TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lễ Đường Của Tôi Không Có Chỗ Cho Anh
Chương 25: 25: Chúng Tôi Cho Bà Nợ


Bạch Nhược với ánh mắt thất vọng, mệt mỏi ngồi xuống băng ghế.

Vết thương trên người trông có vẻ nặng nhưng sao bằng nỗi oan họ đổ lên đầu cô.

Mặc kệ họ đi!
Bà Lý nhìn về phía phòng cấp cứu ánh mắt đượm buồn, quát lớn: "Cái thứ bẩn thỉu như mày mà hiệu trưởng vẫn cho vào trường, không biết họ đang nghĩ gì trong đầu?"
Khóe miệng đau điếng của Bạch Nhược nhếch lên một chút kìm nén lại cơn đau, nhẹ nhàng buông lời: "Đúng là mẹ con, không sai vào đâu được!"
"Ba mẹ cô, tôi cần nói chuyện với họ.

Dạy con kiểu gì mà nói chuyện với người lớn lại ngồi trơ ra đấy!" Cha của Lý Thanh Diệp tỏ ra đứng đắn mà lý luận.

Nhìn cách ăn mặc của ông ta xem ra là người làm ăn, cách ăn nói cũng không thô thiển như người vợ của mình.

"Không có!" Bạch Nhược không chần chừ mà đáp ngay.

"Đúng là con mắt của tôi không sai vào đâu được, hạng người như cô thì làm gì có ai dạy dỗ." Bà Lý trừng Bạch Nhược mà nói.

Bà lại nói tiếp: "Cô nên cầu mong rằng con gái tôi không sao, nếu không…".


"Nếu không thì sao? Con gái của bà đã có chúng tôi lo rồi, đây là không tin tưởng vào tay nghề của chúng tôi ư?" Cửa phòng cấp cứu bật mở, một người phụ nữ bước ra.

Bà Lý thôi lườm Bạch Nhược lập tức chạy lại chỗ nữ bác sĩ.

"Bác sĩ con gái tôi không sao chứ?"
Hà Bạch nói: "Chỉ khâu vài mũi ở trán, không có nguy hiểm đến tính mạng dây thần kinh và não bộ đều không bị ảnh hưởng."
Bà Lý trợn mắt tức giận mà hét lên: "Cái gì? Khâu vài mũi trên trán, cho dù không sao nhưng sẽ để lại sẹo.

Con gái của chúng tôi sao có thể để lại sẹo, còn là ở trán?”
Đây là bệnh viện, người như bà ta cũng không biết giữ ý tứ.

Hà Bạch điềm tĩnh đối chất: "Hiện giờ rất tiên tiến, vết sẹo nhỏ thì có là gì? Bà đừng lo lắng quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Bà Lý quay người lại đâm đâm đi đến chỗ Bạch Nhược.

Chát
Đã là cái tát thứ hai rồi, con người cũng có giới hạn.

Bạch Nhược chọn cách không ngoan là nhịn nhưng bà ta đụng đến giới hạn của cô rồi.

Hà Bạch là viện trưởng sao có thể chứng kiến được cảnh này, còn chưa kịp nhắc nhở đã bị người khác giành trước một bước.

"Bà Lý hành sự như vậy không thấy mất mặt sao? Phải để lại thể diện cho Ông Lý vài phần đi chứ?" Cố Mặc không mặc âu phục nữa thay vào đó là quần tây áo sơ mi có phần khá giản dị.

Nhưng khí chất của hắn toả ra không giảm sút đi một chút nào.

Hắn đi đến gần Bạch Nhược nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, đặt nụ hôn vào chỗ vừa bị đánh.

Bạch Nhược ngơ ngác còn đang định trả lại cái tát cho mẹ của Lý Thanh Diệp.

Đôi mắt màu xanh lam vừa to vừa tròn nhìn Cố Mặc, đầu óc trống rỗng, thân thể cứng nhắc.

Mùi hương trên cơ thể của Cố Mặc, giọng nói trầm ấm lại còn được nhìn ngắm nhan sắc ấy gần trong gang tấc, không thể không nuốt nước bọt mà suy nghĩ lung tung.


Bà Lý khoanh tay, giọng điệu kiêu sa chứng tỏ mình là một người vừa có tiền vừa có gia thế: "Cậu Cố, chẳng phải vừa mới từ chức sao? Lại rảnh rỗi chạy đến bệnh viện lo cho nhân tình nghèo nàn của mình.”
Ông Lý không ngăn cản vợ của mình, dù gì Cố Mặc bây giờ không có tiền lại còn rời khỏi tập đoàn Cố thị, không có sự bảo hộ của nhà họ Cố, không có chút sát thương nào với ông.

Xem như một con kiến đang rớt xuống hố sâu biết ngày nào mà trèo lên được.

Được nước lấn tới, Bà Lý nhạo bán: "Đúng là người nghèo thường hay đi với nhau."
Hà Bạch mệt mỏi chẳng muốn đứng xem Bà Lý chứng tỏ nhà mình giàu nữa, lên tiếng nhắc nhở: "Ông bà có thể đi thăm bệnh nhân rồi, đây là bệnh viện chú ý lời nói một chút.

Bé con cũng đi xử lý vết thương của mình đi." nói xong thì rời đi, bỏ lại bốn người bọn họ.

"Đi thôi!" Ông Lý nói
"Đi cái gì mà đi, tôi còn chưa mắng đã ông vội cái gì? Cái loại người ăn bám người khác như vậy, không dạy dỗ thì không được.”
Bà ta giờ đây hoàn toàn quên mất đi đứa con đang nằm trong phòng bệnh, đầu óc chỉ nghĩ đến trút giận.

Bạch Nhược tạm gác nụ hôn của Cố Mặc qua một bên, cô đối chất: "Tôi đã nói là không đánh con bà, đợi khi cậu ấy khoẻ rồi hỏi.

Tôi cho bà nợ hai cái tát về sau tôi sẽ lấy lại, cộng thêm cả lãi nữa đấy!”
Nợ là phải có lãi đây là bài học cô được Cố Mặc dạy cho.

Không cần lễ phép với loại người như vậy, là họ không tôn trọng Bạch Nhược trước.

Cô phớt lờ Cố Mặc mà rời đi, thân thể bị Lý Thanh Diệp đánh có vài chỗ bị sưng, dáng đi có phần khó coi.


Cố Mặc cau mày đôi mắt sắc bén nhìn về phía Ông Lý: "Ông Lý, đừng quá tự đắc, nhanh thôi cơ nghiệp của gia tộc ông sẽ bị sụp đổ, tôi cam đoan!”
Hắn theo hướng Bạch Nhược đã rời đi, còn kèm theo một câu: "Những gì bà nói và làm trong ngày hôm nay cố gắng mà ghi nhớ cho thật tốt.”
Ông Bà Lý xem lời nói của Cố Mặc như một lời nói đùa của bọn con nít, hắn chọn con đường khó đi còn mộng tưởng sẽ có ngày trở mình, lại nói có tài cũng chưa chắc sẽ gầy dựng được sự nghiệp như lúc ban đầu.

Bạch Sang Sang trên tay cầm hộp sữa quay lại phòng cấp cứu thì mọi người đã rời đi.

Đèn của phòng cấp cứu đã tắt tự bao giờ, Bạch Nhược cũng không thấy đâu nữa.

Cô ta tức giận mà vứt hộp sữa vào thùng rác, tâm tình bất ổn mà đi thanh toán viện phí cho Lý Thanh Diệp.

Bạch Nhược đi được một lúc thì dừng lại.

"Anh đi theo tôi làm gì? Xem chưa đủ sao?"
Cố Mặc bước đến đứng song song với cô, ánh mắt dịu dàng mà hỏi: "Tại sao không đi xử lý vết thương? Còn đau không?"
Bạch Nhược tức đến độ muốn điên: "Là ai tính lãi suất trên trời? Giờ thì hay rồi vừa mang nợ, tiền nhà không trả nổi, lấy đâu mà trả viện phí."
"Xem ra tôi với cô là người cùng chung một thế giới rồi.".


Đọc truyện chữ Full