Vô Ưu theo ký ức tìm lại ngôi nhà đã bị đốt cháy của cả nhà Nguyệt Băng Tâm.
Nó đã biến thành một nơi hoang vu lạnh lẽo, sơ xác tiêu điều, cây cỏ mộc um tùm.
Nhưng nơi mà họ đã chết thì không có cây gì có thể mộc lên được, dù đã trải qua mười ba năm.
Chắc có lẽ là do oán niệm của họ còn tồn lại đi.
Vô Ưu cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của âm khí nơi này.
Lâm Hàn Ngôn lên tiếng.
- Oán khí rất nặng, có lẽ họ vẫn chưa siêu thoát được.
Vô Ưu hỏi.
- Có cách nào giúp họ siêu thoát không?
Hắn đáp.
- Nếu nàng muốn ta có thể giúp.
Những ai tu luyện đều có thể giúp linh hồn người chết siêu thoát.
Vô Ưu gật đầu đồng ý, cô vốn không muốn hắn đi theo nhưng hắn nhất quyết theo.
Nhờ vậy mà cô đỡ một sự kiện.
Cô có thể hỏi Vạn Mị nhưng hắn đã đứng ra thì cho hắn làm đi.
Hai người đi đến một trấn nhỏ gần đó, mua nhang đèn và mấy thứ cần thiết cho việc tế lễ.
Đến chính ngọ (12giờ trưa), họ bắt đầu bày ra.
Gồm có hai cây nến cấm hai bên, một bát hương, ba chung rượu trắng một đĩa trái cây cùng với một mâm tiền vàng bạc.
Lâm Hàn Ngôn còn vẽ mấy lá bùa dán vào bát hương nữa.
Vô Ưu thật chẳng hiểu mô tê gì, hắn bảo sao làm vậy thôi.
Bây giờ thì Lâm Hàn Ngôn hoàn toàn tin tưởng cô không có tu luyện rồi.
Nếu có tu luyện sao tế lễ đơn giản nhất lại không biết chứ?
Sau đó hắn bắt đầu tế lễ.
Đầu tiên hắn đốt một cây nhang to cắm vào bát hương, rồi đốt ba cây nhang nhỏ xá ba cái.
Tiếp theo niệm cái thần chú gì đó nghe mà như tiếng ấn độ.
Sau cùng nhìn sang cô hỏi tên những ai đã chết ở đây.
Bảo cô nêu tên tất cả ra, hắn mới cầu siêu được.
Vô Ưu đọc tên ba người.
- Nguyệt Dĩnh, Chu Lệ Nương và...Nguyệt Băng Tâm.
Hắn kinh ngạc nhìn cô, cô cũng biết hắn kinh ngạc điều gì, bèn nói.
- Cứ đọc ba tên đó ra đi!
Hắn cũng không hỏi nhiều bèn khấn ra ba tên, sau đó đọc cái gì đó nữa.
Cuối cùng, cắm ba nén nhang vào bát hương.
Rồi bảo Vô Ưu lại quỳ xuống lạy ba cái, khấn tên mình cùng những gì muốn nói để họ có thể an tâm siêu thoát.
Vô Ưu quỳ xuống lạy ba lại sau đó nói.
- Ta là Ngọc Vô Ưu, linh hồn từ một thế giới khác đến mượn thân xác Nguyệt Băng Tâm để tìm vật cần tìm.
Ta cũng đã lãnh mối thù của các vị.
Nay ta đã hoàn thành xong tâm nguyện giết chết kẻ đã hại các vị.
Các vị cứ am tâm mà ra đi, còn thân xác này khi nào xong việc ta nhất định sẽ an bài chu đáo, an táng tử tế.
Xin đa tạ các vị!
Rồi cô lại lạy ba lại nữa.
Khi cô ngẩn lên thì một luồng gió mạnh thổi vào người cô.
Cô ngước lên nhìn thấy ba người Nguyệt Dĩnh, Chu Lệ Nương cùng Nguyệt Băng Tâm ba người nhìn cô mỉm cười, rồi từ từ biến mất.
Vô Ưu mở lớn mắt ra nhìn hồi lâu không nhúc nhích.
Lâm Hàn Ngôn thấy vậy lại đỡ cô đứng dậy nói.
- Họ đã ra đi rồi!
Nhưng hắn vừa đỡ cô đứng lên thì cô đã ngất xỉu.
Ái chà chà...Vô Ưu rất sợ ma nha, lại là ba con ma từng chết trước mặt cô nữa chứ.
Không xỉu mới lạ! Lâm Hàn Ngôn vội đỡ lấy cô bấm vào mấy huyệt đạo trên mặt trên đầu cho cô mau tĩnh dậy.
Khi Vô Ưu mở mắt ra hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Vô Ưu run giọng nói.
- Ma...ma...!
Hắn cười ha ha nói.
- Nàng xem nàng kìa! Sợ đến mức như vậy!
Rồi bế cô lên rời khỏi nơi đó.
Nhưng khi đi vài bước hắn quay lại nhìn nơi đó, tròng mắt hắn đột nhiên biến thành màu vàng rực.
Sau khi hắn đi khuất, các vật tế ban nãy bổng nhiên bóc cháy thành tro bụi.
Hắn định đi đến trấn nhỏ thuê khách điếm nghỉ qua đêm, nhưng khi nhìn bầu trời thấy mây đen dày đặc, trời cũng bắt đầu sắp mưa.
Hắn lại bế cô tìm một hang động nào đó trú tạm, chờ tạnh mưa sẽ đi.
Vô Ưu kêu hắn thả cô xuống như hắn cứ không chịu ôm khư khư vào lòng.
"Hừ...cứ bế thì bế đi, ai mỏi tay đó biết."
Cuối cùng, cũng tìm được một hang động trú tạm.
Hắn tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, dựa lưng vào vách đá, rồi đặt cô lên đùi mình ôm vào lòng.
Trời cũng bắt đầu đổ mưa to, hai người ngồi ôm nhau ngắm nhìn mưa rơi.
Chính xác thì chỉ có Lâm Hàn Ngôn ôm Vô Ưu thôi.
Vô Ưu thì đang bực bội vì cự vật dưới thân hắn đang căng cứng, lâu lâu lại đụng vào người cô vô cùng khó chịu đây này.
Cô là người từng trải làm sao không biết hắn là đang như thế nào chứ.
Cũng may hắn kiềm chế được không làm gì cô, nếu không...hừ hừ...cô sẽ gọi ra chổi lông gà đánh hắn.
Lâm Hàn Ngôn cũng rất khó chịu đây, giai nhân ngồi trong lòng mà chỉ có thể chạm không thể ăn, kiềm chế vô cùng khổ sở.
Thật muốn đè nàng xuống mà nuốt trọn vào bụng.
Nhưng hắn biết hắn không thể làm thế, thứ nhất nàng sẽ hận hắn, thứ hai thân phận của hắn không cho phép.
Hắn phải đường dường chính chính cưới nàng làm thê tử.
Một ngày nào đó, hắn lấy lại được ngôi báu, sẽ dùng lễ nghi cao quý nhất cưới nàng làm hoàng hậu.
Không cho nàng có bất kỳ ủy khuất nào.
Ai bảo hắn yêu nàng say đắm làm chi.
Hắn thỏ thẻ bên tai nàng.
- Tâm Nhi! Mà không phải.
Phải gọi là Vô Ưu thì đúng hơn phải không?
Cô khẽ "ừ" một tiếng rồi lại nhìn mưa rơi.
Hắn lại nói.
- Nàng có thể hát cho ta nghe không? Nàng hát rất hay.
Lúc trong hoàng cung ta đã nghe nàng hát cho Dương Quân Nguyên nghe, ta cũng muốn nàng hát cho ta nghe.
Vô Ưu cũng không ngạc nhiên lắm, với bản lĩnh của hắn ra vào hoàng cung thật dễ như trở bàn tay.
Cô thở dài nói.
- Ngươi muốn nghe bài gì?
Hắn đáp.
- Có bài nào hát về mưa không? Ta thích trời mưa!
Cô suy nghĩ một chút rồi hát lên bài "mưa rừng"
"Mưa rừng ơi! Mưa rừng.
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên.
Phải chăng mưa buồn vì tình đời,
mưa sầu vì lòng người.
Duyên kiếp không lâu.
Mưa từ đâu mưa về?
Làm muôn lá hoa rơi tả tơi.
Tiếng mưa gió lạnh lùa ngoài mành.
Lá vàng rời lìa cành
gợi ta nỗi niềm riêng.
Ôi! Ta mong ước xa xôi,
nhưng đêm mãi cô đơn, gửi tâm tư về đâu?
Mưa thương ai? Mưa nhớ ai?
Mưa rơi như nhắc nhở.
Mưa rơi trong lòng tôi.
Mưa rừng ơi! Mưa rừng.
Tìm đâu hỡi ơi! Bóng người xưa.
Mỗi khi mưa rừng về muộn màng,.
Truyện Thám Hiểm
bóng chiều vàng dần tàn
lòng thương nhớ nào nguôi."
(Mưa rừng - sáng tác: Huỳnh Anh)
Nghe xong, Lâm Hàn Ngông không khỏi thở dài.
- Nàng bề ngoài rất vô tư, vui vẽ nhưng sao hát bài nào cũng u buồn quá?
Cô đáp.
- Tại bài hát nó như vậy mà.
Hắn lắc đầu nói.
- Dù bài hát có u buồn cách mấy nếu người hát không có tâm sự ưu thương, cũng không thể hát lên được sự da diết đó.
Nàng là có tâm sự nhưng tâm sự của nàng bị nàng chôn rất sâu.
Đúng không?
Vô Ưu chợt ngẩn ra, cô có tâm sự sao? Tại sao cô phải có tâm sự? Gia đình cô đã không giống như kiếp trước, cô còn phiền muộn gì nữa? Người yêu sao? Xung quanh cô có rất nhiều người yêu cô, nhưng mà họ chỉ vì bị trúng mị lực của cô thôi.
Nếu cô giống như kiếp trước không có mị lực, cũng không xinh đẹp diễm lệ như hiện tại thì liệu họ có yêu cô không?
Phải rồi! Kỳ thực sâu trong đáy lòng cô vẫn có một tâm sự.
Cô không dám để mình rung động trước một kẻ nào kể cả Vạn Mị.
Bởi nếu một ngày cô không còn mị lực, không còn xinh đẹp, không còn không gian thì họ cũng sẽ xa rời cô, bỏ rơi cô.
Cô không có tự tin với chính mình.
Không có tự tin vào tình yêu thật sự, bởi kiếp trước là một minh chứng quá rõ ràng.
Những người đàn ông đó nếu có tình cảm sâu nặng với cô, yêu cô tha thiết thì họ sẽ không vì một chuyện nhỏ mà bỏ rơi cô, lánh xa cô.
Những người đàn ông vây quanh cô hôm nay cũng thế, kể cả Vạn Mị.
Nếu cô không có tác dụng với hắn, hắn cũng sẽ không giúp cô nhiều như vậy.
Nhưng thôi! Dù sao họ cũng đã giúp cô rất nhiều.
Cô sẽ xem họ mãi mãi là những người bạn tốt.
Cô sẽ khóa chặt trái tim mình, đóng băng nó, để nó vĩnh viễn không thể rung động trước bất kỳ ai nữa.
Như vậy, sau này nếu như họ có rời xa cô, cô cũng sẽ không đau khổ, không phải tổn thương như kiếp trước nữa.
Nơi nào đó trong không gian, Vạn Mị cảm thấy lòng ngực đau nhói.
Hắn sờ lên ngực tự nói với chính mình.
- Vô Ưu! Dù thế gian này tất cả mọi thứ đều rời xa nàng, tổn thương nàng thì ta vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ rời xa nàng, tổn thương nàng.
Ta đã đi theo nàng, ở bên nàng mười vạn kiếp dù mười vạn kiếp đó, nàng không bao giờ phát hiện sự tồn tại của ta.
Cũng như mười vạn kiếp trước nàng cũng không hề biết tình cảm ta dành cho nàng.
Nhưng ta cam tâm tình nguyện.
Vô Ưu! đừng nói là mười vạn kiếp, cho dù có trăm triệu cái mười vạn kiếp ta cũng vẫn sẽ yêu nàng, đời đời kiếp kiếp yêu nàng, mãi không xa rời nàng.
Vô Ưu!
Vô Ưu cũng cảm nhận như có một dòng nước ấm bao lấy trái tim mình, như muốn làm tan chảy tầng băng mỏng trong đó.
Cô cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng chẳng để ý nhiều.
Có lẽ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, khi nghĩ thông suốt một vấn đề gì đó đi.
Cô nhìn từng cơn mưa liên tiếp không dứt ngoài kia mà than thở.
- Có lẽ đêm nay phải ngủ trong này rồi!
Lâm Hàn Ngôn khẽ ừ một tiếng sau đó ôm chặt cô nhắm mắt lại.
Hắn có cảm giác mình đã bỏ lỡ cái gì đó, mà cảm thấy hối hận sâu sắc.
Chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng mới có thể giảm bớt cảm giác kỳ dị đó.
Bên ngoài mưa vẫn còn rơi rả rích, như muốn ngấm nhìn hai người đang ôm nhau trong hang động..