Đợi cho đám người Hàn Phi Vân lấy lại tinh thần vội vàng ra hiệu cho người tắt livestream đi.
Mọi người đều bất ngờ với tình huống xảy ra kể cả nữ diễn viên kia.
Chỉ thấy cô ta ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở.
Hàn Phi Vân nhìn đều thấy đau đầu.
Chuyện gì vậy trời! Có ai trách mắng gì cô ta sao?
Đúng lúc này ánh mắt của Hàn Phi Vân va phải sợi dây đứt ở sân khấu.
Bỗng trong đầu anh ta lóe lên điều gì đó, vội vàng đi tới để nhặt lại.
Cầm sợi dây trong tay, Hàn Phi Vân lâm vào trầm tư.
“Phi Vân! Mau lại đây!”
Giọng nói của đạo diễn Khương khiến Hàn Phi Vân giật mình lấy lại tinh thần vội vàng quay lại.
Trước mắt, anh ta cần xử lý vấn đề truyền thông này trước đã.
Bên này Tô Ngọc Cầm được Dương Kỳ ôm đến phòng thay đồ, Dương Kỳ không dám đặt cô xuống vì nếu đặt xuống trước ngực của cô sẽ bại lộ hết trước mặt mọi người.
Cả hai cứ như vậy ôm nhau trong phòng trước sự chứng kiến của mọi người.
Tô Ngọc Cầm nhìn Dương Kỳ trước mặt, thầm cảm ơn anh phản ứng nhanh nếu không cô thực sự không biết tình huống lúc đó sẽ tệ đến lúc nào.
Tuy rằng có thể hiện tại trên mạng cũng bùng nổ không kém gì suy nghĩ của cô nhưng hình như lúc đó áo mới chỉ tuột đên vai.
Phải vậy không? Tô Ngọc Cầm nghĩ ngợi.
“Ngọc Cầm, có sao không? Mau để chị xem!”
Tống Nhu theo sát phía sau hai người Tô Ngọc Cầm, thấy Dương Kỳ mãi ôm cô không buông liền nói.
Tình huống vừa rồi thực sự rất bất ngờ tuy nhiên trang phục đã được kiểm tra kĩ càng, cẩn thận.
Tại sao vừa kéo nhẹ lại có thể khiến dây áo bị đứt cơ chứ?
Chị muốn thảo luận vấn đề này với Ngọc Cầm nhưng mà… Tống Nhu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Ngọc Cầm.
Dương Kỳ nghe hiểu ý của Tống Nhu nhưng cũng không biết làm sao.
Bảo anh buông Ngọc Cầm ra anh không làm được, không phải anh không nỡ mà là bởi vì trước ngực của cô ngoài áo lót thực sự không có gì che chắn cả.
Anh đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng, ở đây có cả nam lẫn nữ không thể để họ chiếm tiện nghi của Ngọc Cầm được.
“Thả… thả tôi ra trước được không?”
“Em chắc chứ?”
“Chắc!”
Tô Ngọc Cầm mãi không thấy Dương Kỳ buông ra liền ngẩng đầu nhìn anh, vừa hay đụng trúng ánh mắt của anh liền theo tầm mắt nhìn xuống.
Cô ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh vô cùng nóng bỏng.
Hai luồng mềm mại cách một lớp áo mỏng dán sát vào cơ ngực cứng rắn của anh.
Hai màu nâu trắng đối lập tạo nên sự kích thích thị giác khiến Tô Ngọc Cầm xấu hổ.
Cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần và Tống Nhu, cười gượng.
“Chị, chị Nhu, chị ra ngoài trước… trước được không?”
Tống Nhu thấy thái độ của Tô Ngọc Cầm có chút kì lạ, chị muốn nhìn xem cô có việc gì không nhưng chưa kịp nhìn rõ liền bị Dương Kỳ nghiêng người chắn mất.
Thông minh như Tống Nhu, tình huống gì chưa gặp phải rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.
Chị vội rời đi tầm mắt sau đó quay lại nói với những người trong phòng.
“Ra ngoài trước, xem có việc gì cần xử lý không? Chú ý truyền thông một chút, nếu có tình huống xấu liền bảo cho chị.
Tiểu Trần cũng chị ra đây một lát.”
Tiểu Trần tuy không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu theo Tống Nhu ra ngoài.
Không đến hai phút sau, cả phòng chỉ còn lại hai người Tô Ngọc Cầm.
Cô xấu hổ đến nỗi hai mắt không biết để đâu, ánh mắt nhìn lung tung xung quanh.
Độ nóng càng ngày càng tăng lên, cuối cùng Tô Ngọc Cầm không chịu đựng được ho nhẹ một tiếng sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay của anh.
“Buông… buông được rồi! Nhưng mà nhắm mắt quay sang bên kia.”
Dương Kỳ nhìn cô trong chốc lát sau đó làm theo lời Tô Ngọc Cầm nói nhắm mắt quay sang trái rồi từ từ buông ra.
Tô Ngọc Cầm thấy vậy vội vàng cầm lấy áo của anh bao cả người lại.
Đợi đến khi hai người hoàn toàn tách ra, Tô Ngọc Cầm vội chạy đến phía sau phòng thay đồ tìm bộ váy kia của cô.
“Mở… mở mắt được rồi!”
Dương Kỳ nghe vậy mở mắt rồi đi về phía cửa, trước sau đều không quay đầu.
“Tôi trông cửa cho em, em mau thay đồ đi!”
Tô Ngọc Cầm thấy vậy gật đầu sau đó nhớ ra anh không nhìn thấy liền ừ một tiếng rồi vội vã thay đồ.
Chuyện cần giải quyết còn ở phía sau không thể cứ lề mà lề mề trong này như vậy.
“Xong rồi!”
Tô Ngọc Cầm đi đến phía sau lưng của Dương Kỳ chạm nhẹ vào vai anh.
Dương Kỳ giật mình quay đầu lại thấy cô đã ăn mặc chỉnh tề đứng phía sau lưng mình chỉ là hai má hơi hồng một chút chút thôi.
"Có sao không? Về nhà trước nhé!" Dương Kỳ nhẹ nhàng hỏi.
Chuyện hôm nay thực sự rất bất ngờ, mọi người không ai ngờ được chuyện này.
Tô Ngọc Cầm biết anh muốn tốt cho mình nhưng cô vẫn lắc đầu.
Cô muốn giải quyết xong mọi chuyện trước.
"Không cần, chúng ta ra ngoài đi!"
"Được!"
Dương Kỳ chỉnh lại quần áo cho Tô Ngọc Cầm một chút rồi cả hai cùng đi ra ngoài.
Ở ngoài mọi người đã đợi sẵn ở đó, Tô Ngọc Cầm nhìn một vòng không nhìn thấy Hứa Y Y đâu liền nhíu mày.
Cô ta đi đâu rồi?
"Ngọc Cầm, mau lại đây!" Tống Nhu nhìn thấy hai người liền gọi.
Tô Ngọc Cầm gật đầu đi đến.
Mọi người ngồi xuống không khí có chút trầm trọng.
Hàn Phi Vân trầm mặt, bên cạnh là người chuẩn bị đạo cụ đang cúi gằm mặt xuống.
Có vẻ cô ta đã khóc hai mắt có vẻ hồng hồng.
Thấy hai người đến Hàn Phi Vân cho cô ta đi ra ngoài trước.
Bọn họ cần nói chuyện rõ ràng, anh ta cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“Chị Nhu, Hàn ca, em nghi ngờ chuyện này không đơn giản như vậy! Dường như nó đã bị hỏng sẵn rồi!” Tô Ngọc Cầm nói.
Chiếc váy đó không thể nào vừa dẫm nhẹ mà đã hỏng được.
Cô không cảm giác được có cái gì đứt cả.
Điều này thực sự không được bình thường.
“Mọi người xem cái này!” Hàn Phi Vân vốn đang đứng một bên nghe được lời của Tô Ngọc Cầm nói liền từ trong túi lấy ra sợi dây mà mình nhặt được.
Dương Kỳ nhận lấy, nghiêm túc quan sát.
Tô Ngọc Cầm ghé lại gần, hai người chăm chú nhìn hoàn toàn không nhận ra dáng vẻ lúc này của ra người thực sự vô cùng thân mật.
Tuy nhiên mọi người đang tập trung vào dấu vết duy nhất là sợi dây nên ngoài Tiểu Trần ra không ai để ý cả.
"Cái này..."
Ánh mắt Tô Ngọc Cầm trầm xuống, một dự cảm xấu xuất hiện trong lòng cô làm cho cô có chút khó chịu.
Người nào lại có thể động tay động chân vào trang phục của cô.
Bỗng Tô Ngọc Cầm nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Hứa Y Y.
Cô nhíu mày, cô ta thực sự coi cô là quả hồng mềm muốn nắn muốn bóp tùy ý sao?
"Hàn ca, chuyện này em sẽ tự giải quyết!"
"Nhưng..."
"Em nhất định sẽ không gây ảnh hưởng cho đoàn phim!"
Vốn dĩ cô muốn nước sông không phạm nước giếng hiện tại phim gần như đã kết thúc cô cũng không còn vướng mắc gì nữa.
Vì thế Hứa Y Y đừng trách tôi không cảnh cáo cô..