàng híp mắt hỏi:
"Vậy Lục Vận là…"
Doãn Nguyệt hơi rũ mắt, ngữ điệu buồn rười rượi nói:
"Đúng theo vai vế mà nói thì, nàng phải kêu ta một tiếng biểu tỷ!"
Yến Thanh chợt vỗ đùi một cái bốp, mắt hạnh trợn trắng nói:
"Thảo nào ở trong Địa Hoang Chiến Trường, khi thấy ta đi cùng ngươi, Lục Vận mới nhìn ta bằng vẻ mặt khó chịu! Dường như ta là phần tử nguy hiểm không bằng!"
Doãn Nguyệt ho khan một tiếng, cười hòa giải:
"Ngươi đừng để ý! Nàng chịu lời gửi gắm của cô cô, muốn quan tâm ta.
Có điều sự quan tâm của nàng khiến người khác hơi khó chịu chút!"
Yến Thanh cười mỉa mai ra tiếng:
"Lần sau ngươi có gặp nàng thì chuyển lời giúp ta một câu: người không ở cạnh bờ biển, nhưng lại ham thích quản lý nhân sinh của người khác, hừ!"
Đám người bên cạnh nghe thấy sự độc miệng của Yến Thanh, khóe miệng đồng loạt giật tăng tăng như người bị động kinh.
Doãn Nguyệt đau đầu day day cái trán, nhưng khóe môi nàng lại gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ.
Lẫn nhau trêu đùa một hồi, Tịch Thần đột nhiên nghiêm túc hỏi một câu:
"Nếu tứ đại gia tộc và Can Mạch hợp tác diễn ra suôn sẻ, thì thông đạo truyền tống sẽ được xây dựng trong thời gian nhanh nhất.
Các ngươi có dự tính gì không?"
Yến Thanh không có bất kỳ sự chần chờ nào, nhanh nhảu ra tiếng:
"Ở Hoang Vực Giới ta không còn người thân nào khác, cho nên ta muốn ra thế giới bên ngoài nhìn xem.
Đây cũng là chuyện mà ta định nói với tiểu Thần Thần ngươi, ngươi cũng cho ta một danh ngạch đi! Chỉ cần là ngươi thấy hứng thú với thứ gì, ta nhất định sẽ tìm nó cho bằng được để đưa ngươi!"
Trải qua một đoạn thời gian ở chung, Tịch Thần cũng hiểu rõ tính tình của Yến Thanh, vì vậy nàng sảng khoái mà đưa ra điều kiện:
"Tạm thời ta không có thứ gì muốn tìm, nhưng ta cần một số lượng lớn da thú, cốt thú, máu yêu thú, thậm chí cả chất độc của chúng nó ta cũng cần.
Ta biết ngươi có tích trữ, nhưng ngươi sẽ dùng nó để đổi sao?"
Yến Thanh nghe vậy, bắt chéo chân dựa vào thành ghế, phất tay không chút để ý nói:
"Mấy thứ đó ta trữ hàng nhiều đến mức ẩm mốc hôi thối.
Ngươi có thể sử dụng được, ta mừng còn không kịp đâu.
Vậy thành giao ha, đợi chút ta sửa sang lại rồi đưa cho ngươi!"
"Vậy ta đây không khách sáo!" Tịch Thần gật đầu nói.
Cùng lúc đó, Doãn Nguyệt cùng đồng đội cũng đã bàn bạc xong.
Doãn Nguyệt nắm mấy cái túi trữ vật ở trên tay đưa đến trước mặt Tịch Thần, giọng điệu đầy cao hứng nói:
"Năm người chúng ta cũng muốn danh ngạch rời đi.
Có câu nói: cho dù là huynh đệ ruột thịt cũng muốn tính sổ rõ ràng.
Tuy nói chúng ta là bằng hữu đã cùng nhau trải qua sinh tử, nhưng ta không muốn lợi dụng ngươi.
Tiểu Thần Thần, ta không biết ngươi thích nhất cái gì, nhưng ta nhớ rõ bộ dạng hưng phấn khi gặp gỡ các loại thảo dược của ngươi.
Chúng ta làm nhiệm vụ nhiều năm, đại đa số tích phân đều đổi thành đan dược hay vũ khí.
Nhưng thảo dược chúng ta cũng sẽ tích tụ một ít để khi cần dùng.
Tất cả đều nằm ở trong này, Tiểu Thần Thần ngươi xem xem có đủ hay không?"
Tịch Thần chỉ nhận lấy một cái túi trữ vật, còn lại đều đẩy trở về, nàng mỉm cười và ôn hòa nói:
"Các ngươi có tâm! Ta cũng đem các ngươi trở thành bằng hữu, không cần phải tính toán chi li, so đo hơn thiệt như thế.
Có cái này là đủ rồi!"
"Nhưng mà…" Doãn Nguyệt hé miệng, vẻ mặt ngượng ngùng muốn phản bác.
Tịch Thần đưa tay vỗ nhẹ vào vai nàng, cười nói:
"Không nhưng nhị gì hết! Thời gian của chúng ta còn dài mà, nếu có một ngày ta gặp phải nguy hiểm, các ngươi sẽ bỏ lại ta, để ta một mình thừa nhận sao?"
Doãn Nguyệt nghe thế, trách cứ nói:
"Chúng ta là loại người vô tình vô nghĩa như thế hay sao? Ân nhân, bằng hữu của mình mà cũng ruồng bỏ không thương tiếc, vậy chúng ta có tư cách gì để tu đạo trường sinh?"
Tịch Thần vỗ tay một tiếng, cười nói:
"Vậy thì đúng rồi! Đã là bằng hữu thì không nên câu nệ tiểu tiết, ngươi giữ lại một ít để phòng thân mà dùng!"
Doãn Nguyệt lúc này mới đem mấy cái túi trữ vật đều thu hồi.
Tịch Thần nhìn mọi người, bỗng nhiên nói thêm vài câu:
"Thế giới bên ngoài không biết như thế nào, nhưng độ nguy hiểm chắc chắn không ít.
Ta sẽ bế quan chuẩn bị vài thứ thiết yếu, cảnh giới của ta cho dù nhịn ăn nhịn uống nửa tháng cũng sẽ không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng.
Nếu quyết định rời đi, các ngươi cũng nên đề cao một chút tu vi, chuẩn bị các vật dụng cần thiết phòng bị tình huống nguy hiểm phát sinh.
Ta có trực giác, một khi rời khỏi thông đạo tiếp giáp với thế giới bên ngoài, chúng ta sẽ có nguy cơ bị tách ra!"
Yến Thanh, Doãn Nguyêt nghe vậy, sắc mặt hơi ngưng trọng đáp:
"Tiểu Thần Thần yên tâm, ta biết làm như thế nào! Chúng ta sẽ chuẩn bị kĩ càng!"
"Đoạn thời gian này, ta lại đi rừng rậm một chuyến để thu thập các loại độc vật, các ngươi có thứ gì cần, ta giúp các ngươi mang về!"
Nghe tới hai chữ "độc vật", đám người Doãn Nguyệt đồng thời rùng mình né xa ba thước, đều khách sáo mà nói hai chữ "không cần".
Chỉ có Tịch Thần ngẫm nghĩ một hồi, mới đem Cự Thạch Thú giao cho Yến Thanh, nói:
"Nó cũng đi rừng rậm tìm yêu thú bồi luyện thực chiến.
Yến Thanh, ngươi giúp ta trông chừng nó nha!"
Yến Thanh mắt sáng rực lên, cánh tay lanh lẹ chộp lấy Cự Thạch Thú nhét vào ba lô bên hông trước khi nó kịp phản kháng, sau đó nàng vỗ ngực tự tin nói:
"Tiểu Thần Thần yên tâm, có ta trông coi nó, cho dù nó có mười cái lá gan cũng không dám lười biếng.
Ta sẽ mang nó đánh biến rừng rậm, cho đến khi nó hoàn toàn trở thành vô địch!"
"Khoa trương quá rồi!" Tịch Thần khẽ thở dài, trên trán rơi xuống vài đường hắc tuyến.