Vô Ưu chạy ra hồ phía sau núi tìm, hồ rất lớn, nước trong xanh, phong cảnh cũng hưu tình, không hổ là hoa quả sơn.
Cô đi dọc theo bờ cảm ứng cũng không thấy, nghĩ là ra giữa hồ xem sao.
Bèn nhổ mớ lau sậy cạnh hồ làm bè bơi ra đó.
Khỉ tay chân cũng giống người dễ làm việc, mà giống khỉ họ Tôn này nếu không có bộ lông thì cũng không khác người là mấy.
Cũng mặc áo quần đàng hoàng chứ bộ à!
Cô làm xong bè, thả xuống nước leo lên.
Chống sào bơi ra đó, mãi lo cảm ứng mà cô không hay biết dưới nước có một bóng đen đang bơi theo cô.
Dạo hết cái hồ mất cả ngày cũng không thấy dấu hiệu nào, trời đã xế chiều cô đành chống sào bơi vào bờ.
Nắng chiều chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng, ánh lên sắc tím vô cùng đẹp đẽ.
Vô Ưu lại là người khá lãng mạn không khỏi nhìn cảnh mà lòng rạo rực, cô nhớ về chiều ở quê mình.
Cô cất lên câu hát.
" Chiều là chiều ơi,
Nắng chiều dần buông khắp nơi.
Từng bầy chim tung cánh bay về nơi cuối trời.
Một đàn mục đồng ngồi vắt vẻo trên mình trâu,
Ngân tiếng tiêu sầu hoà nhịp theo câu hát đưa duyên.
Đồng ruộng mênh mông, nắng mưa cùng nhau góp công.
Một dòng sông nước xuôi ngược hai mái chèo.
Tình mình tuy nghèo mà mơ ước tát cạn biển đông.
Thương mến thêm mặn nồng chờ ngày mai cây lúa đơm bông.
Hai đứa mình yêu nhau,
Xây đắp mộng mai sau.
Bên mái nhà tranh,
Một hàng dừa cao soi bóng bờ ao.
Đây nắng đẹp quê ta, đây mối tình nở hoa.
Vang tiếng cười gần xa,
Lòng người phơi phới sống vui chan hoà.
(Chiều đồng quê, Đăng Khánh)
Lúc nào nhìn cảnh chiều là tâm tình cô luôn tốt như vậy đấy.
Vừa hát vừa chống sào bơi vào bờ.
Nếu có người nhìn thấy từ xa chắc sẽ tưởng là một mỹ nhân nào đó đang chống bè vừa bơi vừa hát, cảnh đẹp ý vui vô cùng.
Nhưng mà Vô Ưu lần này cũng mỹ nhưng là mỹ hầu chứ không phải mỹ nhân.
Chợt một cột nước từ dưới bắn lên xung quanh bè của Vô Ưu, làm cô suýt nữa ngã nhào xuống nước, cũng may sắp vào đến bờ nước cạn chống sào lại kịp.
Một bóng quen thuộc từ dưới nước bay lên.
Nhạc Tây Du Ký nổi lên, tèn ten ten tén tèn tén tèn ten...!
Ồ...!Tề Thiên! Vô Ưu không khỏi bật thốt.
Nhưng khi nhìn lại thì...eo ơi...không phải Tề Thiên mà thành Tề lông khỉ rồi.
Trước mặt cô là một con khỉ già với hàm râu xoàm xoàn, mặt giống như tinh tinh.
Mặc áo giáp đầu có hai cái đuôi dế, đang lơ lửng trên mặt nước khoanh tay nhìn cô gằn giọng hỏi.
- Yêu quái phương nào dám tiến vào Hoa quả sơn của ta mà không thông báo một tiếng chứ hả?
Còn nheo mắt nhìn cô, Vô Ưu thầm mắn.
" Ngươi mới là yêu quái, cả dòng họ khỉ ngươi mới là yêu quái!" Nhưng bên ngoài thì vẫn cười hề hề nói.
- Phụ vương! Con là Tôn Vô Dung con gái nuôi thứ 109 của ngài đây ngài không nhận ra con sao?
Rồi chớp chớp mắt nhìn.
Tôn Ngộ Không vuốt râu suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra gật đầu nói.
- Ạ...thì ra là Vô Dụng!
Quác...quác...quác...!hình như có bầy quạ bay qua đầu Vô Ưu, cô đen mặt nói lại.
- Thưa phụ vương là Vô Dung ạ!
- Vô Dụng!
- Vô Dung! Dờ u ngờ ung dờ ung dung.
Tôn Vô Dung!
- Tôn Vô Chung!
Bó tay.
- Phụ vương muốn vô đâu cũng được miễn đừng vô quan tài là được rồi ạ!
Ánh mắt hắn xẹt qua một tia đắc ý, nhưng rất nhanh không ai có thể thấy rỏ.
Hắn lại gằn giọng hỏi.
- Tại sao ngươi lại ở trên mặt hồ thế này? Còn ca hát nữa?
Vô Ưu đáp.
- Dạ thưa phụ vương! Con đi bắt cá ạ!
- Vậy có con nào không?
Vô Ưu lắc đầu.
- Dạ không ạ!
- Vậy sao có thể hát vui vẽ như vậy?
- Ơ...con...!
Còn chưa kịp giải thích thì hắn đã cướp lời nói.
- Hát lại ta nghe!
Quạc...quạc...quạc...!sao hôm nay nhiều quạ thế không biết.
Vô Ưu gượng cười nói.
- Phụ vương! Muốn hát phải có tâm trạng ạ.
Vừa nãy ngài làm con sợ quá mất hết tâm trạng rồi.
Con...con không hát được.
Hắn lại vuốt râu gật gật đầu nói.
- Vậy làm sao mới có tâm trạng?
Cô vờ suy suy nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Trước hết ngài tránh sang một bên cho con lên bờ cái ạ!
Hắn nặn ra hai chử.
- Phiền phức!
Rồi nắm cổ của Vô Ưu bay lên bờ.
Ô...ô...Vô Ưu khóc không ra nước mắt.
Thầm cầu nguyện trong lòng, "Mô phật! Phật tổ phù hộ cho con khỉ già này đừng bị trúng mị lực của con!" Cô không muốn bị một con khỉ vừa già vừa xấu đeo bám đâu.
Ít ra cũng phải trẻ trung đẹp trai chút chứ.
Á...mà không! Tốt nhất đừng có con khỉ nào hết.
Một cây bông, một con rắn, một tên cương thi là quá đủ rồi, cô không muốn thêm nữa đâu.
Không biết lời cầu xin của cô có linh nghiệm hay không, mà sau khi lên bờ hắn ném cô lăn cù mèo.
Rồi phủi tay bạch bạch, lạnh lùng nói.
- Lên rồi đó! Hát đi!
"Hát cái con khỉ ấy! Mày giỏi thì mày hát đi!" Nhưng cô chỉ dám suy nghĩ trong lòng thôi.
Bên ngoài cô cười hê hề bò dậy nói.
- Phụ vương! Bây giờ cũng đã tối rồi! Không thích hợp để hát.
Ngày mai...ngày mai đi con sẽ hát cho ngài nghe được không ạ?
Tên khỉ càng hừ lạnh, nhe răng dọa.
- Hừ! Bản đại vương kêu ngươi hát thì ngươi phải hát.
Mai với mốt gì.
Không hát ta sẽ cho một gậy...!
- Ấy...đừng...con hát...con hát ngay!
Vô Ưu hoảng sợ khi nghe cho một gậy.
Gì chứ cây thiết bản đó mà đánh xuống là bẹp dí như chơi.
Không chừng linh hồn cũng bị thương nặng luôn, không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể đi tìm mảnh vỡ.
Thôi thì hát đại thôi.
Cô cất lên tiếng hát nhưng lại chẳng có âm điệu gì cả, tên khỉ nghe mấy câu thấy phát bực bèn mắn.
- Thôi câm miệng ngay cho ta.
Ca với hát kiểu gì thế hả.
Lúc nãy không phải hát hay lắm sao? Bây giờ hát như thế đấy hả?
Cô giả vờ cuối mặt ủy khuất, nước mắt như muốn rớt ra.
Thấy vậy, tên khỉ cũng chẳng muốn nghe cô hát nữa, hậm hực nói.
- Có vậy đã khóc rồi! Làm con gái ta sao chẳng có tiền đồ gì thế hả? Từ hôm nay ngươi không cần kêu ta phụ vương nữa.
Ta không có đứa con nào nhát gan như vậy! Đúng là đồ vô dụng!
Rồi phủi đích bay mất, Vô Ưu ngước mặt lên tươi cười làm mặt quỷ, nào có vẽ ủy khuất nước mắt như muốn rớt ra như ban nãy.
Cô mắn.
- Hừ! Con khỉ già.
Vừa già, vừa xấu mà còn khó tính nữa.
Bởi vậy không con khỉ nào thèm.
Bà đây mà vô dụng thì trên đời này không ai hữu dụng hết rồi.
Thân thể này cũng không muốn làm con nuôi gì đó của ngươi, ngày ngày phải nhìn sắc mặt xấu xí của ngươi thật muốn buồn nôn.
Ta chỉ giúp đỡ nó một tay thôi.
Hứ! Muốn nghe chị hát, kiếp sau đi cưng!
Mắn đã rồi cũng bắt chước phong cách lúc nãy của con khỉ già phủi đích bỏ đi, có đều con khỉ già là bay còn cô là đi bộ.
Sau khi cô đi khuất, ở một cành cây gần đó hiện lên một thân ảnh.
Chính là con khỉ già lúc nãy.
Nó ngồi trên cành dựa vào thân cây, hai chân gát chéo, tay khoanh trước ngực, nhìn thân ảnh cô đi khuất nhướng mày nói.
- Một con nhóc thú vị! Chỉ là không thuộc về thế giới này.
Mà ta già nua xấu xí thật sao?
Hắn biến ra một chiếc gương soi xem dung nhan của mình.
Không nhìn thì thôi.
Nhìn liền lập tức đen mặt.
À mà mặt đen sẵn rồi.
- Cái lão heo kia kêu dịch dung ta trở nên xấu một chút để khỏi khiến cho lũ khỉ cái đeo bám, mà lão biến ta thành ra thế này đây sao? Ngay cả ta còn không thể nhìn chứ đừng nói là ai? Không được! Phải đi tìm lão tính sổ.
Nói rồi lập tức biến mất.
Ở một hang động nơi xa nào đó, một lão heo già nua với bộ râu trắng muốt đang loay hoay lựa thảo dược.
Chợt một cơn gió thổi đến, thổi bay mớ thảo dược trước mặt khiến lão ho sặc sụa.
- Khụ khụ! Tên nào...láu cá dám chơi lão Trư vậy hả?
Hé hé hé....!Một tiếng cười vàng lên.
Lão bèn chống gậy đi lụm khụm đến bên tên đầu xỏ gây chuyện.
Giọng run run già nua nói.
- Lại là tên khỉ đột nhà ngươi.
Tại sao lần nào ngươi cũng phá lão già ta hết vậy! Bộ xương già của ta thật không thể nào chịu được tên tiểu tử phá hoại như ngươi đâu.
Nói! Lần này đến đây lại có việc gì?
Tên khỉ cười hé hé nói.
- Trư gia gia lần trước bảo ngài dịch dung cho ta xấu một chút nhưng sao ngài lại biến ta thành bộ dạng ma chê quỷ hờn thế này.
Còn già nua nữa.
Ta thật không chịu nổi a.
Ta muốn biến lại như cũ!
Lão heo khịt khịt mũi nói.
- Thì do ngươi nói không muốn bị đám khỉ cái quấy rầy mà.
Muốn biến thành xấu.
Thì ta chỉ làm theo yêu cầu của ngươi thôi.
Giờ ngươi trách ta là thế nào? Còn chuyện biến lại như cũ ngươi đi tìm lão Sa Tăng đi.
Chứ Trư Bát Giới ta không biến lại được.
Nói rồi lão phất tay áo đi vào hang động đóng cửa lại.
Tên khỉ bèn hứ một tiếng rồi bay đi nơi khác.
Thấy nó đã biến mất lão heo Trư Bát Giới mới thò đầu ra, xác định hắn đã không còn nữa mới thở phào nhẹ nhõm, lụm khụm đi ra gom mớ thảo dược.
Miệng rủa thầm.
- Tên tiểu tử phá hoại.
Cầu cho ngươi ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết.
Nguyền rủa chết ngươi! Có đi thì biến luôn đi, đừng trở về đây nữa! Hừ...!
Tên khỉ nào đó hoàn toàn không nghe thấy, hắn đang đứng trên một dòng sông nào đó, dùng một hòn đá thật lớn ném xuống.
Bên dưới một lão già tóc bạc phơ chống gậy trồi lên.
- Ôi...ôi...ai phá nhà ta!
Một giọng nói vang lên.
- Là ta! Sa gia gia!
Lão già vén chân mày đang che đôi mắt để nhìn cho rỏ.
Hỏi.
- Ngươi là ai?
Tên khỉ đáp.
- Ta là Tôn Ngộ Không đây! Gia gia không nhận ra ta sao?
Lão già nheo mắt.
- Tôn Ngộ Không? Sao ngươi biến thành thế này?
Hắn đáp.
- Là do ta muốn dịch dung cho xấu một chút nên đến tìm Trư gia gia.
Ai ngờ ông ta biến ta thành thế này.
Ta muốn trở lại như cũ!
Lão già vuốt râu nhìn nhìn rồi gật đầu.
Lặn xuống nước sau đó trồi lên đưa cho tên khỉ một viên thuốc và nói.
- Uống nó vào không những có thể trở lại như cũ mà còn có thể biến thành người nữa.
Tên khỉ tiếp nhận rồi nói.
- Cảm ơn Sa gia gia.
Lão già vuốt râu cười, xoa đầu hắn bảo.
- Ta và lão Trư là nhìn ngươi lớn lên.
Ngươi gọi chúng ta là gia gia thì tất nhiên ta phải chăm sóc cho ngươi rồi.
Khách sáo gì chứ!
Nói rồi lão phất tay bảo hắn đi đi.
Tôn Ngộ Không thi lễ rồi bay vèo đi nơi khác.
Lão Sa Tăng vuốt râu nhìn lên trời cao lẫm nhẫm một mình.
- Sắp đi rồi sao!
Rồi lắc đầu lặn xuống nước..