TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Số 13 Phố Mink
Chương 170: 170: Viết Một Cái Tên 1


Sau khi ngồi với phu nhân Simor một lúc, Karen cáo từ và lái xe về nhà.Phu nhân Simore trước mắt đang ở trong trạng thái tinh thần mất mát, theo thời gian trôi qua, sự phẫn nộ và thù hận do sự phản bội của chồng đang dần biến mất, thay vào đó là các loại không thích ứng trong thói quen sinh hoạt, từ nhịp sống của hai người trở về trạng thái sinh hoạt của một người, giống như thiếu một cái bàn chân.Về vấn đề này, lời khuyên của Karen là di chuyển.Thay đổi một ngôi nhà mới để thay đổi môi trường mới, điều này có thể mang lại hiệu quả thoát khỏi những ảnh hưởng của quán tính cuộc sống trước đó.Lời khuyên này không áp dụng cho người bình thường, nhưng với phu nhân Simor thì không có vấn đề gì, bởi vì bà ấy rất giàu có.Về đến nhà.Karen bước vào phòng khách với hộp thuốc màu.Dì Winnie đang ngồi trên sô pha, thím Mary thì vắt chân ngồi đối diện ăn hoa quả, chú Mason thì nằm trên đài xác, nơi đó có đặt một cái quan tài màu đen tinh xảo."Ta cảm thấy bên trong có thể thêm một chút đồ trang trí, ví dụ như thêm một cái đài phát thanh, hoặc là giấu một cái hộp tối, bên trong có một khẩu súng."“Ngươi đây là muốn phòng trộm mộ sao?” Dì Winnie cũng không ngẩng đầu lên mà đưa ra đánh giá, "Cảm giác vẫn nên cấp cho quản lý nghĩa trang thêm một khẩu súng còn thực tế hơn một chút.”"Ta cảm thấy vạn nhất đối phương chết giả ở trong quan tài rồi sau đó thức tỉnh, còn có thể dùng súng để cầu cứu, nếu như không phải tại nghĩa trang không có biện pháp kéo đường dây điện thoại, ta thật sự muốn trực tiếp lắp đặt điện thoại ở bên trong.Ngươi ngẫm lại, thân nhân người chết khẳng định sẽ hy vọng người đã khuất có thể có tỷ lệ đột nhiên thức tỉnh, ít nhất sẽ có loại nguyện cảnh tốt đẹp này, không phải sao?”Dì Winnie tiếp tục lắc đầu: "Chúng ta có chất lượng dịch vụ rất cao, đất chôn sâu, đạn không thể xuyên thủng, trước khi hắn ta nổ súng, có thể hắn cũng đã bị nghẹt thở rồi.”"Hy vọng, hy vọng, ta đang nói về hy vọng.

.

.Mary, nếu ta chết, ngươi có muốn ta ở trong quan tài đột nhiên ngồi dậy không?”Thím Mary cắn một miếng táo, lắc đầu nói:"Ta sẽ đâm một đao vào ngực ngươi khi trang điểm cho ngươi, phòng ngừa ngươi giả chết, ngăn chặn khả năng này, bởi vì ta không muốn ngươi ở trong quan tài chết ngộp, đây thật sự là quá tàn nhẫn."Chú Mason sửng sốt một chút, ngồi dậy, nhìn về phía Mary:"Đây quả thật là một sự lựa chọn rất tốt, em yêu."Ngay sau đó, chú Mason ngồi dậy nhìn thấy Karen vừa vặn đi vào, lập tức hô to."Ôi, chúa ơi, chúng ta hãy xem ai đã trở lại!Hắn mang theo ánh sáng hoàng kim lộng lẫy,Chân hắn ta giẫm lên ánh chiều tà hoàng hôn,Bên cạnh hắn ta tràn đầy những chương nhạc hoa lệ,Ah,Hóa ra là cháu trai anh tuấn của ta, Karen!”Chú Mason một tay chống mép quan tài lật nghiêng qua, khi rơi xuống đất chân hơi trơn trượt, phía dưới lại là bậc thang của đài xác, đành phải tiếp tục nghiêng người về phía trước rồi trượt chạy về phía trước, sau khi chạy xuống bậc thang quán tính vẫn còn, thân thể thì hoàn toàn mất thăng bằng.Cuối cùng,"Phốc" một tiếng,Trực tiếp quỳ gối trước mặt Karen.Karen chỉ có thể theo thói quen nghiêng người, không nhận được đại lễ này của chú.Dì Winnie trực tiếp ném cây bút xuống, bước nhanh về phía Karen, lại không để ý giày cao gót giẫm lên làn váy của mình, chất lượng váy quá tốt, không xấu, nhưng cả người cô lại ngã xuống bàn trà, hai tay miễn cưỡng ôm mép bàn trà không đến mức lăn xuống nữa.Thím Mary vốn là người bình tĩnh nhất, nhưng đầu tiên là thấy chồng của mình dập đầu trước cháu trai, rồi sau đó lại tới phiên em chồng buồn cười ngã trước mặt mình, liên tục kinh hách, miếng táo lúc trước còn đang nhai trong miệng chưa kịp nuốt, kẹt vào cổ họng, chỉ có thể hai tay nắm cổ mình định nôn ra.Không lo đi đỡ chú cùng dì, Karen trực tiếp vọt tới trước mặt thím, đem hộp thuốc màu ném ở trên sô pha, từ phía sau dùng hai tay bao quanh mép bụng của thím.Sau đó hai tay nắm quyền, một tay nắm chặt và đặt giữa đường giữa rốn và mũi ức.

Nắm tay kia thì cầm vào nắm tay vừa rồi và đẩy mạnh nắm đấm và hướng lên trên bằng cách kéo cả hai cánh tay quay ra sau và lên trên.Phương pháp sơ cứu Heimlich,Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần!"A!"Cuối cùng thím đã hét lên và nhổ ra một quả táo.Karen thở phào nhẹ nhõm, dùng mu bàn tay trái lau trán một chút, tay phải cầm lấy hộp thuốc màu lúc trước ném trên sô pha, đặt lên bàn trà."Hô.


.

.Hô.

.

.

Hô.

.

."Thím ôm ngực thở hổn hển chuyển hướng về phía Karen, còn chưa đợi mình hoàn toàn bình tĩnh lại đã khẩn cấp mở miệng hỏi:"Karen.


.

.

Hôm qua.

.

.


Hẹn hò.

.

.

Có chuyện gì vậy?”"Em yêu, ngươi không sao chứ?" Chú Mason ngay lập tức đến để kiểm tra tình hình của vợ mình.Thím Mary đẩy chồng của mình ra, tiếp tục nhìn về phía Karen, ý bảo Karen trả lời."Đúng vậy, hôm qua hẹn hò thế nào rồi?" Chú Mason thấy vợ mình ổn, lập tức tập trung trở lại vấn đề trọng tâm.Dì Winnie đang sửa sang lại váy, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Karen.Karen thật sự không ngờ người trong nhà lại quan tâm đến chuyện hẹn hò của mình như vậy, đại khái là xuất phát từ cảm giác chờ mong và thành tựu khi con lợn nhà mình nuôi rốt cục cũng bắt đầu xuất chuồng.Thành thật mà nói, Karen rất xúc động."Rất tốt." Karen trả lời, có lẽ cảm thấy rằng bản thân không nên trả lời đơn giản như vậy, Karen ngay lập tức nói thêm: "Chúng ta đã đi đến công viên giải trí, đi xem phim, sau đó đi ăn tối, là nhờ chú đã đề nghị ta lựa chọn một nhà hàng tình nhân nằm cạnh bờ sông, khung cảnh thực sự rất tốt.""Sau đó thì sao?" Dì Winnie truy hỏi."Đúng vậy, sau đó thì sao?" Chú Mason truy hỏi.Thím Mary buông tay ra: "Còn làm gì nữa không?""Sau đó sắc trời không còn sớm, ta liền đưa cô ấy trở về nhà.""Trước khi về nhà!" Dì Winnie hỏi."Không, là ở trước cửa nhà." Thím Mary sửa lại, "Đến cửa nhà cô ấy, lúc chia tay, có làm cái gì hay không?”Karen li3m môi,Chỉ có thể trả lời:"Ta ôm cô ấy.""Oye!" Thím Mary lập tức nắm chặt nắm tay vung lên một chút, "Một nữ sinh nguyện ý cho ngươi ôm cô ấy ở cửa nhà, chứng minh cô ấy đã chấp nhận mối quan hệ với ngươi!Bởi vì mẹ cô ấy, có lẽ sẽ đứng ở khe hở rèm cửa phòng khách lén nhìn nơi này!Nếu sau này Minna yêu đương được bạn trai đưa về nhà, ở cửa nhà, ta chắc chắn sẽ đứng sau rèm cửa lén nhìn họ, ta sẽ không bật đèn, vì sợ bóng của mình bị họ nhìn thấy!Nhưng Minna chắc chắn biết ta sẽ nhìn trộm, vậy nên nếu tình huống này cô ấy sẵn sàng để cho ngươi ôm cô ấy, đại khái chính là, bởi vì cô ấy đã sẵn sàng cho việc công khai mối quan hệ giữa hai người cho gia đình cô ấy.”"Không, không, không, còn có một cái khác, là cái ôm lễ phép, là ngươi chủ động sao, cô ấy có ngại không?" Chú Mason bắt đầu phân tích chi tiết ngay lập tức."Ta ôm hai lần.""Yo! Karen tiên sinh! Khá lắm, làm tốt lắm!”Chú Mason giơ tay lên, liên tục dùng sức vỗ trên vai Karen, giống như một vị lão tướng quân đã từ trên chiến trường lui xuống, toàn thân đầy vết thương đang tiến hành truyền thừa vãn bối:"Không hổ là nam nhân nhà Inmerais chúng ta!"Karen chỉ có thể mỉm cười một cách lịch sự..


Đọc truyện chữ Full