Bạch Nhược sau buổi học, cấp tốc trở về nhà.
Cô gấp gáp như vậy là vì chiếc xe đắt tiền của Cố Mặc còn để đầu hẻm lối vào phòng trọ.
Khi mượn không nói tiếng nào, ngay cả lời tạm biệt còn chưa nói hẳn là ai đó sẽ lo lắng lắm.
Trước khi về cô còn xem qua phòng giám thị, bên trong chỉ còn mỗi giáo viên chủ nhiệm thẫn thờ ngồi đó, xem ra Cố phu nhân đã rời đi từ trước.
Đứng trước ngôi nhà rộng lớn của Cố Mặc cô có thể thấy được một màu đen bao quanh nó, âm u đến mức quạ bay lên tứ hướng.
Đứng ở ngoài nhấn chuông cả mười phút đồng hồ không thấy ai ra mở cửa.
“Không phải đi rồi chứ? Anh ta nghỉ việc ở công ty rồi sao ngày nào cũng bận thế, cái điện thoại của mình vẫn còn ở trong kia.” Bạch Nhược kiên nhẫn ngồi trước cửa đợi thêm năm phút.
“Bạch Nhược? Cô sao không vào trong ngồi ở đây làm gì?” Dì Trương tay cầm một giỏ xách chứa đầy thực phẩm, hẳn là đến nấu bữa chiều cho Cố Mặc.
Bạch Nhược đứng dậy: “Cháu nhấn chuông mà không ai ra mở cửa, chắc là Cố Mặc không có nhà.”
Nhập một dãy số quen thuộc, Dì Trương mở cửa: “Vào trong ngồi đợi đi, Cố thiếu gia sẽ nhanh về…”
Dì Trương nhìn cảnh tượng trước mắt như chết đứng, nhận ra phía sau còn Bạch Nhược muốn cản cũng cản không được, hành động quá chậm chạp rồi.
Phòng khách bao trùm bởi mùi rượu, vỏ chai lăn lóc trên sàn.
Điều đáng nói ở đây là thân ảnh mảnh mai của một cô gái, áo đang chệch xuống một nửa để lộ phần vai trắng nõn, đắm chìm trong niềm vui sướng.
Cố Mặc đang đè lên người cô ta, chiếm thế thượng phong hôn nhau triền miên.1
Bạch Nhược bước vào, đưa mắt nhìn toàn bộ diễn cảnh trước mặt.
Ngày hôm trước còn đưa cô lên giường của hắn, ngày hôm sau đã sa đọa với người con gái khác, đúng là phong cách của Cố Mặc.
Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cô, đời này cô không ngu muội mà tin rằng Cố Mặc để tâm đ ến cô chừa cho cô chút mặt mũi.
“Dì Trương, Cố Mặc tỉnh rượu thì nói với anh ấy rằng cháu xin lỗi vì đã tự tiện lấy xe mà không nói trước, cháu đi trước đây.
Sắp đến giờ làm thêm rồi, cũng không tiện ở đây lâu hơn.” Đôi tay run nhẹ đưa chìa khóa xe qua tay dì Trương, Bạch Nhược xoay người rời khỏi đó.
“Được, được tôi sẽ chuyển lời.” Dì Trương xót xa trong lòng, giọng không khỏi lo lắng.
Đợi Bạch Nhược rời đi, dì Trương vứt luôn cái giỏ xách đang cầm trên tay sang một bên, chạy đến nhặt cái vỏ chai đập thật mặt xuống sàn nhà.
Giọng điệu như vô ý mà nói lớn: “À xin lỗi, muốn dọn dẹp một chút tôi vô ý quá.”
Cố Mặc lờ mờ nhìn về phía phát ra tiếng động, nốc rượu nhiều quá làm cho hắn sắp nhìn không ra ai là ai.
Quay về chuyện mà bản thân còn đang dang dở, khuôn mặt góc cạnh vô cùng sắc sảo màu đỏ thẫm trên đôi môi người kia, cùng với đôi đồng tử màu đen đại trà.
Hắn giật mình đến nỗi cả thân người lăn xuống sàn nhà, va đập một cái thật mạnh lưng ê ẩm hết cả lên.
Cố Mặc lạnh giọng: “Thẩm An Huyền, sao cô lại ở đây?”
Cô ta kéo áo mình lên che chắn phần cơ thể bị lộ ra, giọng điệu vô cùng oan ức: “Em đến là vì muốn giải thích với anh về tin tức không đúng sự thật kia.
Ai ngờ, ai ngờ vừa mở cửa ra anh đã, anh đã…”
Không nói cũng biết đã làm ra cái hành động ngu ngốc gì.
Cố Mặc ép bản thân mình phải tỉnh táo, trong cơn say hắn vậy mà nhìn Thẩm An Huyền ra người con gái hắn thích.
Bởi vì dáng người có hơi giống nhau nên hắn không phân biệt được.
Dì Trương ở một bên nhặt những mảnh vụn vừa nói: “Cô Bạch Nhược vừa mới đến trả lại chìa khóa xe và nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến Cố thiếu gia.”
Thân người hắn căng cứng, đôi đồng tử co mạnh: “Vừa mới đến? Vậy…” Không phải chứng kiến hết rồi sao?
“Đúng rồi, rời đi chưa đến hai phút bây giờ đuổi theo còn kịp.” Dì Trương như trưởng bối mà chỉ điểm.
Nếu cho dì trương lựa chọn chủ nhân tương lai của ngôi nhà này đáp án chắc chắn là Bạch Nhược thay vì Thẩm An Huyền.
Lần nào đến đây Thẩm An Huyền cũng xem bà như nô lệ, cô ta còn thực sự cho rằng mình là chủ nhân tương lai mà tỏ thái độ.
Bạch Nhược thì khác, cô chưa bao giờ xem bà bà người làm trò chuyện với nhau rất thoải mái.
Thẩm An Huyền chạy đến ôm từ phía sau Cố Mặc: “Anh nghe em nói đã, tin tức trên mạng xã hội là do gia đình em tự ý hành động.
Người mà trước giờ em thích luôn là anh, Cố Mặc.
Anh không có gì trong tay cũng không sao, em không để tâm.”
Cố Mặc tâm trí đâu mà nghe những lời đó, hắn gỡ tay Thẩm An Huyền ra ánh mắt sắc bén vô cùng, lời nói như mũi dao đâm thẳng về phía cô ta: “Cô yên tâm, tôi chưa xem tin tức.
Còn nữa lần trước lời tôi nói cô bỏ ngoài tay hết sao?”
Gân trên trán đều nổi lên, hắn trừng Thẩm An Huyền: “Tôi căn bản không có mở cửa là cô tự tiện đi vào.”
Thẩm An Huyền cũng không vừa: “Nhưng người chủ động là anh.”
Hắn cười khẩy một cái, thì thầm vào tai Thẩm An Huyền: “Tôi gọi tên cô bao giờ chưa?”
Bắt lấy chìa khóa xe của dì Trương ném qua, Cố Mặc rời đi ngay lập tức.
Bỏ lại Thẩm An Huyền thất thần đứng đó, sau một lúc thì cô ta quay sang trừng dì Trương đang lúi cúi nhặt mảnh vỡ.
“Bà sớm không đến, muộn không đến lại lựa đúng thời điểm này mà đến.” Thẩm An Huyền cay độc mà nói.
Phá hỏng chuyện tốt của cô ta.
“Thẩm đại tiểu thư, tôi đâu có cố ý!” Dì Trương nhặt xong thì chuồn đi, nhanh một chút không thì tai họa ập đến.
Thẩm An Huyền lấy điện thoại nhập một dãy số, vừa kết nói cô ta đã hét lên khiến dì Trương ở trong bếp cũng giật mình.
“Mẹ, người làm cái quái gì vậy?”
Giọng nói bên kia cũng chẳng vừa: “Cái gì là cái gì? Tốt cho mày còn không chịu?”
“Ai mà không biết, con trai nhà họ Dương giao du với loại không ra gì, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng.
Tốt chỗ nào chứ, cầu mong gì ở cái loại người đó.” Thẩm An Huyền siết chặt chiếc điện thoại.
“Còn cái tên Cố Mặc của mày cũng bị hất hủi, đeo bám được chức giám đốc lại là công ty chi nhánh, mày trông chờ ngày được làm phượng hoàng, có mà nằm mơ!”
“Cho dù hiện tay anh ta có tụt xuống đáy xã hội, một khi người đứng đầu Cố gia chết đi, tài sản cũng không phải dạng vừa.
Cái công ty của ba cũng không phải cúi đầu khom lưng.” Thẩm An Huyền điều chỉnh âm lượng để người khác không nghe thấy.
Ai cũng đều rõ một việc, Cố gia nâng niu đứa con trai cả hơn báu vật.
Muốn trèo lên giường của Cố Lam Tinh phải hỏi qua ý kiến của Cố phu nhân, không phải chuyện dễ dàng.
Cố Mặc thì khác hắn không có ai quản, lại mang họ Cố một khi thừa kế cũng không bỏ sót hắn..