Chạng vang tối, cơn mưa rào tạm ngưng.
Mây đen trên trời đè lên một góc mái cung, như đang ấp ủ cho một trận mưa đêm rả rích kéo dài.
Bùi thị mang theo các cung nhân đi thắp đèn cung đình, chiếu sáng toàn bộ đại điện.
Võ Hậu khoác một chiếc áo choàng, lỗi lạc đứng ở trước cửa điện, nhìn về Minh Đường đang được xây dựng nơi xa.
Mặc dù trời mưa, nhóm công nhân bên kia vẫn hối hả đẩy nhanh tốc độ, sợ chậm trễ đại điển tế trời của Thần Hoàng.
“Thái Hậu, gian ngoài có gió mát.” Bùi thị ôm một chiếc bình giữ ấm tới, dâng cho Võ Hậu.
Võ Hậu nhận lấy, ôm vào trong ngực, lại không có ý đi vào trong cung điện.
Ánh mắt nàng xa xăm, đầy phức tạp, khẽ lẩm bẩm: “Trên đời này không có gì đẹp cả đôi đường, muốn có cái gì, phải bỏ được cái gì.”
Bùi thị đi theo bên cạnh Võ Hậu nhiều năm, tuy không thông tuệ như Uyển Nhi hay Xá Địch thị, nhưng cũng không phải người ngu dốt.
Nàng nghe ra ý tứ trong câu nói của Võ Hậu, ôn thanh nói: “Điện hạ sẽ hiểu rõ.”
“Nàng sẽ hiểu, nhưng cũng sẽ oán trách a nương như ta.” Võ Hậu hơi hơi mỉm cười, tươi cười đầy tang thương, “Nhưng đã đi đến một bước này, ai cũng thể không quay đầu.”
Bùi thị không đáp, nhìn theo ánh mắt của Võ Hậu về phía ngoài điện, dư quang hơi chếch, liền nhìn thấy Uyển Nhi đang bước nhanh đến bên này.
“Thái Hậu, Uyển Nhi đã trở lại.”
Võ Hậu không nghĩ Uyển Nhi lại trở về nhanh đến thế, “Lại nhanh như vậy à.”
Chỉ thấy Uyển Nhi đi lên cung giai, khi đến gần cửa điện, cung kính hành lễ với Võ Hậu, “Khởi bẩm Thái Hậu, điện hạ đã có quyết định, chỉ là nàng có mấy lời muốn thương lượng kỹ càng với Thái Hậu.”
Võ Hậu quan tâm hỏi: “Nàng có…… oán giận không?”
“Điện hạ đã không phải là điện hạ ngày trước, cho nên cũng không có nửa điểm oán giận.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật.
Võ Hậu giãn mày, phân phó Bùi thị: “Đi, theo ai gia đến Đông Thượng Các.”
“Vâng.” Bùi thị gật đầu, tức khắc đi theo Võ Hậu ra khỏi đại điện, hướng về Đông Thượng Các.
Uyển Nhi đứng ở chỗ cũ, nhìn về bóng dáng Võ Hậu nơi xa, nỗi lòng phức tạp.
Nàng ấy là một mẫu thân yêu thương hài tử, nhưng cũng là một nữ nhân dã tâm bừng bừng, lần này “bỏ được”, nói vậy trong lòng nàng ấy cũng đã giãy giụa một phen.
Rất nhanh, Võ Hậu đã đến Đông Thượng Các, sau khi Bùi thị dâng lên hai ly Cam Lộ, liền biết điều mà mang đám cung nhân lui xuống.
Hốc mắt Thái Bình còn đỏ hồng.
Võ Hậu nhìn thấy đau lòng, trầm giọng nói: “Đừng trách a nương.”
“Con không trách a nương.” Thái Bình lập tức trả lời, “Con biết, đây là a nương đang bảo vệ con, cho nên mới muốn liên hôn với Võ thị.”
Võ Hậu rất vui mừng, nghĩ sau khi trở về, nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho Uyển Nhi.
“Chỉ là……” Thái Bình chuyển chủ đề, “A nương cảm thấy, con gả vào Võ thị liền có thể bình an một đời sao?”
Ý cười của Võ Hậu bỗng nhiên cứng lại ở trên mặt.
Giọng Thái Bình khàn khàn: “Con thiếu chút nữa chết ở Duyện Châu, thiếu chút nữa bị người ta ấn cho ô danh tạo phản, đây đều là do ai làm?”
Võ Hậu biết nàng còn nhớ việc này, “A nương sẽ thu thập hắn, chỉ là không thể ngay lúc này.” Tiếng nói vừa dứt, lại lập tức bỏ thêm một câu, “Thừa Tự đã bốn mươi tuổi, cũng đã có đích tử, cho dù con chọn hắn, a nương cũng sẽ không để con gả cho hắn.”
Cùng lý do này, chất nhi Võ Tam Tư cũng như vậy, cũng không phải phò mã mà Võ Hậu hướng đến.
“Khi còn nhỏ, a nương thường bị vài vị đường huynh khác khinh rẻ, hiện giờ thân phận a nương cao quý, con cháu những vị đường huynh được tôn vinh, người trong thiên hạ có từng nhớ cho a nương một câu "lấy ơn báo oán"?” Thái Bình hỏi lại lần nữa.
Ánh mắt Võ Hậu âm trầm, “Lúc này là lúc này, khi đó là khi đó.
Lúc này tính nợ cũ, đại nghiệp bất lợi.”
“Con cũng không phải muốn a nương thu thập bọn họ, con chỉ đang nhắc nhở a nương.
Những người này tuy là gia tộc phía sau a nương, lại không phải lương tài, a nương là Thái Hậu cao quý, bọn họ a dua nịnh hót, không ngừng nghỉ, lỡ như……” Thái Bình cầm tay Võ Hậu, chân thành nói, “Bọn họ ở trước mặt a nương là một đường, sau lưng a nương lại là một nẻo? Về sau mấy chuyện khuê các của con, a nương nhúng tay thế nào?”
Võ Hậu nhíu mày, “Ý của con là, không muốn chọn phò mã từ trong Võ thị?”
“A nương muốn cái gì, chỉ cần con có, con đều sẽ cấp cho a nương.” Thái Bình nói một cách bằng phẳng, nắm thật chặt tay Võ Hậu, “Con nhớ rõ lời mình đã hứa, con muốn cùng a nương ra trận, cùng tiến cùng lùi.”
Võ Hậu ngũ vị tạp trần, mấy chất nhi của nàng là loại người gì, trong lòng nàng biết rõ ràng, nhưng nếu không dùng toàn lực bồi dưỡng Võ thị, ở trong triều đình sao có thể chống lại cựu thần Lý Đường?
“Những lời này tuy rằng không dễ nghe, con lại cần phải nói rõ trước.” Thái Bình biết tình thế sẽ không thay đổi, nhưng vẫn phải đòi hỏi được đặc quyền từ a nương, “Con nghĩ tới nghĩ lui, người có thể đảm nhận phò mã chỉ có Võ Du Kỵ.”
Đây xác thật cũng là người Võ Hậu chọn trong lòng.
“Con là người không chịu nổi ủy khuất, a nương lại không tiện quản nhiều việc khuê các, cho nên, con muốn xin một đặc chỉ từ a nương!” Thái Bình nói, nửa người trên dán ở trên người Võ Hậu, thanh âm lâu rồi không nũng nịu như vậy, “Con muốn một tòa phủ công chúa, phò mã theo con đến ở phủ công chúa, nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng, con tuyệt đối sẽ không tới phủ phò mã.”
Từ xưa xuất giá tòng phu, đây là lẽ thường.
Nhưng thỉnh cầu của Thái Bình, cũng không phải không có đạo lý.
Nếu như vậy, trong phủ công chúa đều là người của Thái Bình, phò mã cũng không dám lỗ mãng.
“A nương, Võ Du Kỵ có thê thất, nếu con phải gả cho hắn, thê thất cũng không thể giữ.
Đây chính là hận sát thê, tuy ngại uy nghiêm của a nương, hắn khẳng định không dám có oán trách, nhưng con hàng đêm cùng hắn chung gối, chẳng may hắn nửa đêm gặp ác mộng, bóp cổ con, vậy làm thế nào cho phải?” Thái Bình lại bổ sung thêm một câu.
Võ Hậu biết tính tình của Võ Du Kỵ, hắn xác thật không dám lỗ mãng, nhưng lúc ngủ say một khi bị ác mộng quấn lấy, ai có thể bảo đảm sẽ không làm người bên gối bị thương? Nếu thật sự gặp phải chuyện như vậy, cái gọi là thanh quan khó xử việc nhà, nàng giết cũng không phải, không giết cũng không phải, ngược lại khó giải quyết.
“A nương đồng ý với con……” Võ Hậu chỉ cảm thấy đau đầu, nàng thật sự không vừa ý mấy chất nhi này của mình, “Bên phía Du Kỵ, a nương sẽ làm sạch sẽ, sẽ không để hắn biết, cái chết của thê tử hắn có liên quan đến con.”
“Như vậy, con cảm tạ a nương trước!” Thái Bình thở phào một hơi, cuối cùng trên mặt mới lộ ra tươi cười.
Võ Hậu nghiêm túc nói: “Thái Bình, đừng trách a nương.”
“Không trách.” Thái Bình ấm áp nói, “Người làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết.
A nương cứ việc yên tâm, con nhất định sẽ cho a nương thứ mà người muốn.” Vừa nói, Thái Bình nắm tay Võ Hậu, đặt ở trên bụng nhỏ của mình, “Một hài tử mang huyết mạch Võ thị cùng Lý thị, vô cùng quan trọng với a nương.”
Võ Hậu vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới Thái Bình đã nghĩ đến một bước này.
“Hài tử ngoan, quả thực hiểu chuyện.” Võ Hậu ôm nàng vào trong lòng, khẽ vuốt gáy nàng, mẫu nữ tình thâm đã lâu.
Võ Hậu cũng không cảm thấy, Thái Bình trong lòng ngực mình đã sớm thu lại ý cười, bàn tay đặt trên bụng nhỏ chậm rãi nắm thành nắm đấm.
“Hài tử” này xác thật rất quan trọng, nguyên nhân chính là như thế, mới có thể là thanh đao tốt nhất để nàng chém giết Võ thị.
Con cháu Võ thị, không thể dùng được.
A nương ở trong triều có thần tử có thể trọng dụng, ngoại trừ con cháu Võ thị, đó là một ít sĩ tử hàn môn được đề bạt.
Còn lại thần tử khác, phần nhiều là cựu thần Lý Đường.
Mặc dù a nương đăng cơ, ở trong hoàng quyền có lệ truyền tử không truyền chất, bọn họ thần phục, hơn phân nửa là ôm ý tưởng a nương cuối cùng cũng sẽ truyền ngôi vị hoàng đế lại cho tam ca hoặc là tứ ca.
Tựa như mưa giông ngày Hạ, mở đầu luôn là trời nắng, ai có thể dự đoán được tình hình sau đó, thế nhưng lại ẩn chứa một trận mưa như trút nước?
Sống lại một đời, Thái Bình một lần nữa chiêm nghiệm hết mọi nhân quả.
Ở trước mặt nàng là hai con đường, một cái Võ Chu, một cái Lý Đường.
Đi con đường Võ Chu, nàng có thể ỷ vào a nương sủng ái, ỷ vào nàng đã khống chế những cựu thần Lý Đường trong tay, mưu toan vị trí Đông Cung.
Nhìn thì danh chính ngôn thuận, ngày đầu tiên nàng đăng cơ, liền sẽ chứng thực sự thật a nương cùng nàng mưu triều soán vị, cuối cùng chỉ đưa tới thiên hạ ủng hộ vương triều Lý Đường hợp lại công kích.
Từ xưa kẻ mưu triều soán vị, thiên hạ cùng tru diệt.
Chỉ cần thua cái lý này, cho dù nàng ngồi trên long ỷ, cũng không có được một ngày yên bình.
Hoàng quyền có thể trấn được loạn lạc nhất thời, lại trấn không được người trong thiên hạ phản đối ngập trời.
Hoàng đế là nữ tử, đảo lộn âm dương, đã là tội sau này của mẫu hậu.
Thân là công chúa Lý Đường, lại thông đồng cùng mẫu hậu làm bậy, mưu triều soán vị, càng phải nhận tội danh “Bất trung bất hiếu”.
Đi con đường Võ Chu, chỉ có một con đường chết.
Nếu đi con đường Lý Đường, đời trước nàng đã thua một lần, đời này nàng phải làm, đó là tiên hạ thủ vi cường trước khi những người đó hành động, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.
Nghĩ đến đây, Thái Bình nghĩ tới một chuyện khác.
Xác thật như a nương nói, Võ Thừa Tự nên thu thập, lại không thể thu thập ngay lúc này.
Hắn say mê vị trí Đông Cung, có thể lợi dụng được, mượn tay hắn, thu thập những kẻ đáng chết ở đời trước trước đã.
“A nương, ngày mai tuyên cáo con đã về lại triều đi.” Thái Bình đột nhiên mở miệng, cho Võ Hậu một lý do không thể cự tuyệt, “Võ Thừa Tự thấy con đã về triều, có mấy lời muốn hãm hại con, hắn cũng không dám nói nữa.
Thứ sử Duyện Châu Dương Quỳnh, lá gan rất nhỏ, chỉ cần a nương cảnh cáo một chút, hắn chắc chắn nghe theo a nương, hoá nhỏ chuyện hoả hoạn ở phủ nha Duyện Châu.
Về phần khi nào thu thập hắn để con hết giận, đều do a nương làm chủ, con tuyệt đối không nhiều lời.”
Võ Hậu hơi kinh ngạc, “Con thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Thái Bình gật đầu, “Như vậy, con sẽ không cùng bọn họ xé rách mặt, ngày tháng sau đại hôn của con cũng có thể thoải mái hơn chút.”
Lâu năm không gặp, Thái Bình không đơn thuần chỉ là đã trưởng thành, nhìn mọi chuyện cũng có thể nhìn xa như vậy.
Võ Hậu vui mừng đến cực điểm, “Nếu Thừa Tự động sát tâm với con, a nương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn lâu hơn, con chỉ cần chờ, a nương sẽ giúp con đòi lại công đạo.”
“Vâng!” Thái Bình cao hứng cực kỳ, giống như khi còn nhỏ, vòng ôm lấy cổ Võ Hậu, hôn hai cái lên má nàng.
Thân tình đã lâu làm trong tim Võ Hậu trở nên ấm áp, nàng yêu thương nhìn Thái Bình, ngày nào đó nếu đại nghiệp thành công, nàng nhất định phải ban những thứ tốt nhất trên đời cho tiểu công chúa này của nàng.
“Lúc trước phủ công chúa xây được một nửa phải gác lại, mấy ngày nay con ở lại trong cung chờ, chờ phủ công chúa xây xong rồi hẳn hồi phủ.” Võ Hậu an bài cho nàng.
“Con không muốn tòa nhà đó.” Thái Bình làm nũng với Võ Hậu.
Võ Hậu tò mò hỏi: “Vậy con muốn tòa nhà ở đâu?”
“Chính Bình Phường.” Thái Bình dứt khoát.
Ánh mắt Võ Hậu hồ nghi, “Bên đó cách cung khá xa……”
“Nếu a nương luyến tiếc con, sau khi con thành hôn sẽ cùng phò mã trụ lại trong cung, liền ở ngay trước mặt a nương liếc mắt đưa tình……” Thái Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.
Võ Hậu đột nhiên hiểu ý của Thái Bình, quả nhiên là tâm tư của tiểu nữ nhi, ở gần a nương, phu thê cũng không tiện thân mật.
“Được được được, a nương cho con!” Võ Hậu nhịn không được bật cười, nàng xưa nay thích nữ nhi này, chẳng qua chỉ là một tòa nhà, chỉ cần nữ nhi nói một câu, sao có thể không đồng ý?
“Tạ a nương!” Thái Bình lại muốn muốn hôn lên mặt Võ Hậu.
Võ Hậu vội vàng trầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Công chúa phải chú ý nghi phạm!”
“Nơi đây cũng không có người khác.” Thái Bình không vui lẩm bẩm.
Võ Hậu dở khóc dở cười.
Thái Bình bắt được cơ hội, hôn gió một cái lên má Võ Hậu, cười nói: “Rõ ràng a nương cũng thích!”
Võ Hậu sao còn có thể nén cười, “Chỉ một lần này!”
“Vâng!”
_____
Chú giải
Dạ thoại: cuộc trò chuyện vào ban đêm
Đường huynh: anh họ
Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để nắm chắt lợi thế.