Trở lại trường để nộp bài luận văn vừa rồi.
Vừa bước xuống xe, cổ tay bị anh giữ lại.
"Bà xã! Đi như vậy sao?" Quân Duệ rũ mắt xuống.
"..." Lạc Linh Đan.
Lại bắt đầu giở trò rồi.
"Hôn anh một cái đi." Quân Duệ thấy cô không lên tiếng giọng đáng thương.
Lạc Linh Đan khụy gối xuống ghế, tay bưng mặt anh khoé môi khẽ câu lên.
"Ông xã! Anh lại làm nũng với em rồi."
Quân Duệ cọ cọ lên tay cô cũng không lên tiếng.
Khoảng thời gian được sống với Lạc Linh Đan là hạnh phúc và bình yên nhất đối với anh.
Mọi chuyện anh đều không muốn quan tâm đến chỉ cần ở gần cô là đủ rồi.
Lạc Linh Đan nhìn xung quanh, xác định là không thấy ai mới áp lên môi anh.
"Ngoan em thương nè.
Giờ không còn sớm nữa em vào đây." Lạc Linh Đan lùi lại một chút.
"Ừm!" Quân Duệ tạm hài lòng.
"Chiều gặp.
Anh không cần đến đón em.
Tạm biệt!" Lạc Linh Đan vẫy tay chạy một mạch vào trường cũng không đợi anh trả lời.
Quân Duệ khẽ cười lắc đầu.
Thấy cô đã đi vào trong mới khởi động xe rời khỏi.
Lạc Linh Đan vừa vào trong thì khựng lại khi nhận được vẻ mặt sửng sờ của cô bạn mình Tạ Hân.
"..." Lạc Linh Đan.
"Cậu...!Cậu với Quân tổng là..." Tạ Hân mấp máy môi mãi.
Mấy hôm nay, cô bạn vẫn cố tiêu hoá chuyện này nhưng lúc nảy nhìn thấy Lạc Linh Đan chủ động hôn Quân Duệ thì chắc chắn không có phải là ép buộc rồi.
Tạ Hân biết gia đình của Lạc Linh Đan gặp khó khăn về tài chính bỗng chốc lại có tiền rót vào.
Còn có chuyện kết hôn nhưng không hề có bất cứ một hôn lễ nào.
"Cậu sao vậy?" Lạc Linh Đan nghi hoặc sờ lên trán bạn mình.
"Cậu không phải bị ép buộc."
"Là tớ tự nguyện.
Anh ấy rất tốt." Lạc Linh Đan khẽ cười, trong mắt đều là sự hạnh phúc.
Tạ Hân cũng nhận ra được cô đang rất hạnh phúc.
Với danh nghĩa là người bạn Tạ Hân có chút không vui.
Tại sao lại giấu kín chuyện này như vậy chứ.
"Cậu không xem tớ là bạn."
"Không phải đâu Tiểu Hân.
Tớ định vài hôm nữa sẽ nói cho cậu biết.
Ai dè anh ấy lại xuất hiện đột ngột như vậy." Lạc Linh Đan có chút bắt đắc dĩ.
"Chồng cậu quá đẹp trai.
Cậu không sợ..." Cô bạn nhướn mày.
"Không! Tớ tin anh ấy." Lạc Linh Đan cười.
"..." Tạ Hân.
Lòng tin lớn như vậy sao.
Một giọng nói khác cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
"Chị!"
Không ai khác là Lạc Tố Anh.
Cô ta nắm lấy tay Lạc Linh Đan.
"Có chuyện gì sao?" Lạc Linh Đan nhàn nhạt hỏi.
Lạc Tố Anh khựng lại.
Tỏ ra tủi thân.
"Từ lúc chị kết hôn, chẳng ai quan tâm đến em nữa.
Chị! Em có thể đến nhà chị chơi không."
Lạc Linh Đan nhìn cô ta.
Nở nụ cười...
"Tất nhiên là được rồi.
Em là em gái ngoan của chị mà."
"Chị thật tốt!" Lạc Tố Anh ôm Lạc Linh Đan cười khuẩy.
"Linh Đan tới giờ vào lớp rồi." Tạ Hân nhắc nhở.
"Ừm! Cậu vào trước đi tớ sẽ theo sau." Lạc Linh Đan gật đầu.
"Tớ vào trước." Tạ Hân xoay người đi vào.
Nhìn thấy Tạ Hân đã vào trong Lạc Tố Anh ủ rũ nói.
"Chị! Dạo thời gian gần đây ba hay mệt mỏi nói là nhớ chị.
Dù em an ủi thế nào cũng không được."
"Chị biết rồi.
Chị sẽ cố sắp xếp về thăm ba."
"Chị! Anh rể đã trở lại bình thường.
Chúc mừng chị!" Cô ta tỏ vẻ vui mừng.
"Ừm! Anh ấy rất tốt với chị.
Em thấy không dù chưa có hôn lễ hoàn chỉnh nhưng nó là lời khẳng định tốt nhất." Lạc Linh Đan câu môi đưa chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Là chiếc nhẫn được đặt chế riêng biệt vừa mới ra mắt chỉ duy nhất một cặp.
Tuy họ nói danh tính người đặt nó giờ lại nằm trong tay Lạc Linh Đan.
Cô ta cố hạ suốt ganh tị của mình.
"Anh rể thương chị thật."
Lạc Linh Đan nhếch môi cười trong lòng.
Tôi sẽ cho cô ganh tị đến chết.
"Được rồi! Chị vào nhé.
Khi nào muốn đến nhà thì gọi cho chị." Lạc Linh Đan ân cần dặn dò mới đi vào.
Tay cô ta siết chặt lại thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi xem cô hạnh phúc được bao lâu."
***
Tập đoàn S, đây là chi nhánh của tổng công ty mà anh thành lập.
Quân Duệ đang ngồi trước màn hình laptop chuyên tâm làm việc của mình.
Cốc! Cốc! Âm thanh gõ cửa vang lên.
"Vào đi!" Anh vẫn chuyên tâm vào việc của mình cũng không nhìn lên.
Cô gái đứng dựa lưng vào cửa khoanh tay trước ngực nhìn anh.
Người ta nói không sai đàn ông lúc làm việc là dáng vẻ đẹp nhất.
Huống chi người đó là Quân Duệ.
Cô ta là Trần Thanh Trúc, từng là bạn học của Quân Duệ ở nước ngoài.
Cô ta đứng hồi lâu suy nghĩ một lúc mới xoay ra ngoài.
Cô ta quay lại trên tay là ly cafe nóng đi đến đặt lên bàn.
"Ra ngoài đi!" Quân Duệ nhàn nhạt lên tiếng cũng không nhìn xem là ai.
Khụ! Khụ! Trần Thanh Trúc ho hai tiếng để gây sự chú ý.
"Nếu cô bệnh thì kí đơn nghỉ vài hôm đi."
"..." Trần Thanh Trúc.
Anh nghĩ cô là nhân viên sao chứ.
Đứng hồi lâu cô ta vòng ra phía sau, định bịt mắt anh lại.
Cổ tay chưa chạm đến đã bị giữ lại.
"Tôi không thích chơi trò này.
Huống chi chúng ta không thân thiết đến mức như vậy." Quân Duệ nâng mắt nhìn sang.
Ánh mắt lạnh lẽo không hề có độ ẩm nào.
Anh hất tay cô ta ra.
Trần Thanh Trúc lảo đảo với đôi giày cao gót.
"Quân Duệ! Em chỉ đùa thôi mà.
Anh có cần mạnh tay vậy không?" Cô ta xoa xoa cổ tay mình.
"Đây là công ty không phải là nhà của cô.
Bảo Trần Hưng vào đây cho tôi." Quân Duệ lạnh giọng.
Trần Thanh Trúc nuốt nước bọt, sợ hãi khẩn cầu.
"Quân Duệ! Là em sai không liên quan đến anh ấy.
Em sẽ lập tức rời khỏi.
Anh đừng đuổi việc anh ấy."
"Mang cả cafe ra ngoài." Quân Duệ nhíu mày.
"Vâng!" Cô ta chầm chậm đi đến cầm ly cafe lên bước ra ngoài.
Trần Thanh Trúc vừa khép cửa lại cách đó không xa nhìn thấy một cô gái dáng người nhỏ nhắn, rất xinh đẹp.
Cô ta cố trấn tĩnh lại bước về phía thang máy.
Vừa đi ngang qua, cô ta liền mở lời.
"Quân tổng không thích ai làm phiền trong lúc làm việc.
Nếu cô không muốn bị đuổi việc thì đừng vào lúc này."
"Vậy sao?" Giọng nói dịu dàng mang ý cười nhàn nhạt bước về phía cánh cửa phòng chủ tịch.
"..." Trần Thanh Trúc đen mặt.
Cô ta không hiểu hay là giả ngu đây.
Cô ta dừng lại bước chân đợi xem trò hay ho.
Cô gái này bao lâu sẽ khóc lóc chạy ra ngoài..