Mỗi khi đến cửa ải cuối năm, Lễ Bộ có rất nhiều việc nặng nhọc. Đặc biệt là đại điển tế thiên vào Mùng Một, Võ Hoàng đặc biệt coi trọng. Thái Bình cơ hồ tự tay làm lấy, xử lý mọi chuyện một cách thoả đáng. Ra vào thành Tử Vi nhiều ngày, Thái Bình phát hiện cung tì Vi Đoàn Nhi ngày thường phụ trách đóng mở cửa nội viện trong cung đã không có tung tích.
Cái gọi là qua cầu rút ván, bắt đầu từ ngày Vi Đoàn Nhi cắn lại Lý Đán, nàng ta đã chú định sẽ có kết cục này.
Nàng thường xuyên vào cung đã nhiều ngày, ngoại trừ an bài đại điển tế thiên bên ngoài Vạn Tượng Thần Cung, còn vì muốn đi thăm Uyển Nhi, bảo đảm nàng ấy ở trong cung vẫn luôn mạnh khỏe. Chỉ là, nàng tới mấy lần thì bắt hụt chừng đó lần. Thái Bình hỏi Hồng Nhụy, Hồng Nhụy đều nói Uyển Nhi đi đến chỗ học sĩ Bắc Môn, chủ trì tu soạn lại “Thần Quỹ” một lần nữa.
Công vụ trong tay Thái Bình còn chưa làm xong, không tiện tiến đến thăm hỏi. Hôm nay đến chỗ Võ Hoàng báo cáo công việc tế thiên đại điển cuối cùng xong, Thái Bình nhìn sắc trời còn sớm, liền chuyển hướng đến Hoằng Văn Quán.
“Điện hạ!”
“Không cần hành lễ.”
Vệ sĩ canh giữ ngoài cổng Hoằng Văn Quán từ xa đã nhìn thấy Thái Bình, vừa muốn hành lễ, lại bị Thái Bình cản lại.
Đám vệ sĩ nghe lời nhịn lại lời nói, yên lặng chắp tay nhất bái với Thái Bình.
Thái Bình mang theo Xuân Hạ đi vào Hoằng Văn Quán, mùi hương mực nồng đậm xông vào mũi. Thái Bình khẽ cau mi tâm, nhìn thấy các học sinh bên trong đang vội vàng duyệt lại “Thần Quỹ” mới được chỉnh sửa, có lẽ nhiều ngày nay Uyển Nhi ở chỗ này nhất định đã viết không ít chữ.
“Tham kiến điện hạ!”
Nhóm học sĩ Bắc Môn nhìn thấy Thái Bình, nhao nhao chắp tay hành lễ.
Thái Bình vội vàng nhìn lướt qua đám người, vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của Uyển Nhi, âm thầm thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Uyển Nhi vừa vặn đi rồi?” Nàng ra hiệu cho đám học sĩ không cần đa lễ, hỏi một người học sĩ ở gần nhất, “Thượng Quan đại nhân ở đâu?”
“Mới vừa rồi còn ở đây mà.” Vị học sĩ này nhìn trái nhìn phải.
“Thôi đại nhân nói, có thi văn muốn thỉnh giáo Thượng Quan đại nhân, liền đi đến nội viện.” Có người nhìn thấy động tĩnh của Uyển Nhi đã mở miệng.
Thái Bình gật đầu, mang theo Xuân Hạ đi đến nội viện.
Nội viện kỳ thật chính là một sân vườn vuông vức, ở giữa có cái ao nhỏ, trên ao có xây một cái đình nhỏ. Ngày thường học sĩ ở Hoằng Văn Quán mệt mỏi, sẽ đi vào đình nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay Uyển Nhi không mặc quan phục, hiếm khi vấn tóc cao như vậy, nàng mặc một bộ váy dài vàng nhạt, bởi vì trời giá rét, trên vai còn khoác một kiện áo bông trắng như tuyết.
Thái Bình từ xa đã nhìn thấy nàng ấy, vốn là cao hứng, nhưng nàng mới đi được hai bước về phía đình nhỏ, liền cứng nhắc ngừng lại.
Lúc này Uyển Nhi đưa lưng về phía nàng, cũng không nhận ra công chúa đã đến. Thôi Thực cầm một trương giấy thơ, nghiêng người tới gần Uyển Nhi, một bên đọc, một bên chỉ vào văn tự bên trên, “Nhị nguyệt phong quang bán, tam biên thú bất hoàn. Niên hoa thiếp tự tích, dương liễu vi quân phàn.” Đọc xong, hắn mỉm cười nhìn Uyển Nhi, “Thượng Quan đại nhân nhận xét giúp tại hạ, nửa bài thơ này như thế nào?”
Cảnh tháng Hai quá nửa, thú Tam Biên không về.
Thiếp tự tích niên hoa, chiết dương liễu cho chàng.
Thôi Thực năm nay vừa tròn hai mươi hai, vốn dĩ trời sinh tuấn tiếu, hơn nữa một thân quan phục màu xanh đậm, càng làm nổi bật thần thái sáng láng của hắn. Lúc này cùng Uyển Nhi đứng ở một chỗ, xa xa nhìn lại, ngược lại có vài phần hương vị tài tử giai nhân.
1
Xuân Hạ thầm cảm thấy không ổn, nàng rõ ràng nhìn thấy điện hạ đã siết chặt nắm tay. Mặc dù mùi hương mực ở nơi này rất đậm, Xuân Hạ cũng ngửi ra mùi vị chua nồng.
Lớn chuyện sẽ không ổn!
Uyển Nhi nhíu mày, “Thôi đại nhân gọi ta tới đây bình phẩm thơ, là bởi vì cái này?”
Thôi Thực gật đầu thật mạnh, “Ừm, thật ra tại hạ đã viết xong nửa sau rồi. Lạc nhứ oanh sam tụ, thùy điều phất kế hoàn. Na kham âm tín đoạn, lưu thế vọng Dương Quan.” Sau khi đọc xong, hắn thậm chí rất cảm xúc mà thở dài một tiếng.
Tơ rụng khắp tay áo, liễu rũ đầy búi tóc.
Sao chịu được biệt tin, rơi lệ nhìn Dương Quan.
“Thôi đại nhân cũng thật nhàn rỗi!” Thanh âm lạnh lẽo của Thái Bình vang lên, dọa cho Thôi Thực nhảy dựng.
Uyển Nhi nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Thái Bình xanh mét, trái tim lại vui mừng vô cùng, “Sao điện hạ lại đến đây?”
“Không quy củ! Thấy bổn cung cũng không biết hành lễ?!” Ngữ khí của Thái Bình thực hung dữ, vừa nói xong, làm Thôi Thực sợ tới mức cúi người đến gần, cực kỳ cung kính hành lễ với Thái Bình.
“Tham kiến điện hạ.”
Thái Bình hoàn toàn không để ý đến hắn, lập tức đi vào đình nhỏ, “Quan uy của Thượng Quan đại nhân cũng thật lớn, Thôi đại nhân đã biết sai rồi, ngươi còn không hành lễ với bổn cung?”
“Cái gọi là người không biết không có tội, điện hạ cũng không nên trách tội thần.” Uyển Nhi cũng sẽ không dễ dàng chịu thua, hiếm khi bắt được một cơ hội, có thể nhìn thấy bộ dáng ghen tuông của Thái Bình, nàng cần phải hưởng thụ nhiều một chút.
Thái Bình chợt lặng im, ở trước mặt Thôi Thực, nàng cũng không thể nói thẳng, vì thế trút hết một bụng tức giận lên thi văn mà Thôi Thực đã viết. Chỉ thấy nàng cầm lấy giấy thơ, học lại bộ dáng đọc thơ vừa rồi của Thôi Thực mà đọc lên một lần, cười lạnh: “Thôi đại nhân đường đường là nam nhi bảy thước, viết loại thơ kiều diễm của oán phụ, để làm gì vậy?”
Thôi Thực vội vàng quỳ xuống đất, “Hạ quan…… Hạ quan……” Hắn vốn định nhận tội, nhưng trái lo phải nghĩ, hình như mình cũng không có làm gì sai mà. Trên đời có ít nhiều văn nhân đều viết thơ như vậy, tuy là oán phụ, lại cũng là tự đặt mình vào đó, ví von chính mình tự ngộ ra mà thôi.
“Lần sau!” Thái Bình nổi giận đùng đùng đến gần Thôi Thực, hung hăng ném tờ giấy vào mặt hắn, “Không cho phép ở Hoằng Văn Quán viết loại thơ này! Nhìn xem tất cả học sĩ ở bên trong đều đang bận rộn, ngươi còn rảnh rang viết thơ lười biếng, ngươi tin hay không, ta trực tiếp tố cáo với mẫu hoàng, ta ngược lại cũng muốn nhìn xem, phụ thân Thôi Ấp của ngươi sẽ thu thập ngươi như thế nào!”
1
Thôi Thực cũng không biết hôm nay điện hạ sao lại tức giận đến như vậy, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, dập đầu xin tha, “Vâng, vâng, hạ quan lĩnh mệnh! Lĩnh mệnh!”
“Còn không đi?!” Thái Bình nghiêng mặt nhìn về phía Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhịn cười, đi tới, “Vừa lúc thần phải về bên Võ Hoàng, liền đi cùng điện hạ một đoạn.” Nói xong, nàng hành lễ của phi tần với Thái Bình, “Điện hạ, mời.”
Thái Bình thầm nghĩ: “Xem ra nàng còn nhớ rõ chính mình là công chúa phi!” Trong lòng nghĩ như thế, nhưng trên mặt vẫn có vẻ giận như cũ. Thái Bình không đáp lại nàng, cất bước liền rời đi.
Xuân Hạ vội vàng bước nhanh đuổi theo, chờ đi ra khỏi Hoằng Văn Quán, lúc này mới nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ đừng giận, đại nhân không phải người như vậy……”
“Ta biết nàng ấy không phải!” Thái Bình nghiêm túc trả lời, “Nhưng bổn cung vẫn nhịn không nổi!” Ba chữ cuối cùng nàng cố ý nâng thanh âm lên, chỉ sợ Uyển Nhi đi theo sau một bước nghe không rõ ràng.
Uyển Nhi mỉm cười, “Điện hạ rộng lượng không nên nhỏ nhen như vậy.”
“Cho dù có rộng lượng, cũng……” Thái Bình bỗng nhiên dừng lại, vốn định quay đầu lại phản bác Uyển Nhi một câu, nào biết lúc này Uyển Nhi lại lấy một túi thơm từ trong ngực ra, “Nàng đây là có ý gì?”
Ý cười của Uyển Nhi đậm hơn, “Điện hạ nhìn thấy sẽ biết.”
“Bổn cung cũng muốn nhìn một cái, Thượng Quan đại nhân giấu gì trong hồ lô!” Vừa nói, Thái Bình tiếp nhận túi thơm, đầu tiên là để sát vào mũi ngửi ngửi, cũng thật kỳ quái, túi thơm này lại không có mùi hương. Nàng nghi hoặc cực kỳ, lập tức mở túi thơm ra, nhìn thấy bên trong là một nhúm đậu đỏ, “Đậu đỏ?”
“Ừm, đậu đỏ.” Uyển Nhi cười cười đầy ẩn ý, “Điện hạ không ngại đếm thử, tổng cộng có bao nhiêu viên?”
Xuân Hạ đến gần, hai tay ngửa ra chụm lại, để công chúa đổ đậu đỏ vào lòng bàn tay.
Thái Bình nghiêm túc nhặt từng viên từng viên vào lại trong túi thơm, không nhận ra Uyển Nhi đã đến gần bên cạnh, “Hai mươi chín, ba mươi, ba mươi mốt, ba mươi hai.” Thái Bình dường như phát hiện ra chuyện gì, khóe miệng giương lên, cười nói, “Thì ra là thế.”
6
“Một ngày một viên, có đủ hay không?” Uyển Nhi ẩn ý hỏi.
Thái Bình đâu còn giận gì nữa, “Bổn cung muốn một ngày hai viên! Không được! Muốn ba viên!”
“Điện hạ tham lam như thế không tốt đâu.” Uyển Nhi nhịn cười nhắc nhở.
Thái Bình nắm chặt túi thơm, hai tay chắp ra sau, hất cằm nói: “Sao? Bổn cung một ngày ba viên cũng không đủ, chỉ muốn nàng mỗi ngày ba viên, nàng còn muốn cò kè mặc cả, không có lương tâm!”
“Vậy…… Thần lại nhiều thêm một viên!” Uyển Nhi ôn nhu đáp.
Thái Bình không khỏi bật cười, “Hài tử dễ dạy!”
Hai người nhìn nhau cười, ánh mặt trời xán lạn chiếu sáng tươi cười, một chốc như vậy, trong mắt trong tim các nàng chỉ còn lại lẫn nhau.
Xuân Hạ gãi gãi đầu, thật sự không hiểu ra sao, đại nhân đến tột cùng làm thế nào mà dỗ được điện hạ?
Thái Bình đưa Uyển Nhi đến dưới cung giai lên Vạn Tượng Thần Cung, thanh thanh cổ họng, thấp giọng nói: “Lần sau còn nhìn thấy loại văn chương chó tha như vậy, trực tiếp ném đi!”
Trong ánh mắt Uyển Nhi đầy ý cười, “Thật sự có thể?”
“Có thể! Bổn cung làm chủ cho nàng!” Thái Bình thẳng lưng lên, “Ai dám nói nàng một chữ, cứ việc nói lại với bổn cung!”
Ánh mắt Uyển Nhi sáng lên, cười nói: “Như thế, thần chẳng phải là cậy quyền làm bậy sao?”
Thái Bình khẽ cười, “Ai bảo nàng là Thượng Quan đại nhân chứ?”
Uyển Nhi nghe ra Thái Bình bóng gió, cúi đầu cười khẽ, nhất bái với Thái Bình, “Thần nhớ kỹ.”
“Ừm, chuyện biên soạn tuy rằng quan trọng, nhưng nàng cũng phải chú ý thân thể.” Thái Bình không đành lòng mà nhìn nàng.
“Điện hạ cũng vậy.” Uyển Nhi lại bái, xoay người dọc theo cung giai đi lên Vạn Tượng Thần Cung. Nàng không cần quay đầu lại, cũng biết điện hạ nhất định vẫn luôn nhìn theo nàng, cho đến khi rốt cuộc không nhìn thấy nữa mới có thể rời đi.
Có điện hạ chống lưng, nàng chỉ cảm thấy cả trái tim đều là hơi ấm.
Thái Bình chờ Uyển Nhi đi khỏi tầm mắt, không nhịn được mà bật cười, “Xuân Hạ, đi, hồi phủ!”
Xuân Hạ đi theo Thái Bình ra khỏi cửa cung, đến bên cạnh xe ngựa cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra miệng, “Điện hạ, đậu đỏ đó rốt cuộc là có ý gì vậy?”
“Uyển Nhi hồi cung được mấy ngày?” Thái Bình hỏi lại.
Xuân Hạ nghĩ nghĩ, “Ba mươi hai ngày.”
“Cho nên, chính là vậy đó.” Thái Bình nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu Xuân Hạ, “Nghĩ lại xem đậu đỏ là như thế nào, ngươi sẽ hiểu.” Nói xong, nàng vén rèm ngồi lên xe ngựa.
Xuân Hạ lẩm bẩm: “Đậu đỏ là như thế nào chứ? Đậu đỏ, đậu tương tư…… Là tương tư!” Nàng bừng tỉnh, tức khắc vành tai đỏ bừng, điện hạ cùng đại nhân mới vừa rồi vậy mà không kiêng nể gì tán tỉnh nhau ở ngay trong cung!
“Còn không lên? Muốn chạy bộ về phủ à?” Thái Bình vén rèm cười gọi nàng.
Xuân Hạ gật gật đầu, nhanh chóng nhấc váy leo lên xe ngựa.
Thái Bình thoáng nhìn thấy tai nàng đỏ bừng, “Xem ra đã hiểu, cũng không phải là mõ gõ không vang.”
Xuân Hạ tất nhiên đã hiểu.
“Ngày khác ngươi cũng chuẩn bị một bao đậu đỏ, bổn cung giúp ngươi đưa cho Hồng Nhụy.” Thái Bình mỉm cười nói.
Xuân Hạ thụ sủng nhược kinh, “Thật sao?!”
“Thật.” Thái Bình gật đầu nói, vệ sĩ đánh xe quay đầu xe ngựa, đi về Chính Bình Phường.
Xuân Hạ nhìn thấy ý cười trên mặt Thái Bình trầm xuống từng chút từng chút một, không khỏi hỏi: “Điện hạ?”
“Bổn cung cũng phải bỏ cũ thay mới thôi.” Làm xong việc ở Lễ Bộ, Thái Bình cũng phải thanh tẩy phụ tá trong phủ, nếu không thể đồng tâm đồng đức, giữ lại cũng vô dụng, chi bằng thả đến châu phủ, nhắm mắt làm ngơ.
“Xuân Hạ, hôm nay phân phó đầu bếp chuẩn bị ngọ thiện chu đáo, bổn cung muốn cùng mấy phụ tá uống vài ly.” Thái Bình đã nghĩ xong hôm nay nên làm chuyện gì.
Tuy rằng Xuân Hạ không hiểu, nhưng chỉ cần điện hạ phân phó, nàng nhất định làm thoả đáng cho điện hạ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cấm Đình
Chương 176: Đậu đỏ
Chương 176: Đậu đỏ