Về đến nhà thấy Kiến Dương vẫn còn ngủ say, Vô Ưu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng lại bên cạnh nằm xuống vì quá mệt mỏi nên ngủ lúc nào không hay.
Nhưng ngủ chưa được bao lâu, cô lại bị cái gì đó đè nặng đánh thức.
Miệng còn bị vật gì đó hút hết không khí.
Cô không khỏi mở bừng mắt.
- Là Kiến Dương!
Vô Ưu không khỏi kinh hoàng.
Kiến Dương đang làm gì? Hắn đè lên người cô và hôn cô.
Nhưng họ là anh em mà.
Hắn cũng mới 13 tuổi.
Cô không khỏi đen mặt, là cô quá sơ suất, tuy là anh em nhưng hắn cũng chỉ là một tên ngốc.
Cũng không thể tiếp cận hắn quá gần.
Cô khóc không ra nước mắt a.
Cô phải làm sao bây giờ? Cô cố giãy giụa nhưng chẳng hiểu sao Kiến Dương lại mạnh như vậy, giãy giụa cách mấy cũng không ra.
Bất đắc dĩ cô cắn mạnh vào môi hắn, mùi máu tanh nồng tràn vào khoang miệng.
Kiến Dương ăn đau, buông môi cô ra, ngặp nước mắt nói.
- Tiểu Nhu! Muội cắn ca ca đau.
Ca ca muốn ăn miệng muội, nó rất ngọt, rất thơm.
Muội cho ca ca ăn đi!
"Ăn...ăn...cái đầu ngươi!" Vô Ưu muốn phung tào.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh nói.
- Ca ca! Chúng ta là anh em ruột.
Ca không thể ăn miệng muội.
Đó là tội loạn luân!
Kiến Dương ngơ ngác hỏi.
- Loạn luân là gì?
- Chính là người có cùng huyết thống thân mật với nhau a.
Như ca ca đòi ăn miệng muội vậy đó.
Như vậy sẽ bị thế nhân phỉ bán cón có thể bị thiêu chết nữa!
Kiến Dương run sợ nói.
- Ca ca không muốn bị thiêu chết.
Rất nóng, rất nóng.
Ca ca sợ...!
- Vậy ca ca không thể ăn miệng muội được.
Mau buông muội ra đi!
Kiến Dương từ từ bỏ Vô Ưu ra ngồi sang bên cạnh.
Liếm máu trên miệng mình hô.
- Ca ca đau!
Vô Ưu ngồi bật dậy, nghiêm túc nhìn Kiến Dương cảnh cáo.
- Vậy lần sau ca ca không được tự ý ăn miệng muội nữa biết không? Nếu không nghe lời muội sẽ bỏ ca đi ngay lập tức.
Kiến Dương sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc.
- Ca không dám không dám nữa.
Muội đừng bỏ ca đi! Đừng bỏ đi!
Vô Ưu hài lòng với kết quả, nhìn trời còn chưa sáng cô nói với Kiến Dương tiếp tục ngủ, cô nuốn đi ra ngoài một lát.
Kiến Dương ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt lại.
Nhưng khi Vô Ưu bước ra ngoài, hắn từ từ mở mắt, đôi mắt cũng không còn vẽ ngây thơ ngốc nghếch như lúc nảy.
Vết cắn trên môi cũng không thấy đâu.
Vô Ưu vội vã đi ra ngoài, không dám tiếp tục ở lại.
Cô sợ Kiến Dương sẽ lại làm ra hành động ngu ngốc gì.
Cô tập vài động tác thể dục buổi sáng, sau đó chạy bộ.
Một lúc sau, trời cũng gần hừng sáng, cô lấy hai thùng ra suối xách nước.
Về đến nhà mồ hôi đã ướt áo.
Cô định tắm nhưng chợt nhớ lại là không có đồ thay, đành ỉu xìu ngồi xuống tảng đá.
Nhưng không sao, một lát nữa đi lên thị trấn bán nhân sâm sẽ có tiền mua quần áo mới.
Nghĩ vậy cô sảng khoái hơn rất nhiều, cô bèn đem hai bộ đồ của hai anh em tắm chiều hôm qua ra giặt rồi treo lên sào phơi.
Xong việc, cô vẫn đi tắm nhưng vẫn mặc lại bộ quần áo cũ.
Cô tiến vào không gian rút hai cây nhân sâm và hai củ hà thủ ô.
Vô Ưu phải khen Vạn Mị là một chuyên gia về trồng cây.
Hôm qua cô chỉ bỏ một dây hà thủ ô và vài cây nhân sâm nhỏ vào, mà hôm nay hà thủ ô đã được trồng đầy một mảnh, nhân sâm cũng không ngoại lệ, có một vài cây bắt đầu nhú mầm.
Chắc Vạn Mị đã lấy hạt trồng đi.
Cô nhìn sang thì thấy Vạn Mị đã hóa thành cây hoa chôn chân xuống đất.
Chắc là đang hút chất dinh dưỡng đi.
Cô bèn đi ra khỏi không gian, bước vào nhà thấy Kiến Dương đã tĩnh lại, cô hỏi.
- Ca ca! Muội muốn lên thị trấn.
Ca ở nhà hay là đi theo muội?
Kiến Dương ngạc nhiên hỏi.
- Muội muốn lên thị trấn?
Vô Ưu không có quay lại nhìn Kiến Dương, mà chỉ thuận theo gật gật đầu.
Cô đang tìm một cái túi nhỏ, có thể đựng hai củ nhân sâm và hai củ hà thủ ô.
Cuối cùng chỉ có thể tìm được một mảnh vải để gói chúng lại.
Sau đó cô bỏ vào người, quay hỏi lại.
- Vậy ca có muốn đi không?
Kiến Dương gật đầu.
Vô Ưu cũng không suy nghĩ gì nhiều, lấy một cái mủ rơm đội lên đầu đi ra cửa.
Đường lên thị trấn rất xa, đi bộ khoảng hai tiếng lận, trời nắng nha.
Kiến Dương cũng đi theo sau.
Vô Ưu chọn đường tắt là băng qua núi, tuy có hơi khó đi và hẻo lánh nhưng như vậy sẽ nhanh hơn và không phải gặp người trong thôn.
Bình thường Khuynh Nhu hễ kiếm được đồ gì có thể bán tiền, cũng hay đi đường này lên trấn, để tránh những kẻ có lòng tham biết được, hai anh em sẽ không yên ổn.
Lâu lâu Vô Ưu cũng quay lại xem chừng Kiến Dương, thấy cậu vẫn vững vàng đi sau, cô cũng an tâm.
Cô cũng thấy lạ là hôm nay tại sao cậu ta im lặng vậy nhưng nghĩ lại là cô đã dọa sẽ bỏ đi nên chắc cậu ta mới ngoan như vậy.
Cô không để ý nhiều bèn đi tiếp.
Đến thị trấn, cô theo trí nhớ tìm đến hiệu thuốc mà Khuynh Nhu hay bán nấm mèo (mộc nhĩ), do cô hái được trong núi sau khi trời mưa.
Ông chủ cũng rất phúc hậu, biết Khuynh Nhu hoàn cảnh khó khăn nên chẳng khi nào ép giá.
Thấy cô ông cười nói.
- Tiểu Nhu hôm nay bán nấm mèo nữa à? Mấy hôm nay trời cũng không mưa làm sao cháu tìm được vậy?
Vô Ưu tươi cười lễ phép đáp.
- Dạ! Hôm nay cháu không bán nấm mèo ạ!
Ông chủ ngạc nhiên.
- Vậy cháu bán cái gì?
Vô Ưu bèn lấy gói đồ mở ra, khiến ông chủ vô cùng kinh ngạc.
Nhân sâm, hà thủ ô.
Ông cầm lên xem xem và ngửi thử, không khỏi gật đầu.
- Tuy niên đại không cao nhưng chất lượng là thượng phẩm nha.
Cháu tìm được ở đâu thế?
Vô Ưu thật thà đáp.
- Dạ hôm qua cháu liều mình đi sâu vào núi mới tìm được đấy ạ! Còn suýt nữa bị rắn cắn nhưng không sao cháu thoát được.
Chắc nhờ tổ tiên phù hộ đấy ạ!
Ông chủ nghe vậy cũng xót xa, lắc đầu dặn dò.
- Sau này cháu không được một mình vào núi sâu nữa biết không.
Rất nguy hiểm! thảo dược cũng có thể nhờ vào vận khí.
Biết đâu cháu cũng sẽ tìm được ở bên ngoài thì sao? Rủi cháu có chuyện gì thì anh cháu biết làm sao đây?
Ông chủ là thật tình quan tâm khiến Vô Ưu rất cảm động, cô gật đầu nói.
- Dạ cháu đã nhớ rỏ rồi Từ bá bá.
Sau này cháu cũng sẽ không tùy tiện vào núi một mình ạ!
Ông chủ hài lòng gật đầu, đi vào lấy đưa cho Vô Ưu một túi tiền, rồi nói.
- Hai củ nhân sâm 20 lượng, hai củ hà thủ ô 10 lượng.
Nhưng vì chất lượng là thượng phẩm nên ta trả cho cháu thêm hai lượng.
Tổng cộng là 32 lượng.
Đây cháu đếm lại đi!
Vô Ưu nhận lấy túi tiền lắc đầu nói.
- Dạ không cần đâu ạ! Cháu tin tưởng Từ bá bá! Sau này có tìm được nhân sâm cháu nhất định sẽ đem lại cho Từ bá bá!
Ông chủ cười gật đầu rồi tiễn cô ra khỏi hiệu thuốc.
Vô Ưu bỏ túi tiền vào áo thực tế là ném vào không gian, cô chỉ để lại vài lượng một lát sẽ dùng.
Cô dẫn Kiến Dương đến một tiệm quần áo để mua quần áo mới.
Mới bước vào người bán hàng tưởng hai anh em là ăn xin tới định đuổi đi, nhưng khi cô nói muốn vào mua vài bộ quần áo thì cười niềm nở đón tiếp.
Cô bảo người bán hàng lựa cho cô và Kiến Dương mỗi người hai bộ vải bình thường, mặc hợp người là được.
Đồ ở cổ đại, nói thật cô cũng không biết chọn ra sao? Chọn xong, hai anh em đi vào thay, khi bước ra lại khiến cho người bán hàng lóa mắt.
Tuy chỉ là loại vải bình thường, kiểu áo đơn giản nhưng khoát lên trên người hai anh em lại tỏa ra khí chất quý phái sang trọng.
Nếu không phải do chính tay mình chọn, người bán hàng cũng không tin, hai người đứng trước mặt đây, lại là hai người ăn xin lúc nãy.
Cô ta không khỏi cười híp mắt thành hai đường chỉ, buông lời khen ngợi không dứt.
Vô Ưu cũng vô cùng hài lòng, nhìn Kiến Dương ai có thể nhận ra cậu là một kẻ ngốc chứ.
Trông như một thư sinh nho nhã lễ độ vậy, thật khiến người ta không khỏi không hảo cảm.
Cô trả tiền cho người bán hàng, bốn bộ đồ tổng cộng ba lượng lẻ bốn đồng.
Hai bộ để mặc còn hai bộ gói lại đem đi.
Ra khỏi tiệm quần áo, cô lại dẫn hai anh em đến một quán mì bên ven đường, gọi hai tô mì cùng nhau ăn.
Tuy cô không đói nhưng cũng muốn ăn cho biết mùi vị.
Tuy nhiên, cô lại gặp được người mà cô không muốn gặp nhất..