Vô Ưu cùng Yến Yến trở về khách điếm, bàn bạc đêm nay xong vào hoàng cung Bắc Hạ tìm Nguyệt phu nhân.
Tối đến, họ lẻn vào hoàng cung, không hẹn mà cùng gặp được mấy vị tẩu tẩu cùng Thiên Lan, Thiên Tuyết.
Họ tuy không tìm được Nguyệt phu nhân nhưng lại bắt được Bắc Hoàng.
Bắc Hoàng chỉ mới 10 tuổi, nên quyền lực đều trong tay thái hậu.
Nhưng dù sao cũng là Bắc Hoàng a! Dư sức trao đổi con tin với Nguyệt phu nhân.
Cũng mất khá nhiều công sức để thoát khỏi hoàng cung Bắc Hạ và trở về doanh trại nhưng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên, khi về đến doanh trại họ đã gặp một người đó là Dương Quân Nguyên.
Hắn mang Ỷ thiên kiếm ra để phá trận, sở dĩ hắn đích thân đi là vì ỷ thiên kiếm phải có máu của hắn hoặc thái hậu, mẹ hắn mới có thể phát huy uy lực tối đa.
Đồ long đao thì đã được truyền cho Nguyệt Thiên Dương nên cũng cần máu của hắn.
Huyền thiếc kính của Yến Yến thì khỏi phải nói rồi.
Ba vật chí dương chí cương đã có đủ, việc còn lại là chờ ngày khai chiến đem chúng phá trận.
Dương Quân Nguyên gặp lại Vô Ưu thì vô cùng vui vẽ, bấy lâu nay hắn cũng cố gắng luyện võ.
Hiện tại cũng đá có chút bản lĩnh rồi, Vô Ưu cũng vui mừng cho hắn.
Định nói chuyện với cô nhiều hơn nhưng việc nước quan trọng, hắn bèn đi vào cùng các tướng lĩnh bàn bạc.
Bắc hoàng thì giao cho mấy vị tẩu tẩu cùng Thiên Lan, Thiên Tuyết chăm sóc.
Vô Ưu định về láng nghỉ ngơi, thì chợt phát hiện mảnh vỡ nên vội vàng đuổi theo.
Chạy gần đến một vách núi, cô vội dừng lại.
"Lại là vách núi.
Hừ...xem ra là lại muốn mình té xuống.
Được! Lần này không bắt được mày tao sẽ đổi họ."
Vô Ưu cũng vờ chộp nó như bình thường, nó né trái né phải, cuối cùng cũng bay vế phía vực.
Vô Ưu vội lấy cái vợt bướm trong không gian ra vợt lấy nó, nhanh chóng ném vào cho Vạn Mị.
Chỉ trong hai giây, mảnh vỡ đã phải vào không gian làm bạn với Vạn Mị.
Nó hoảng sợ định bay đi nhưng bị Vạn Mị túm được, lao đi linh thức.
Nó trở thành một viên ngọc bình thường.
Vạn Mị tạm thời chưa ném nó vào linh thủy vì lần nâng cấp cuối cùng này cũng sẽ khiến hắn nâng cấp theo, kể cả Vô Ưu.
Nên hắn cần có thời gian điều chỉnh một chút.
Khi nào trở về rồi nâng cấp sau cũng không muộn.
Vô Ưu cũng đồng ý, hiện tại cô trở về để lại cái xác thì Nguyệt gia chỉ có rối thêm.
Hiện tại Nguyệt phu nhân chưa được cứu, trận gì gì đó chưa được hóa giải.
Muốn về cũng phải chờ cho mọi việc tạm ổn đã.
Hoặc là ngày mai khi trao đổi con tin, cô vờ bị giặc giết trở về cũng không muộn.
Cũng để lại tiếng vì nước hi sinh cho Băng Tâm cũng không tệ.
Nghĩ rồi cô ngắt kết nối với Vạn Mị.
Vừa quay đầu lại đã đụng ngay vào người Lâm Hàn Ngôn, cô hoảng sợ tránh đi nhưng đã bị hắn bắt lại.
Hôm nay, hắn cả người tỏa ra ma khí không còn là linh khí nữa, nhìn ánh mắt hắn cô cảm thấy có dự cảm bất an.
Cô muốn tránh thật xa hắn, nhưng hắn đã vội điểm huyệt cho cô ngất xỉu và mang cô đi.
Cô bị tĩnh lại bởi không khí trong miệng bị hút hết, cùng một thứ gì đó lạnh lẽo vuốt khắp người cô.
Cô cố gắng cử động nhưng phát hiện mình không động đậy được.
Cô mở bừng mắt thì gặp ngay ánh mắt của Lâm Hàn Ngôn.
Và hắn đang làm gì? Miệng hắn thì triền miên hôn cô, tay hắn thì vuốt ve khắp cơ thể cô, trên người quần áo của cô và hắn cũng gần như trút hết sạch sẽ.
Vô Ưu hoảng sợ la lên, nhưng miệng đã bị bịt kín chỉ có thể phát ra âm thanh ưm...ưm...!
Hắn thấy cô đã tỉnh bèn bỏ miệng cô ra nói.
- Mèo con! Cuối cùng cũng chịu thức.
Ta đợi đã lâu lắm rồi.
Ta muốn ăn nàng ngay.
Nàng khiến ta khổ sở quá.
Vô Ưu vội hét lên.
- Lâm Hàn Ngôn nếu ngươi dám làm gì ta.
Ta sẽ hận ngươi suốt đời!
Hắn vuốt ve khuông mặt nàng nói.
- Vô Ưu! Dù nàng có hận ta, hôm nay ta cũng phải có được nàng.
Từ khi xa nàng ta ngày đêm nhung nhớ, bao lần muốn tẩu hỏa nhập ma rồi.
Nếu không có được nàng ta sẽ chết mất.
Vô Ưu đừng trách ta! Có trách thì trách nàng quá thu hút thôi.
Ta sẽ chịu trách nhiệm tất cả.
Ta yêu nàng! Vô Ưu!
Nói rồi, hắn hôn lên cổ và vai cô.
Vô Ưu la lên.
- Lâm Hàn Ngôn đây không phải thân thể của ta! Ngươi chiếm lấy cũng vô dụng! Sau khi ta đi nó cũng sẽ chỉ là cái xác thôi!
Hắn lại nói.
- Vậy ta sẽ không bao giờ để cho nàng đi.
Vĩnh viễn không để nàng rời xa ta.
Chờ ta cùng ma vương hợp nhất ta nhất định khiến nàng ở bên ta mãi mãi.
Rồi hắn lại tiếp tục hôn khắp người cô, mặc cô nói gì hắn đều không nghe thấy.
Vô Ưu muốn liên hệ Vạn Mị đưa cô về nhưng phát hiện lại không thể liên lạc được.
Cô hoảng sợ vô cùng, cô không muốn ở lại nơi đây, cô muốn trở về nhà.
Nước mắt cô tuông rơi, từ lúc gặp Vạn Mị cô đã thề sẽ không khóc nhưng hôm nay cô thật sự sợ hãi.
Cô sợ mình sẽ không trở về được, sẽ không gặp lại được cha mẹ, người thân và cả bọn Kim Nhân nữa.
Cô sợ hãi cầu xin.
- Lâm Hàn Ngôn! Làm ơn...làm ơn thả ta ra! Ta muốn về nhà! Ta không muốn ở nơi đây.
Làm ơn hãy thả ta ra!
Lâm Hàn Ngôn nhìn nước mắt nàng mà tim đau nhói.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng khóc, trong ấn tượng của hắn, nàng là một người luôn vô tư, vui vẽ.
Nhưng hôm nay nàng lại khóc, không lẽ hắn đã sai lầm sao.
Hắn không muốn tổn thương nàng, nhưng nếu không có được nàng hắn sẽ chết mất.
Khi tiếp xúc thân mật với cơ thể nàng, hắn đã cảm nhận được một luồng âm khí dồi dào đi vào cơ thể hắn.
Và hắn cũng đang không ngừng hấp thụ nó.
Đúng như ma vương nói, có được nàng thì còn hơn có được đám trẻ kia.
Cho nên, hắn khao khát có được nàng và không dừng lại được.
Hắn hôn lên đôi mắt nàng, như muốn ngăn đi những giọt nước mắt đang trào ra.
Hắn hôn lên môi nàng như ngăn lại những lời nói cầu khẩn vang xin.
Cuối cùng, hắn trút đi mảnh vải cuối cùng che chắn cơ thể hai người và thực hiện bước cuối cùng.
Đau đớn như bị xé rách khiến Vô Ưu chết lặng, cô không còn khóc, cũng không cầu khẩn vang xin.
Mà chỉ trống rỗng nhìn trần nhà.
Mặc cho Lâm Hàn Ngôn ở trên thân cô vận động.
Hắn cũng biết cô rất đau nên hắn cũng rất nhẹ nhàng và dịu dàng.
Nhưng hắn nào đâu biết, nỗi đau thể xác đâu bằng nỗi đau trong tâm trí cô.
Cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hận.
Cô căm hận hắn tận xương tủy, cô tuyệt đối khiến hắn phải hối hận vì hành động ngày hôm nay.
Cô nhìn đồ án trên trần nhà, chợt hiểu ra vì sao cô không liên hệ được với Vạn Mị.
Cũng giống lúc ở trong không gian của bọn Kim Nhân vậy, họ có thể ngắt kết nối của cô với không gian của cô.
Đồ trận này cũng vậy, cũng ngắt liên lạc của cô với không gian.
Nhưng cô vẫn nhìn lên trần nhà với ánh mắt vô hồn.
Lâm Hàn Ngôn khi đạt tới đỉnh điểm, phóng thích thứ trong cơ thể ra, thì bổng nhiên xung quanh có luồng khói đen xuất hiện, hình thành một bóng người đó chính là Ma vương.
Hắn bắt đầu từ từ tiến vào cơ thể Lâm Hàn Ngôn, cho đến khi Lâm Hàn Ngôn nằm trên thân Vô Ưu dần dần biến thành hắn.
Khuông mặt ấy, đôi mắt ấy và ma khí ấy.
Đã hoàn toàn hòa nhập làm một với Lâm Hàn Ngôn.
Bây giờ, hắn đã trở thành ma vương và ma vương cũng trở thành hắn.
Vô Ưu nhìn thấy hết, và cũng đã ngộ ra mọi việc.
Muốn ma vương phục sinh phải hút linh hồn của chín đứa trẻ có sinh ngày âm tháng âm năm âm.
Để đủ lượng âm khí cho họ hợp nhất, mà Vô Ưu có âm dương khí tụ trận, cộng với khả năng lưu trữ năng lượng nên cô chính là một bảo bối hấp thụ âm khí tốt hơn chín đứa trẻ kia.
Chỉ cần một lần với cô thì đủ cho hắn hợp nhất rồi.
"Hay lắm! Lâm Hàn Ngôn thảo nào ngươi lại muốn chiếm đoạt ta cho bằng được! Nhưng ngươi hãy yên tâm, bánh ích đi thì bánh quy phải lại chứ! Ngọc Vô Ưu ta không bao giờ làm ăn lỗ vốn đâu.
Ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới là đau khổ nhất.
Ngươi cứ chờ mà xem!"
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng bề ngoài Vô Ưu vẫn cứ là ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà.
Lâm Hàn Ngôn sau khi đã hợp thể xong, mọi ký ức của ma vương hắn đều có.
Hắn nhìn cô thất thần với ánh mắt vô cảm nằm đó không khỏi đau xót.
Hắn lại làm cho nàng tổn thương nữa.
Mười vạn kiếp trước cũng thế, cho đến kiếp này cũng thế.
Nhưng kiếp này, hắn tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ đó, sẽ không để mất nàng.
Sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng.
Hắn đắp chăn lại cho cô, sau đó hôn lên môi cô, lại hôn lên trán hôn lên má.
Rồi vuốt ve khuông mặt của cô và nói.
- Vô Ưu! Chờ ta! Xử lý xong mọi việc, ta sẽ trở lại.
Chúng ta sẽ lại vui vẽ bên nhau như mười vạn kiếp trước.
Đợi ta nhé!
Sau đó hắn biến mất.
Vô Ưu không hiểu hắn nói gì, cái gì mà mười vạn kiếp với trăm vạn kiếp chứ.
Cô cũng mặc kệ, cô đang tập trung nội lực phá giải các huyệt đạo.
Cuối cùng cũng giải xong, cô bèn đứng lên mặc quần áo vào, đi ra khỏi trận đồ án.
Cô thử liện hệ với Vạn Mị, thì đã có tín hiệu.
Cô không nói gì chỉ nói cô bị bắt tới một mật thất mà không biết cách thoát ra.
Cũng không thấy có gì giống cơ quan mở cửa cả.
Vạn Mị hỏi bên trong có đò án gì không? Vô Ưu cũng nói là chỉ có hai trận đồ giống như đúc, một cái vẽ dưới đất, một cái vẽ trên trần nhà.
Rồi diễn tả hình dạng trận đồ ấy.
Vạn Mị nói nó cũng là một loại truyền tống trận, ma vương sử dụng hắc ám lực để điều khiển nó.
Nhưng cô cũng có thể sử dụng linh thạch như truyền tống trận của Tôn Vạn Ngộ vậy.
Chỉ có điều của Tôn Vạn Ngộ là bốn góc còn ở đây thì đặt vào giữa, sau đó đứng vào phát ra linh lực là được.
Vô Ưu làm theo, lấy đá linh lực lúc ở trong lòng núi khi xuyên thành khỉ Tôn Vô Dung, đặt vào giữa đồ trận.
Sau đó đứng vào trận, phát ra linh lực.
Một trận choáng váng mặt mày, khi cô mở mắt ra thì đang ở một nơi cát bụi mịt mù.
Chợt cô nhìn thấy loáng thoáng, xa xa có người đang đánh nhau.
Cô vội vã chạy tới, thì thấy tất cả người và binh lính Nguyệt gia nằm trên mặt đất vẽ mặt đau khổ, có cả Nguyệt phu nhân.
Bà ấy đã được cứu ra..