Tô Ngọc Cầm không ngờ sau buổi họp báo công bố phim và tung trailer hôm trước thì bộ phim lại nhận được nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng như vậy.
Lượt tìm kiếm lên tới hàng triệu view, hot search từ hôm đó vẫn không có dấu hiệu hạ xuống.
Trong vòng ba ngày lượng người theo dõi các trang mạng xã hội của cô cũng tăng lên nhanh chóng, weibo tăng hơn 30 nghìn người.
Phản ứng của người hâm mộ cũng rất tốt, bình luận đa số đều khen diễn xuất của Tô Ngọc Cầm.
Tất cả đều mong chờ bộ phim ra mắt.
"Chị Ngọc Cầm! Rất nhiều người mong chờ diễn xuất của chị! Trong đó có cả em!" Câu cuối Tiểu Trần nói nhỏ vào tai Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm nghe vậy mỉm cười, tay vẫn lướt bình luận của fan.
Cô đọc tỉ mỉ từng bình luận một, không bỏ qua bất kỳ bình luận nào.
Có những bình luận khen, có những bình luận chê.
Một số bình luận chỉ ra một số khuyết điểm của nhân vật trong phim.
Nhưng không biết vì sao vai diễn của cô và của Hàn Phi Vân lại được chú ý nhiều hơn của Hứa Y Y.
Nhìn thêm một lát nữa, Tô Ngọc Cầm liền đóng máy tính lại.
Việc tiếp theo là của công ty, cô có thể nghỉ ngơi rồi.
"Chị Nhu, chị đặt vé máy bay là thứ hai đúng không ạ?" Chủ nhật cô có lịch đi tuyên truyền phim cùng đoàn phim.
Tống Nhu gật đầu, thứ hai ba người có lịch đi Thái.
Chị đã sắp xếp lịch nghỉ một tuần để Ngọc Cầm có thể nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị dự án tiếp theo.
Nhờ lần trước cùng Hàn Phi Vân nói tốt, Ngọc Cầm cũng thông qua thử thách của đạo diễn và nhà sản xuất mà nhận được vai diễn chính trong bộ phim mới cùng Dương Kỳ.
"Ha ha vậy là chúng ta sắp được gặp POff, PGun, PEarth và Mix rồi! U là trời, may mắn ghê haha đêm qua em đã mua được vé pass đêm diễn của tứ trụ nhà GMM.
Các chị sẽ thấy được vẻ đẹp của họ, nhức nách luôn á!" Tiểu Trần hào hứng, giọng nói không giấu nổi sự vui vẻ vì sắp gặp được idol.
Tô Ngọc Cầm và Tống Nhu nghe vậy cười cười, trong công việc Tiểu Trần luôn ổn định, hoàn thành rất tốt nhưng mỗi lần nhắc đến gà nhà GMM là y như rằng đứa trẻ mới lớn vậy.
"Chúc mừng em nha! Lúc đó nhớ quẩy banh nóc nhé!" Tống Nhu trêu.
"Có khi lúc đấy lại xin làm trợ lý bên đấy bỏ em cũng nên!" Tô Ngọc Cầm bẹo má Tiểu Trần, hai cái má phúng phính rất đáng yêu.
"Các chị này!" Tiểu Trần xấu hổ.
"Ha ha ha!"
Sân bay Bắc Kinh.
Trác Y Lâm đứng phía sau ba mẹ, quan sát người đàn ông đứng ở kia.
Anh luôn như vậy, chững chạc, nghiêm nghị, lạnh lùng và luôn mang cho người ta cảm giác khó gần.
Tuy nhiên nếu quen biết lâu sẽ phát hiện anh đúng là như thế thật.
Hơn hai mươi năm quen biết, rõ ràng hai nhà rất thân thiết nhưng anh lại chưa bao giờ dùng thái độ người thân đối xử với cô, luôn luôn khách sáo khiến người ta nản lòng.
"Anh Dương Kỳ, em nói chuyện với anh một lát được không?" Trác Y Lâm đợi ba mẹ cô đi xa một đoạn rồi gọi Dương Kỳ đang chuẩn bị rời đi lại.
Dương Kỳ gật đầu, im lặng nhìn người con gái trước mặt, cô ấy là thanh mai trúc mã với anh.
Cả hai lớn lên cũng nhau, hôm nay cô ấy sẽ theo ba mẹ sang Mỹ sinh sống, anh đến tiễn bọn họ.
"Em...!em...!thích anh!" Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói.
Dương Kỳ không có vẻ là bất ngờ, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Trác Y Lâm rồi nói "Thật xin lỗi, Y Lâm! Anh có người mình thương rồi!"
Trác Y Lâm ngạc nhiên, anh Dương Kỳ có người anh ấy thương rồi? Là người anh ấy thương chứ không phải yêu.
Trên đời này chưa từng có ai có thể khiến anh ấy nói thương ngoài mẹ anh ấy.
"Thật sao?"
"Thật! Sau này có dịp nhất định sẽ để hai người gặp nhau." Anh vỗ nhẹ lên vai cô ấy, nghĩ đến khi cô ấy gặp được Ngọc Cầm nhất định sẽ biết được tại sao anh lại nói thương cô.
Nghĩ đến Ngọc Cầm, không biết hiện tại cô ấy đang làm gì nhỉ? Có nhớ anh không? Anh nhớ sau khi quay xong phim sẽ đi Thái chơi, có lẽ anh phải làm chút gì đó để khiến cô mang anh đi cùng.
Tuy nhiên Dương Kỳ không biết chính là suy nghĩ này của anh đã bị dập tắt từ giây phút này rồi! Đã không biết lịch trình của cô, còn gây ra hành động khiến cô hiểu lầm.
Làm cho mối quan hệ vốn đang tiến triển của hai người trở về vạch xuất phát.
Không phải nói là lùi xa vạch xuất phát vài trăm mét mới đúng.
"Đừng buồn, sau này em sẽ nhận ra bên cạnh em có một người yêu em bằng cả tính mạng! Và em, cũng sẽ thương cậu ấy bằng cả tấm lòng."
Dương Kỳ nói, ánh mắt liếc về phía người từ xa luôn dùng ánh mắt lặng lẽ quan sát Y Lâm.
Con người chính là như vậy, đôi lúc luôn quên mất bên cạnh mình có một người thương mình, yêu mình nhiều đến như thế nào!
"Anh Dương Kỳ, em...!có thể ôm anh một lần cuối được không?" Coi như kết thúc đoạn tình cảm thanh xuân này! Nhưng câu cuối Trác Y Lâm không nói ra.
"Lại đây!"
Dương Kỳ ôm Trác Y Lâm vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về.
Anh không tiếng động nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
Nếu là anh chưa biết được tình cảm của cô ấy nhất định hai người có thể làm bạn nhưng hiện tại thì không thể.
Anh không muốn Ngọc Cầm hiểu lầm.
Mà lúc này, Tô Ngọc Cầm, Tống Nhu và Tiểu Trần vừa bước vào sân bay.
Tiểu Trần đang loay hoay liền bắt gặp cảnh tượng Dương Kỳ và Trác Y Lâm ôm nhau.
"Chị Nhu, người đang ôm Dương ảnh đế là ai vậy?" Giọng nói vô cùng kinh ngạc, ai lại có thể khiến Dương ảnh đế ra tận sân bay tiễn bất chấp việc có thể bị người hâm mộ phát hiện.
Tống Nhu nghe vậy, vội quay lại theo hướng tay của Tiểu Trần nhìn lại.
Chị ấy không giấu vết nhíu mày.
Tiểu Trần nhớ đến gì đó, lặng lẽ nhìn sang Tô Ngọc Cầm thấy trên mặt cô không có biểu hiện gì liền thở phào.
Nhưng sau đó lại lo lắng vì chị Ngọc Cầm rất ít khi thể hiện cảm xúc ra mặt.
Lúc này Tiểu Trần thực sự có chút bất mãn với Dương Kỳ, người này luôn như có như không thể hiện bản thân thích chị Ngọc Cầm sau lưng lại ôm ấp người phụ nữ khác.
Đàn ông đúng thật là đồ hai mặt! Trừ OTP nhà cô! Hừ!
"Chị Ngọc Cầm!"
"Không sao, đừng quan tâm chuyện của người ta.
Chúng ta đi thôi!" Tô Ngọc Cầm nói, sau đó liền kéo vali rời đi.
Cô nhớ lại mình từng đọc ở đâu đó một câu văn thế này "Thực tại vốn dĩ do mình tạo ra mà tâm lý lại do người khác mang lại!".
Vốn ban đầu cô cho rằng nó không đúng lắm vì tâm lý là do bản thân con người tự sinh ra không ai có thể thao túng được.
Nhưng hôm nay cô đã hiểu được hóa ra mình đã sai.
Cảm xúc của con người hay tâm lý chính do một người khác tác động mà tạo thành.
Đau buồn, vui vẻ, ngạc nhiên hay tức giận đều có sự tham gia của một đối tượng bất kỳ nào đó.
Cô nhìn về phía đằng xa Dương Kỳ cùng với Trác Y Lâm nói cười vui vẻ, cô gái ấy còn như có như không đứng tựa vào gần anh mà anh lại chẳng có chút phản ứng gì.
Không những vậy còn vòng tay ôm lấy eo cô ấy.
Tô Ngọc Cầm cười khẩy, xem ra mắt nhìn người của cô thực sự có vấn đề rồi! Uống cạn ly sâm banh trong tay, Tô Ngọc Cầm nói thầm sống lại thứ cô cần không phải là tình yêu.
Việc quan trọng nhất của cô là gây dựng sự nghiệp, đòi lại những gì người khác nợ cô..