Mason không phải là một kẻ ngốc, tất nhiên hắn ta đã nhìn ra nó từ lâu.
Nhưng sau khi cảm xúc phát tiết,
Mason nói thêm:
"Karen, hôm nay phóng viên tới rất nhiều, ta tin tưởng, chờ đến tang lễ ngày mai, phóng viên sẽ tới càng nhiều, vị cảnh sát trưởng vừa rồi nói với ta, cục trưởng phía trên của hắn cũng đang nhìn chằm chằm vụ án này, rất nhiều người trong chính quyền thành phố đang theo dõi vụ án này."
Karen mím môi;
Phía trước có chút tắt đường,
Chú Mason điên cuồng bấm còi thúc giục:
“Đô đô đô đô!!!!!"
Sau đó,
Hắn lại chán nản nói:
"Cho nên, chúng ta có thể làm cái gì đây, đi tố cáo, nói chúng ta đã sớm nhận được tiền đặt cọc 10 vạn lucoin sao? Nói tất cả đều là dự tính sao?
Chúng ta sẽ mang lại công lý sao?
Chúng ta sẽ vạch trần bóng tối sao?
Chúng ta sẽ chủ trì công lý cho bốn vị khách trên xe hiện tại sao?
Karen,
Đây là trò chơi của các ông lớn,
Nếu họ đã thoải mái đặt cọc cho chúng ta, cho chúng ta rất nhiều tiền đặt cọc, họ sẽ không sợ chúng ta sẽ nói ra, bởi vì họ có sức mạnh, có thể bịt miệng của chúng ta.
Có thể sử dụng sức mạnh của đồng tiền,
Tất nhiên,
Cũng có thể giống như người nhà trên xe này, miệng của bọn họ, đồng dạng không cách nào nói ra lời.”
Afo nhìn cảm xúc của Mason không ngừng ngã xuống, hắn cảm thấy, những lời này của Mason tiên sinh, thay vì nói là trấn an cháu trai mình, để cho hắn đối với mặt tối của xã hội này có cái nhìn thoáng qua, chi bằng nên nói là Mason tiên sinh đang an ủi chính mình, an ủi lòng chính trực của hắn.
Hắn không phải đang giải thích với Karen, mà là đang giải thích chính hắn.
"Cháu biết rồi."
Karen có chút đau đầu, có lẽ là ngay từ đầu "hiểu lầm", tiêu tốn quá nhiều tinh lực, lúc này ngồi trên xe tang, dĩ nhiên có cảm giác say xe.
Chú Mason cũng không nói to nữa, mà an tâm lái xe, thỉnh thoảng bấm còi gấp gáp, có thể thể hiện sự nóng nảy trong lòng.
Có lẽ,
Nếu thời gian có thể quay trở lại, hắn sẽ không chọn nhận đơn đặt hàng này.
Kiếm tiền để cải thiện chất lượng cuộc sống, cải thiện chất lượng cuộc sống là để làm cho tâm trạng vui vẻ hơn, hiện tại hắn không hài lòng.
Karen nhìn cô gái nằm trên ghế xe, cô nhỏ hơn Sarah, dù sao thì, chỉ mới học tiểu học.
"Hàng xóm nhìn thấy, là mẹ cô ấy mang theo cô ấy, đi đến sân thượng." Alfred nhắc nhở.
Karen nhìn Afo;
Afo tựa hồ muốn dùng nụ cười để giảm bớt bầu không khí lúc này, nhưng nụ cười lúc này có chút quá mức không hợp thời, chỉ có thể nghiêm túc trầm mặt tiếp tục nói:
"Có lẽ thiếu gia nên trở về hỏi ông nội một chút, cũng chính là Dis."
Câu này,
Mason đang lái xe nghe thấy:
"Nói cho cha biết cũng vô dụng, cha ta là người chính trực, nhưng cha chỉ là một linh mục, đem chuyện này nói cho hắn biết, chỉ làm cho cha khổ não."
Karen thì nghe ra ý của Afo.
Kết luận “tự sát”, không chỉ vì để lại di thư, mà còn bởi vì có rất nhiều người hàng xóm tận mắt nhìn thấy vợ đưa con gái từ nhà ra vào nhà ống.
Không ai ép buộc họ, là người vợ tự mình đưa con gái đi nhảy lầu.
Vậy nên,
Có thể có vấn đề ở đây.
Hóa ra,
Ít nhất đứng từ phía nhà của Inmerais, rất rõ ràng, một nhà này, không có khả năng là tự sát, hết thảy mọi chuyện, đã sớm có dự mưu.
Nhưng vấn đề là, cái chết của vợ và con gái, không thấy có người ép buộc, là "tự nguyện".
Vậy nên, có vấn đề ở đây, có nghịch lý;
Mà sự tồn tại nào đó, lại có năng lực vượt qua kết cấu tư duy bình thường của con người, tạo ra nghịch lý, đó chính là...
"Dị ma."
Karen nhỏ giọng nói với Afo.
Afo gật đầu, ngồi xuống.
Xe tang đi tới gần trưa, trở về phố Mink.
Khi sắp về tới nhà,
Chú Mason đang lái xe bỗng nhiên hét lớn:
“Chết tiết, đây là chuyện gì xảy ra!”
Hóa ra,
Ngay trước cửa số 13 phố Mink, cũng chính là mặt đường trước cửa nhà Inmerais, tụ tập một đống người, mỗi người bọn họ đều cầm một bó hoa hồng trắng trong tay, đang yên lặng ngồi ở chỗ đó.
Đợi đến khi xe tang tới, đám người vốn đang ngồi trên mặt đất kia lập tức đứng dậy, giơ cao hoa hồng lên, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Từng bó hoa hồng trắng, cử hành rất chỉnh tề, cũng cảm thấy rất thuần thục, giống như là diễn tập.
Trong khi đó, trên xe bên cạnh có rất nhiều phóng viên cầm máy ảnh, khi xe tang bắt đầu dỡ thi thể, bọn họ bắt đầu liên tục chụp ảnh.
"Xin hãy nhường đường! Nhường đường!”
"Xin hãy nhường đường! Nhường đường!”
Chú Mason hét lên, nhưng không có ích gì.
"Những bông hồng trắng", vây quanh mỗi chiếc xe cáng phía trước, khóc, trong tang thương, trong khi đó, mỗi chiếc xe cáng đi vào, được bao phủ bởi hoa hồng trắng.
Với sự giúp đỡ của Ron, tất cả các xe cáng và hài cốt đã được đẩy vào.
Các phóng viên vẫn muốn vào,
Nhưng bị dì Winnie cùng thím Mary đi ra ngăn lại:
"Thi thể cần chỉnh dung, ngày mai mới là tang lễ, cám ơn, xin đừng quấy rầy công việc của chúng ta."
Lúc này, tổng biên tập "Nhật Báo Luo Jia" đang ngồi trong một chiếc xe ven đường, Humir, dặn dò người bên cạnh nói:
"Đừng để bọn họ ngốc nghếch đi vào chụp ảnh thi thể, chẳng lẽ bọn họ muốn chụp hiệu quả đẫm máu sau khi nhảy lầu chết sao, đáng chết, bộ dạng như vậy đặt trên báo căn bản là không cách nào kích phát ra sự phẫn nộ của dân chúng, dân chúng chỉ cảm thấy ghê tởm cùng buồn nôn.
Trước tiên cứ để những phóng viên trở lại.
Chờ trang điểm cho thi thể xong, trở lại bình thường, lại chụp trong buổi tang lễ, như vậy mới có thể có vẻ bình tĩnh, người đọc sau khi thấy được ảnh trên báo, mới có thể kích phát ra cảm xúc phẫn nộ trong loại ảnh này, hiểu không!”
......
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Số 13 Phố Mink
Chương 121: Bọn Họ, Xem Là Cái Thá Gì 3
Chương 121: Bọn Họ, Xem Là Cái Thá Gì 3