Cố Thiên Thừa ra tay rất nặng, khiến khóe môi của Hạ Đồng đều bị đánh đến nứt ra, bắt đầu trào ra một tia máu tươi.
Thật ra, tuy rằng có niềm tin rất cao là Cố Thiên Thừa sẽ không chạm vào mình, nhưng đề phòng vạn nhất, dưới gối của Hạ Đồng vẫn luôn âm thầm cất giấu một thanh dao gọt trái cây.
Nếu ngày hôm nay Cố Thiên Kỳ không ở nhà, thì có lẽ, trong lúc nguy cấp, Hạ Đồng sẽ mời Cố Thiên Thừa nếm thử mùi vị của lưỡi dao.
Cũng không để tâm bộ dạng thảm hại của Hạ Đồng, Cố Thiên Thừa đã đưa tay, xé phăng tà váy của cô, bàn tay cũng luồn vào trong, sờ soạng phần đùi mềm mại.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, không để Cố Thiên Thừa tiến hành bước kế tiếp, thì một tiếng ầm vang cũng liền đã vang lên, làm cả hai không khỏi sững sờ, theo bản năng ngoái đầu nhìn lại.
Bởi vì vẫn còn men say, nên phản xạ của Cố Thiên Thừa cũng có chút chậm chạp.
Trong nháy mắt đó, hắn chỉ thấy giống như có một bóng đen lướt qua trước mặt, kế tiếp, mái tóc tỉ mỉ vuốt keo cũng đã bị người nắm chặt, cuồng bạo kéo ngược ra sau.
Tràng cảnh này, cùng tràng cảnh gã nắm tóc Hạ Đồng lúc trước có thể nói là giống y như đúc.
"A!"
Vừa bị ném mạnh xuống đất, đón chờ Cố Thiên Thừa liền đã là một cú đấm không chút nương tay.
Đến mức gã có cảm giác khớp hàm đều sắp bị đánh trật.
Thế nhưng, hết thảy chỉ là vừa mới bắt đầu, bởi vì kế tiếp, Cố Thiên Thừa cũng đã không còn nhận thức được, chính mình tổng cộng đã bị đối phương đấm bao nhiêu cái.
Đừng nói Cố Thiên Thừa, dù là kẻ chủ mưu, nhưng Hạ Đồng nhất thời vẫn bị điệu bộ như phát điên này của Cố Thiên Kỳ dọa sợ.
Vứt bỏ bộ dạng văn nhã, lịch thiệp thường ngày, thời khắc này, Cố Thiên Kỳ cũng đã xoắn tay áo lên, con ngươi có hơi đỏ ngầu, tựa như dã thú bị xâm phạm lãnh địa, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện.
Mỗi một đấm rơi xuống, đều tàn nhẫn đến cực điểm, hướng về chỗ chết mà đánh.
Rốt cuộc, vẫn là Vương Chính kịp thời chạy tới, đứng ra ngăn cản:"Gia chủ! Bình tĩnh! Mau dừng tay, ngài sẽ đánh chết nhị gia mất!"
Nhìn xem cánh cửa phòng đã bị đạp văng kia, tim của Vương Chính cũng không cấm đập thình thịch, cảm thấy kinh tâm động phách không thua kém gì Hạ Đồng.
Mặc dù bị Vương Chính giữ lại, nhưng sắc mặt Cố Thiên Kỳ vẫn bởi vì nổi giận mà vặn vẹo đến đáng sợ.
Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, cơ bắp toàn thân cũng căng chặt, chỉ hận không thể lao tới, tiếp tục tẩn cho gã thêm vài đấm.
Nếu nói khi nghe thấy tiếng kêu cứu của Hạ Đồng, tâm của hắn đã chìm tới đáy cốc, thì khi nhìn thấy Hạ Đồng khóe môi dính máu, bị Cố Thiên Thừa dâm loạn, máu tươi trong người hắn cũng đã sôi trào lên.
Không còn lý trí, không còn bình tĩnh.
Cho dù là lúc nhìn thấy gương mặt của đối phương xuất hiện trong chiếc USB kia, hắn cũng chưa từng mất khống chế đến như vậy.
Bởi vì động tới Hạ Đồng, đó chính là đang công khai khiêu chiến quyền uy, chạm vào vảy ngược của hắn!
"Cố Thiên Kỳ, anh điên rồi!" Nhìn xem chiếc răng dính đầy máu bị đánh văng ra của mình, Cố Thiên Thừa cũng tức giận gầm lên.
"Cô ta là vợ tôi! Không cho tôi đánh cô ta thì cũng thôi đi, bây giờ tôi muốn thân mật với cô ta, anh cũng không cho phép, rốt cuộc là anh muốn thế nào đây?!!"
Tức giận phun ra mấy ngụm máu pha lẫn với nước bọt, Cố Thiên Thừa liền đưa tay, sờ lấy lỗ mũi cũng đang chảy máu của mình.
Mắt thấy Cố Thiên Kỳ giống như lại bị Cố Thiên Thừa chọc giận, sợ hắn thật sự đánh chết đối phương, Hạ Đồng cũng chỉ có thể thất thểu bước xuống giường, nhu nhược ôm lấy tay hắn:"Anh cả, đừng đánh nữa mà..."
"Đồng Đồng..." Nhìn xem nhãn thần mông lung của Hạ Đồng, Cố Thiên Kỳ liền tràn đầy thương tiếc lau vết máu trên khóe môi cho cô, đáy lòng cũng có chút nghẹn lại:"Anh tới trễ rồi..."
Mắt phải đã bị đánh sưng, nên Cố Thiên Thừa cũng chỉ có thể híp mắt, nhìn xem Cố Thiên Kỳ chậm rãi bình tĩnh lại, vòng tay ôm lấy Hạ Đồng.
Trong chớp mắt đó, cũng không phải người ngu, Cố Thiên Thừa xem như đã nhìn ra được, tình ý triền miên không thể giấu trong mắt Cố Thiên Kỳ:"Khoan đã, Cố Thiên Kỳ, đừng nói với tôi, anh lại thích người phụ nữ này..."
Không biết vì sao, thời khắc này, Cố Thiên Thừa lại không chỉ không tức giận, trái lại, còn giống như có chút...hưng phấn?
Hắn bật cười, dùng một loại ánh mắt tràn ngập thâm ý đảo qua hai người bọn họ, cuối cùng lại nói ra lời nói kinh hãi thế tục.
"Tại sao không nói sớm chứ? Chúng ta nói gì đi nữa cũng là anh em mà, một người phụ nữ mà thôi, không hiếm lạ gì, chẳng lẽ lại không chia sẻ được? Cùng lắm thì dùng chung mà thôi."
"Đúng, hai người các người đã làm chuyện đó chưa?" Ngả ngớn hỏi, Cố Thiên Thừa liền chống tay, lảo đảo đứng dậy.
Nhưng động tác còn chưa thể hoàn thành, thì nửa đường cũng đã bị Cố Thiên Kỳ tức giận đạp ngã ra đất.
"Súc sinh."
Đây chính là hai chữ duy nhất Cố Thiên Kỳ có thể dùng để miêu tả cho sự đê tiện của kẻ trước mặt.
Thật hổ thẹn khi có một người em trai như đối phương.
"Lập tức cút khỏi đây, từ nay về sau, mày không còn là người của Cố gia nữa.".
Thử thách tìm t????ang gốc, géc gô ﹛ TR???? MTR????Y????????.vn ﹜
"Hạ Đồng cũng không còn là vợ mày, tao sẽ để luật sư giải quyết thủ tục ly hôn cho mày và cô ấy."
**Chap sau thế chiến thứ I sẽ chính thức nổ ra nha mọi người.
(◕ˇ∀ˇ◕).