Bây giờ, điều quan trọng nhất là cô ta xoa dịu Diệp Duật, không thể để hắn thất vọng về mình, cũng không để hắn chia tay với cô ta.Nôn nóng suy nghĩ không biết giải thích như thế nào, phải làm gì.Sau đó, liền nhìn thấy Diệp Duật bước tới.Đôi mắt cô ta sáng lên, vội vàng nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước."Diệp Duật ..." Giọng nói mang theo sự ủy khuất.Nếu Diệp Duật nhìn thấy cô ta như vậy một giờ trước, hắn có lẽ sẽ đau lòng, nhưng là hiện tại, hắn thực sự không cảm thấy gì."Tại sao ngươi làm vậy?"Từ Kỉ nghe hắn nói, trong lòng lộp bộp, thầm kêu không tốt, quả nhiên, Diệp Duật đã tin lời con đĩ nói.Biểu tình thương tâm muốn chết, với một cảm giác sốc mạnh."Diệp Duật, em thật sự không làm vậy, Dung Yên đang vu khống em..."Diệp Duật sắc mặt không tốt: "..."Cô ta đem hắn coi thành đứa ngốc xem sao?"Ta không muốn nhắc lại chuyện này, trong chốc lát, ta cùng ngươi đến chỗ tập trung của đại đội, hướng Dung Yên xin lỗi."Hắn muốn giải quyết sớm chuyện này, rồi trở về thành sớm một chút, hắn không muốn ở lại cái thôn này một giây nào nữa.Từ Kỉ nghe vậy, sắc mặt lại biến đổi.Để cô ta dùng loa xin lỗi con khốn Dung Yên đó? Cả cái thôn này sẽ nghĩ gì về cô ta?Diệp Duật nhìn vẻ mặt của cô, cố gắng bỏ qua vết máu trên trán cô hết mức có thể, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không đi cũng được.
Về sau chúng ta không cần liên lạc nữa."Từ Kỉ giật mình, trợn to hai mắt không tin, "Anh định chia tay em sao?""Chúng ta khả năng không thích hợp ..." Diệp Duật nhận ra mình nói lời này, trong lòng không cảm thấy quá khó chịu.Điều này khiến hắn hiểu rằng tình cảm của hắn dành cho cô ta căn bản không sâu đậm như hắn tưởng tượng.Chủ yếu là hắn có cảm tình với mấy cô nương lương thiện.Từ Kỉ lập tức khóc lóc, không quan tâm ôm lấy hắn.Giọng nói thê lương: "Em không chia tay ...!Nếu anh chia tay với em, em lập tức đi chết ..."Vất vả lắm cô ta mới cướp được nam nhân này, cho dù có chết, cô ta cũng không buông tay.Diệp Duật bị ôm cứng đờ người, hắn lập tức bẻ tay cô ta ra.“Ngươi mau buông tay……” Chuyện này nếu để người khác nhìn thấy, kia còn không phải?"Em không buông tay, Diệp Duật, chúng ta đừng chia tay, được không? Không có anh, em không sống nổi.
Nếu anh muốn em xin lỗi Dung Yên, em liền đi nói, anh muốn em làm cái gì cũng được, nhưng không thể chia tay ..."Từ Kỉ khuôn mặt đầy nước mắt và máu, hơn nữa mặt bị đánh sưng vù, thoạt nhìn không hề có nửa điểm mỹ cảm, ngược lại còn đáng sợ.Diệp Duật muốn thoát ra, nhưng bị cô ta giữ chặt quá.hắn khẩn trương nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy một bóng người đang đi cách đó không xa, hắn lập tức hoảng sợ, "...!Được, không chia tay, cứ buông ra trước..."Từ Kỉ nghe hắn nói vậy, khóe miệng liền cong lên, sau đó buông tay ra, đứng ở bên cạnh giống như tiểu tức phụ ngoan ngoãn." Chúng ta đi Thôn Ủy Hội! Cùng ta xin lỗi……."Ánh mắt bất bình tủi nhục vì tình yêu đó, không còn khuấy động được trái tim Diệp Duật nữa.cứng đờ gật đầu.bước nhanh đi về phía trước.Từ Kỉ lập tức đuổi theo.Hai người, một người nghĩ cách chia tay một cách đàng hoàng, người còn lại thì nghĩ cách làm thế nào để ngủ cùng nhau, làm hắn không thể thoát khỏi cô ta.Khu thanh niên trí thức bỗng nghe thấy tiếng loa inh ỏi từ trong thôn."Nghe kìa, hình như là giọng của Diệp Duật với Từ Kỉ."nghe mọi người nói như vậy, Cố Lan lập tức chạy ra sân chăm chú lắng nghe.Những người khác cũng chạy ra khỏi phòng.Khi bọn nghe nội dung phát ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn nhau.Diệp Duật cùng Từ Kỉ ...!Bọn họ đây là dùng loa để xin lỗi Dung Yên?một đám người cứ nghĩ mình nghe lầm, liền nhìn về phía đồng bọn, phát hiện vẻ mặt cũng giống như mình, rõ ràng là bị ngạc nhiên quá mức.Cho nên chắc chắn những gì họ vừa nghe là sự thật.Diệp Duật, Từ Kỉ thực sự xin lỗi ...!Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?Cố Lan lắng nghe hồi lâu, ngay sau đó cười lạnh một tiếng.Từ Kỉ, con tiện nhân kia rất giỏi giả vờ, bây giờ lại mất mặt lớn như vậy, để xem cô ta sau này làm sao có thể sống ở trong thôn này?Đây là quả báo, không phải lúc nãy còn ép cô xin lỗi sao? Bây giờ đến lượt chính mình.Những bất bình mà Cố Lan phải chịu đựng vừa rồi, lập tức được giải tỏa.Nếu không phải ở đây có nhiều người như vậy, cô ta thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười một phen.Tuy nhiên, khi nghĩ đến Dung Yên, niềm hạnh phúc của cô ta vụt tắt như thủy triều rút đi.Vẻ mặt ảm đạm trở lại.Vì Dung Yên có thể buộc Diệp Duật với Từ Kỉ phải xin lỗi qua lao, cả hai người đó đều phải chấp nhận điều đáng xấu hổ này, vậy có nghĩa là Dung Yên những gì cô ta mua hôm nay đều là tiền riêng của mình.Vậy, tiện nhân Dung Yên đó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?Chẳng lẽ là của Tần Dã?Nghĩ đến đây là vạn phần không thể có khả năng, Tần Dã, nhà hắn nghèo đến không một xu dính túi, không thể có nhiều như vậy.Những thanh niên trí thức khác cũng một mảng ngốc.(hết chương).