Đường Uyển: Hả?
Đây là phản ứng gì?
Từ Thiệu Châu ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt lộ ra chút áy náy " Uyển Uyển, hình như anh… quên nói với em, anh là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám hồi hộp."
Đường Uyển: nhà văn??
Cô luôn cho rằng anh sưu tập nhiều tiểu thuyết như vậy là vì anh thích đọc, không ngờ anh cũng thích viết.
Cô buồn cười “ Cái này mà anh cũng có thể quên được sao?”
“…Anh thực sự quên mất.”
Anh bắt đầu tiếp xúc với tiểu thuyết trinh thám hồi hộp vào ngày đầu tiên ở trường cấp hai
Anh thích những mô tả đen tối của tác giả về tội phạm, và thế giới được xây dựng trong những cuốn sách đó hoàn toàn là ác quỷ, anh ấy sẽ luôn tự động thay thế chúng một cách vô thức.
Nhưng nhân vật bị thay thế không phải là một cảnh sát chính trực, cũng không phải một tên sát nhân độc ác, mà là một nạn nhân bị sát hại.
Anh giống như linh hồn lang thang của nạn nhân, chứng kiến quá trình từng sự thật được làm sáng tỏ.
Về sau, anh dần chán đọc nên đã tự mình xây dựng thế giới của riêng mình trong sách, để những nạn nhân đó chết một cách cực kỳ bi thảm…
Đây chỉ là trò tiêu khiển để anh giết thời gian nhàm chán.
Và một chút an ủi tinh thần.
Đêm đến mất ngủ, anh ngồi vào bàn, cầm bút trên tay viết ra hàng loạt vụ án trên giấy, để cho những cảm xúc đen tối trong lòng cứ lan tỏa lan tỏa, cuối cùng trút hết vào những dòng chữ anh viết.
Tuy nhiên, kể từ khi ở bên Uyển Uyển anh không bao giờ viết tiểu thuyết nữa.
Từ Thiệu Châu ôm lấy cô, hàng mi mảnh rũ xuống, “Anh nghỉ lâu rồi.”
Ngày thường anh phải đi học, không có nhiều thời gian viết như vậy.
Ban đầu anh ấy không có ý định kiếm tiền từ việc viết lách, cho đến sau khi sự việc xảy ra vào học kỳ đầu tiên của cấp hai, anh đã trở thành một kẻ vô gia cư bị ruồng bỏ.
Để không sử dụng tiền của người phụ nữ đó, anh đã chỉnh sửa cuốn tiểu thuyết mà mình đã viết trong sổ tay của mình rồi đăng nó lên Internet.
Sau đó, với tiền bản thảo, anh đã đi mua một chiếc máy tính xách tay để việc viết lách thuận tiện hơn.
Anh nói với cô những điều này một cách đơn giản.
Đường Uyển có chút hưng phấn, tò mò cùng ủng hộ hỏi: “Bút danh của anh là gì? Để em xem xem!”
Anh do dự một lúc mới nói cho cô biết bút danh của mình.
“Triệu Tây.”
Từ Thiệu Châu nắm tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay cô từng nét từng nét viết ra hai chữ này.
Cô cố chịu ngứa nhìn những nét anh viết một cách nghiêm túc.
Sau khi biết bút danh và trang web viết lách của anh ấy, Đường Uyển lập tức tìm kiếm trên điện thoại di động của cô thấy rằng hai cuốn sách của anh ấy cực kỳ nổi tiếng!
Cuốn sách đầu tiên tên là “Người khổng lồ”, tổng cộng hơn 800.000 từ, được hoàn thành từ hai năm trước.
Cuốn sách thứ hai tên là “Street of the Dead”, chỉ có 350.000 từ nhưng vẫn chưa thông báo hoàn truyện nhưng số lượng xem cao hơn cuốn đầu tiên, với hơn 6 triệu lượt.
Đường Uyển ấn vào cuốn đầu tiên, say sưa đọc.
Nhưng ngay sau đó, cô khẽ nhíu mày.
Cuốn sách này… Hình như cô đã đọc nó ở đâu
Đường Uyển đột nhiên nhớ tới kiếp trước, cô nhàm chán nên đọc cuốn tiểu thuyết này.
Trong vài năm đó, rất nhiều tiểu thuyết nổi tiếng đã được chuyển thể thành phim truyền hình, và bộ phim hồi hộp nổi tiếng nhất “Người khổng lồ” thường được nhiều đạo diễn muốn chuyển thể thành phim nhưng chưa bao giờ khởi quay bởi vì biết tác giả của bản gốc đã qua đời từ lâu nên không xin được bản quyền làm phim.
Cô chỉ cảm thấy tiếc cho nó.
Nhưng cô không ngờ rằng nó được viết bởi A Châu của cô …
Đôi mắt của Đường Uyển dần đỏ lên.
Từ Thiệu Châu nhận thấy biểu hiện của cô, anh vô cùng sợ hãi.
Anh lo lắng nhìn cô chằm chằm, " Uyển Uyển, em có thể đừng đọc nữa được không?"
Anh viết không hay.
Các tình huống bên trong có một chút máu me đáng sợ.
Cô ấy sợ rồi sao?
Người ta thường nói những gì trong sách viết ra có thể phản ánh lòng người, nghĩ đến một số tình tiết trong sách, anh bắt đầu hối hận vì đã viết như vậy.
Đường Uyển sụt xịt, cố nén nước mắt, không ngẩng đầu lên nói bằng giọng nghẹn ngào: "Không được, làm một người bạn gái, sao có thể không đọc sách bạn trai viết? Anh viết hay quá đi thôi!”
" Em đang khóc à?" Anh thận trọng hỏi.
Từ Thiệu Châu cực kỳ quan tâ m đến cảm xúc của cô.
“ Em không khóc…Em chỉ nghĩ rằng A Châu rất mạnh mẽ.” Cô cười và dụi mắt.
Từ Thiệu Châu nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt, cho đến khi cô cúi xuống hôn anh, vẻ mặt căng thẳng của anh mới dịu đi một chút.
Đường Uyển thực sự nghĩ rằng anh ấy rất mạnh mẽ.
Là một tác giả chuyên viết tiểu thuyết trinh thám hồi hộp, chắc chắn hai cuốn tiểu thuyết này anh viết đều rất thành công, không ai có thể ngờ rằng tác giả này chỉ là một học sinh mà thành công đến vậy.
Ngay cả khi viết cuốn sách đầu tiên, anh ấy mới chỉ là một học sinh trung học cơ sở.
Phong cách viết trong cuốn sách thứ hai của anh ấy thậm chí còn tốt hơn so với cuốn sách đầu tiên đó là một tiến bộ lớn.
Anh thực sự có tài năng viết tiểu thuyết
Cốt truyện thăng trầm, và điềm báo được chôn vùi kỹ lưỡng.
Nhìn vào phần bình luận, hầu hết độc giả đều không đoán được hung thủ là ai.
Hơn nữa, một số đoạn văn miêu tả quả thực rất thực tế, đặc biệt là trước khi nạn nhân bị hung thủ truy sát gi3t chết, bầu không khí vô cùng căng thẳng và kích động, có cảm giác chìm đắm, khiến người ta sởn gai ốc.
Ở phần bình luận, một bộ phận độc giả đã hét lên và gõ “Á á á á á á á” full màn hình toàn chứ á.
Vừa xem vừa sợ.
Nhát gan nhưng thích xem.
Đường Uyển đã dành vài ngày để đọc hai cuốn sách, đã hoàn toàn trở thành người hâm mộ sách của anh.
Cô thực sự muốn nhắc nhở anh tiếp tục cập nhật chương mới
Nhưng nghĩ anh còn phải học, cô đành lại kìm lại.
“A, ta thật muốn biết hung thủ vụ án váy đỏ là ai…”
Cô nằm ở trên bàn cà, thở dài một hơi.
Từ Thiệu Châu đang ở bên cạnh đọc từ vựng nghe thấy cô thì thào, liền đặt sách từ vựng xuống, quay đầu nhìn cô, biểu tình vô cùng nghe lời: " Uyển Uyển viết xong rồi, em có muốn đọc không? “
“ Có…có!”Cô xoa xoa ngồi bật dậy, hai mắt lấp lánh, lộ vẻ chờ mong.
Anh mang máy tính tới, mở kho lưu trữ đặt trước mặt cô.
Đường Uyển rất hài lòng.
Cô che mặt, không khỏi cảm khái: “Đây là đãi ngộ khi làm bạn gái của tác giả sao? Thích quá.”
Từ Thiệu Châu khẽ nhếch môi.
Anh nhéo nhẹ má cô để cô nhìn anh, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thân mật thì thầm: “Thật ra còn có thể tốt hơn.” Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tiến đến, Đường Uyển cho rằng anh đang dụ dỗ cô!
“Này, để em đọc… đọc đã.”
Cô quay đầu ngồi xuống, khuôn mặt thanh tú tựa hồ được bôi một lớp son phấn đỏ nhạt, khiến cô trở nên kiều diễm mê người.
Rất dễ thương.
Đôi mắt của Từ Thiệu Châu thể hiện sự yêu thích không che giấu.
Tại sao Uyển Uyển càng nhìn càng đẹp?
Đọc cái gì cũng không biết mệt…
Từ khóe mắt lướt qua sách trên bàn, anh ấy chậm rãi thu lại biểu cảm trên mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
…
Giữa tháng 10.
Kết quả cuối cùng của cuộc thi Olympic toán học cuối cùng đã xuất hiện.
Lúc đó Đường Uyển còn đang ở ngoài giờ học thể dục, liền bị cô giáo Lương vội vàng chạy tới túm lấy, hưng phấn ném đến trước mặt cô một tấm bằng khen: “Đường Uyển, chúc mừng em đoạt giải nhất! Em xếp thứ 5! Em đã mang lại mặt mũi cho lớp A7 và cả cô nữa!”
Các học sinh xung quanh không thể không mở miệng.
Mẹ nó, Đường Uyển thật trâu bò!
Còn có một cô gái nào đó lao đến leo lên người cô "Aaaaaaaaaaaa! Đường Uyển đỉnh quá! ”
Rồi cô ấy chợt nhận được ánh mắt lạnh lùng của ai đó..