TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cấm Đình
Chương 163: 163: Khả Nghi


“Đại nhân, Võ Hoàng tuyên triệu.”
Võ Thừa Tự còn đang đắm chìm trong đắc ý, đột nhiên bị nội thị thông truyền ngắt ngang.

Hắn nhiều ít đã đoán được chút ý tứ của Võ Hoàng, hắn tin tưởng mặc dù Võ Hoàng nắm được chứng cứ, cũng không dám trị tội hắn trước mặt mọi người.
“Đã biết.” Võ Thừa Tự sửa sang lại y quan, “Ta liền tiến cung.” Hắn đi ra hậu viện, đưa một ánh mắt cho quản sự nhà mình.
Quản sự là kẻ thông minh, rất nhiều chuyện đều do hắn dẫn đầu.

Thấy ánh mắt của chủ tử, quản sự liền biết chủ tử nhất định lại muốn ra tay giết người.

Hắn sẽ chuẩn bị tốt nhân lực, chờ đợi chủ tử trở về nói rõ mục tiêu là ai.
Võ Hoàng cũng không triệu kiến hắn đến Vạn Tượng Thần Cung, mà là mời hắn đến thiên điện.
Bên trong thiên điện chỉ có hai cung tì chờ sẵn, trên kỷ án đặt một ly rượu.
Võ Thừa Tự buồn chán chờ ở thiên điện hai canh giờ, mãi không thấy Võ Hoàng xuất hiện.

Hắn có chút nôn nóng, nhịn không được hỏi cung tì, “Bệ hạ đâu?”
Cung tì không trả lời, chỉ hành lễ với Võ Thừa Tự.
Mắt thấy sắc trời đã tối, chốc lát nữa cửa cung sẽ khóa, Võ Thừa Tự càng thêm nôn nóng.

Không được Thiên Tử đặc biệt cho phép, nếu ngoại thần qua đêm trong cung, đó là vượt khuôn phép, Võ Hoàng chưa triệu kiến, nếu lén lút rời đi, vậy đó là kháng chỉ.
Hắn bị kẹt trong thế lưỡng nan, lùi cũng không được, tiến cũng không xong, chỉ cảm thấy chuyện này dường như không quá thích hợp.
Lúc này, Võ Hoàng triệu Địch Nhân Kiệt đánh cờ, hai người ở tại Vạn Tượng Thần Cung đã phân tranh hai ván, một ván Võ Hoàng thắng, một ván Địch Nhân Kiệt thắng, hiện tại một bàn cờ này đang đến hồi mấu chốt, hai bên chém giết khó phân thắng bại.
Địch Nhân Kiệt đặt một quân cờ xuống, trầm giọng nói: “Sắp đến canh giờ khoá cửa cung, lão thần cũng nên rời khỏi.”

“Ván cờ này chưa phân thắng bại, Địch công không thể đi được.” Võ Hoàng nhanh chóng đặt một quân xuống, ăn liền ba quân của Địch Nhân Kiệt.
Địch Nhân Kiệt mỉm cười, “Điện hạ là người làm việc kiên định, bệ hạ không cần lo lắng.”
Võ Hoàng cười lạnh, “Tất nhiên là trẫm yên tâm về phần Thái Bình.” Nói xong, Võ Hoàng cầm lấy một quân cờ của mình từ trên bàn cờ, “Trẫm cũng để bụng hoàng tôn, cung nhân được phái đi chiếu cố tôn nhi đều do trẫm tự mình chọn lựa, cũng không có qua tay Ngụy Vương.” Nàng ngắm nghía quân cờ trắng trong tay, “Trẫm không rõ, hắn làm sao để thu mua những người này?”
Địch Nhân Kiệt nghiêm túc nói: “Ngụy Vương ỷ vào quyền lực, bệ hạ đã bỏ qua cho hắn quá nhiều lần.”
“Người khác không hiểu khó xử của trẫm, Địch công cũng không hiểu sao?” Võ Hoàng cười khổ.
Tất nhiên Địch Nhân Kiệt hiểu rõ.

Thế lực của cựu thần Lý Đường không thể khinh thường, nếu không phải Võ Hoàng bồi dưỡng Võ thị âm thầm cạnh tranh với bọn họ, dời đầu mâu về phía khác, ngôi vị hoàng đế này nhất định ngồi không vững.
“Lần này bệ hạ còn muốn tha cho hắn sao?” Địch Nhân Kiệt nghiêm túc hỏi.
“Hắn động đến nhiều tôn nhi của trẫm như vậy, lần này trẫm nhất định sẽ không tha cho hắn.” Võ Hoàng bỗng nhiên vứt quân cờ cầm trong tay vào hộp đựng cờ, “Trẫm nên giết hắn, nhưng chỉ có thể dùng tội danh khác để giết hắn.

Việc này, chỉ có thể làm phiền Địch công xử lý.”
Địch Nhân Kiệt đứng dậy nhất bái với Võ Hoàng, “Lão thần lĩnh mệnh.”
“Chờ một chút, chờ cửa cung khoá lại, ngày mai mặt trời mọc lên, ngươi lại mang người đến bắt hắn.” Võ Hoàng đã nghĩ kỹ tội danh cho Võ Thừa Tự.
Địch Nhân Kiệt cúi đầu, “Vâng.”
Bóng đêm nhanh chóng bao phủ toàn bộ Thần Đô, đèn đuốc trong chính điện ở phủ Trấn Quốc Công Chúa vẫn còn sáng trưng.
Thái Bình cùng Uyển Nhi ngồi bên kỷ án, một lần nữa xem xét lại án hoàng tôn đồng thời tử vong.
Uyển Nhi lâm vào trầm tư hồi lâu, nhìn thì có vẻ như tất cả đã rõ ràng, nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không được thích hợp.
Thái Bình nghĩ tới nghĩ lui, một chỗ kỳ quái nhất chính là “đồng thời” tử vong.
“Uyển Nhi, nàng nói xem Võ Thừa Tự gấp gáp chuyện gì vậy?” Thái Bình thật sự không hiểu, “Chẳng lẽ hắn bộc phát bệnh nặng, cho nên mới sốt ruột không chờ nổi như vậy?”
Uyển Nhi cũng không hiểu rõ chỗ này, “Mật thám mà điện hạ cài vào phủ của hắn có tin tức gì không?”
“Ta đã sai Lý Lăng đi hỏi.” Thái Bình tính tính canh giờ, “Chờ Lý Lăng trở về, hẳn là sẽ có tin tức.”
Hai người lại đợi một lát, cuối cùng nghe thấy có người gõ vang song cửa sổ.

Thái Bình đứng dậy mở cửa sổ, Lý Lăng từ bên ngoài nhảy vào, cung kính nhất bái với Thái Bình, “Điện hạ, có tin tức!”
“Lại đây nói rõ!” Thái Bình nhanh chóng đóng kín cửa sổ, dẫn Lý Lăng đi đến kỷ án.
Lý Lăng nhất bái với Uyển Nhi, liền mở miệng nói: “Mật thám báo lại hai tin tức, chuyện thứ nhất, thân thể của Võ Thừa Tự khoẻ mạnh, cũng không có mắc phải bệnh nặng nào.” Ánh mắt hắn hồ nghi, do dự nói ra tin tức còn lại, “Chuyện thứ hai…… mật thám ở đất phiên báo lại, mấy tháng qua, ngoại trừ phủ của Bình Ân quận vương, phủ của quận vương ở nơi khác không có tuyển thêm cung tì bên ngoài.”
“Không có?!” Thái Bình không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Nếu người xuống tay không phải trà trộn vào ở thời điểm sau này, vậy là từ lúc bắt đầu đã ở đó.

Nếu Võ Thừa Tự có bản lĩnh như vậy, thế lực mà hắn âm thầm nuôi trồng thực sự không thể khinh thường.
Uyển Nhi lại lắc đầu vào ngay lúc này: “Không đúng!” Nàng nhớ rõ, khi Võ Hoàng lựa chọn cung nhân thì nàng cũng ở bên, “Võ Hoàng sợ cung nhân hầu hạ hoàng tôn có người của Võ thị lẫn vào, cho nên xuất thân của cung nhân đều tra xét rất kỹ, Võ Thừa Tự tuyệt đối không có khả năng xếp người đến gần hoàng tôn.”
“Chuyện này……” Thái Bình lại lần nữa lâm vào nghi hoặc.

A nương làm việc không lọt một giọt nước, người có thể tránh được pháp nhãn của nàng cũng không nhiều, Võ Thừa Tự xác thật sẽ không có năng lực như vậy.
Uyển Nhi không thể không sắp xếp những chuyện này lại một lần nữa.
Nàng ngồi bên kỷ án, mang một trương giấy Tuyên Thành ra, trải rộng trên kỷ án, nhanh chóng viết xuống ba chữ “Võ Thừa Tự”.
“Nhìn theo lẽ thường, người được lợi lớn nhất từ việc này chính là hắn, nhưng người có hiềm nghi lớn nhất cũng là hắn.” Uyển Nhi suy nghĩ cẩn thận, cho dù là đời trước hay là đời này, trong trí nhớ của nàng Võ Thừa Tự không có khả năng có lòng dạ thâm sâu như vậy, “Điện hạ, chúng ta thử thoát ra khỏi suy nghĩ này, nghĩ lại xem còn có ai sẽ được lợi từ việc này?”
Thái Bình nghe theo Uyển Nhi chỉ dẫn, nhanh chóng nghĩ tới hai người, “Tam ca cùng tứ ca sao?”
“Lư Lăng Vương rời xa triều đình nhiều năm, hắn ở cung Phòng Châu chỉ có thể xem như người nhàn rỗi, ngày thường cửa cung đóng chặt, không có người ra vào.

Võ Hoàng trông coi hắn rất kỹ, cách ba ngày sẽ có mật thám truyền lại thư từ, nói rõ tình hình gần đây của Lư Lăng Vương.” Uyển Nhi nói chính xác những gì mà mình biết đến, “Bên Vi thị cũng có rất ít người dùng được.

Nếu bị tình cảm của quần chúng kích động, người kế thừa gần nhất cũng thân cận nhất với bệ hạ, chỉ có thể là hoàng tử.”
Thái Bình phảng phất bị cái gì hung hăng đâm vào tim.

Ngày thường tứ ca là người an tĩnh nhất, chỉ cần hắn không mở miệng, cũng sẽ không ai chú ý tới hắn ngồi ở chỗ đó.

Sau khi mẫu hoàng đăng cơ, một nhà bọn họ tạm thời dời vào Đông Cung, phái Vũ Lâm Quân nhìn chằm chằm mọi thời khắc.

Tuy là trông giữ nghiêm ngặt, nhưng ngày thường vẫn sẽ có quan viên tới cửa bái phỏng tứ ca.
“Hoàng tử nuôi dưỡng rất nhiều bồ câu.” Lý Lăng nhịn không được nhắc nhở Thái Bình.
Hoàng tử nuôi dưỡng bồ câu nhiều năm, bất luận là triều thần hay là mẫu hậu, đều đã tập mãi thành quen.

Ngay cả đời trước, tứ ca cùng Uyển Nhi dùng bồ câu trao đổi thư từ, nàng cũng phải đến đoạn thời gian cuối cùng mới biết được.
Chỉ là hổ dữ cũng không ăn thịt con, tứ ca từ trước đến nay ôn hoà hiền hậu, làm sao có thể làm ra việc tàn nhẫn như vậy?!
“Rút củi dưới đáy nồi, chỉ cần có thể chứng thực việc này do Võ Thừa Tự làm, hoàng tử chính là người bị hại lớn nhất.” Uyển Nhi càng nghĩ càng thấy hợp lý, “Đến lúc đó dư luận nhấc lên, chuyện duy nhất Võ Hoàng có thể làm đó là xử trí Võ Thừa Tự, nhường ngôi cho hoàng tử, lui về hậu cung.”
Một chiêu này nếu thành công, có thể hiệu quả hơn nhiều so với cung biến bức vua thoái vị.
Thái Bình tự nhiên hiểu rõ giữa lợi và hại, chỉ là nàng nhất thời không thể tin tứ ca sẽ làm chuyện như vậy.
“Còn có một chuyện, lúc trước cảm thấy kỳ quái, hiện giờ bỗng nhiên thuận lý thành chương.” Uyển Nhi lại nghĩ tới một chuyện, “Thời điểm đầu Xuân, Lâm Tri quận vương vốn nên khởi hành đến Lâm Tri, nhưng cứ bệnh rồi lại bệnh, thái y trong cung cũng không tìm ra được nguồn gốc căn bệnh.”
Sắc mặt Thái Bình xanh mét, chuyện Uyển Nhi nhắc nhở không thể nghi ngờ chính là tiếng sấm giữa trời quang, chấn động làm cho Thái Bình ngây ngốc tại chỗ.
Lý Lăng hỏi: “Điện hạ, có cần thuộc hạ âm thầm đi tra việc này không?”
“Tra, chỉ cần có tin tức gì, lập tức dùng bồ câu đưa thư cho bổn cung.” Thái Bình lập tức hạ lệnh.
“Vâng!” Lý Lăng không còn gì để báo, lập tức nhảy qua cửa sổ rời khỏi chính điện, biến mất ở trong bóng đêm.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào trong chính điện, thổi đến Thái Bình không khỏi rùng mình một cái.
Uyển Nhi đứng dậy khép cửa sổ nhỏ, nàng đứng ở trước cửa sổ, chậm chạp không xoay người lại, “Nếu…… thật sự là do hoàng tử làm……”
“Tứ ca không nên là dạng người này……” Bất kể là đời trước, hay là đời này, Thái Bình không thể tin tứ ca là một người nhẫn tâm có thể vì quyền lực mà hy sinh hài tử của chính mình.
Uyển Nhi xoay người lại, ánh nến chỉ có thể chiếu sáng một nửa người nàng, khuôn mặt nàng biến mất ở trong bóng đen, thanh âm lạnh lẽo giống như sương tuyết, “Đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi.”
Đúng vậy, đời này có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Thái Bình nắm chặt nắm tay, cúi thấp đầu xuống.
Uyển Nhi đến gần Thái Bình, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng ấy, nghiêm túc nói: “Nếu thật sự là hắn, lần này điện hạ vạn vạn lần không thể trọng tình.” Nàng giơ tay xoa nhẹ gương mặt của Thái Bình, “Một người ngay cả cốt nhục thân sinh cũng có thể xuống tay, ngày nào đó tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với điện hạ.”
“Ta biết.” Thanh âm của Thái Bình khàn đặc, phủ lên mu bàn tay của Uyển Nhi, “Ta sẽ không cho hắn có cơ hội như vậy.” Nếu thật sự do tứ ca gây ra, nàng nhất định sẽ không che giấu giúp hắn.

Uyển Nhi biết rõ Thái Bình lúc này có bao nhiêu khổ sở, nàng đến trước nửa bước, thuận thế ôm Thái Bình vào trong lòng, ủ ấm nàng ấy, dịu dàng trấn an, “Thiếp cũng sẽ không cho hắn cơ hội.”
Thái Bình ôm eo Uyển Nhi, chỉ cảm thấy từng trận hàn ý ập vào trong lòng.
Uyển Nhi khẽ xoa lưng Thái Bình, mặc dù tất cả giống như thuận lý thành chương, Uyển Nhi vẫn cảm thấy thấp thỏm.

Loại thấp thỏm này chỉ xuất hiện một lần ở đời trước, đó là vào cái đêm nàng làm giả di chiếu, tim đập nhanh từng trận, một khắc cũng không chậm lại được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thái Bình để Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy ở lại phủ công chúa, dù sao một đường cũng đã có Uyển Nhi chăm sóc, không cần mang theo quá nhiều cung nhân.

Nàng cùng Uyển Nhi lên xe ngựa, sau khi hội hợp với tứ ca ở Định Đỉnh Môn, liền khởi hành đến đất phong của Hành Dương quận vương trước.
Cùng lúc đó, Võ Thừa Tự đợi cả đêm ở thiên điện đến mức héo khô, suy sụp ngồi ở bên kỷ án, vừa đói vừa khát vừa khổ.

Trên kỷ án có rượu, hắn lại không dám uống một ngụm.

Rượu ở trong cung chỉ có hai loại, khi Thiên Tử cao hứng ban thưởng có thể uống, khi Thiên Tử không cao hứng mà ban thưởng thì tuyệt đối không thể uống.
Một bình rượu này, hẳn là vế sau.
“Bệ hạ giá lâm ——”
Cuối cùng đã chờ được Võ Hoàng giá lâm, Võ Thừa Tự kích động đến đón, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Vũ Lâm tướng sĩ hai bên bắt trói vào cây cột.
“Cô cô! Đây là làm sao vậy?” Võ Thừa Tự hoảng loạn vô cùng, hắn tự nghĩ từ khi vào cung đến nay, vẫn luôn quy quy củ củ chui rúc ở trong thiên điện, cung tì trong điện cũng có thể làm chứng.
“Đi xuống.” Võ Hoàng phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống trước.
Ngoài điện, Địch Nhân Kiệt tự tay đóng cửa điện, cùng mọi người lui ra phía sau mười bước chờ đợi.
Võ Hoàng đến gần kỷ án, nhấc bình rượu lên, rót một ly rượu.
“Cô cô!”
“Ai là cô cô của ngươi?!”
Võ Hoàng tức giận quát lên một tiếng, cầm ly rượu đến gần Võ Thừa Tự, cắn răng nói: “Máu tươi dính trên tay ngươi, chính là từ tôn nhi của trẫm! Ngươi là cái thá gì! Suốt ngày vọng tưởng ngôi vị Đông Cung, nếu không có trẫm, ngươi sẽ có vinh hoa phú quý như ngày hôm nay sao?! Chó nuôi trong nhà còn biết không được cắn chủ nhân, ngươi cũng thật lợi hại, một ngụm liền cắn chết bốn tôn nhi của trẫm, ngươi cho là trẫm thật sự không thể giết ngươi?!”
Võ Thừa Tự không khỏi run giọng nói: “Cô cô, người nghe ta nói, không, bệ hạ, ngài nghe ta nói!”
“Uống đi, trẫm sẽ đối xử tử tế với hài tử của ngươi.” Võ Hoàng đút ly rượu cho Võ Thừa Tự, giờ khắc này, nàng không muốn nghe hắn giải thích dù chỉ một chữ..


Đọc truyện chữ Full