Lời này không khỏi làm Tô Hành cau mày và có vẻ không hài lòng, nhưng nhìn Tiêu Quân Nhã nghiêm túc, y chỉ có thể thở dài.
Tiêu Quân Nhã : « Bệ hạ, thần thiếp chỉ mong ngài đừng quên những gì Liên thuận nghi đã làm. Lần này ngài phục sủng nàng người khó chịu nhất chính là Đức phi. Thần thiếp chỉ có một yêu cầu, Liên thị đời này vĩnh viễn chỉ có thể là một Tòng lục phẩm Thuận nghi. Ngài không được tấn cấp cho nàng, miễn cho rét lạnh tâm can chúng tỷ muội. » Nàng nói xong cúi đầu, bộ dáng mặc quân thuyết giáo.
« Trẫm... Nghe theo nàng là được... »
Y nghe được mình vô thức nhỏ nhẹ trấn an mà giật mình. Y biết, song tình nguyện làm như không thấy để tiếp tục sủng hạnh Liên Khả Hân... Y gặp Liên Khả Hân không bao lâu, cảm tình không mang lợi ích, nước chảy thành sông, loại cảm tình y khát vọng nhất, cho nên y dung túng cô ta, không thèm nghĩ cô ta ẩn dấu cái gì, cho cô ta tất cả và không so đo gì hết. Có điều, y phát hiện, tình yêu của mình biến thành cô ta không kiêng nể gì ở trong cung, liên tục phạm sai. Mà lúc này, Tiêu Quân Nhã ở trước mặt y - là quân cờ kiềm chế Tiêu gia - bất đắc dĩ lấy về, nhưng nàng lại hiền huệ nhân minh, đoan trang đại khí, một nhất quốc chi hậu đúng nghĩa ; nàng không hai lòng, toàn tâm toàn ý với y, hai bên Hoàng gia và Tiêu gia nàng không thiên vị bên nào... Tâm tư nàng thanh minh, vì hậu cung an tường một thân một mình chịu khổ sở hay ám hại y cũng biết. Nàng đào cả tâm cả phế của mình ra nhưng y cho nàng được cái gì ? Nàng tốt hơn Liên Khả Hân nhiều lắm; y thiếu nàng nhiều lắm...
Tâm khảm mềm nhũn, Tô Hành nhu tình kèm áy náy nhìn Tiêu Quân Nhã : « Quân Nhã, trẫm xin nàng, hãy cho Khả Hân một cơ hội, nếu Khả Hân vẫn không biết hối cải trẫm sẽ nặng phạt... »
Lòng Tiêu Quân Nhã ngưng lại, rồi cười lạnh liên tục. Đế vương cao cao tại thượng vì Liên Khả Hân mà khép nép cầu xin nàng ?! Nàng cảm thấy rất buồn cười.
Nàng áp chế nụ cười, giương mắt nhìn về phía Tô Hành một cách không e dè và không biểu tình. Một ánh nhìn làm y tăng thêm thẹn.
« Bệ hạ nói là thánh chỉ, thần thiếp há không theo. »
«... »
« Sáng nay Quốc trượng dâng tấu, muốn gả Ngũ muội của nàng cho Giản Vân Hạc, trẫm đến muốn hỏi ý của nàng. »
Quốc trượng ? « Tùy ngài. »
« Quân Nhã à, việc này không thể khinh thường, trẫm làm sao tùy tiện được. Hôn nhân tuy là vui mừng, nhưng trẫm sợ điểm loạn uyên ương, thế chẳng phải là hại hai người bọn họ ? »
Nàng bất động thanh sắc cách xa y một chút : « Gia phụ và tiểu muội đã từng gặp Giản đại nhân rồi, nếu ông ấy đã chủ động tất là đã nghĩ ổn thỏa, bệ hạ thành toàn là được."
« ... Nếu trẫm nói, Vân Hạc không vui ? » Nào có cái gì không vui, chuyện này y còn chưa nói với Giản Vân Hạc.
« Bệ hạ đã hạ chỉ, y dám không theo ? »
Tô Hành không biết vì sao lại cảm thấy Tiêu Quân Nhã như thế này thật đáng yêu, một Tiêu Quân Nhã chưa từng gặp bao giờ.
« Quân Nhã, trẫm đang nói việc chung thân đại sự muội muội của nàng, nàng có lệ như vậy sẽ không tốt. » Y chủ động đến gần, thuận tiện vuốt v3 trên lưng nàng.
Nàng nghiêng mặt nhìn y. « Tiểu muội tuổi còn nhỏ, gả cho Giản đại nhân quả thật không ổn. Nàng là yêu nữ trong nhà, khó tránh khỏi tùy hứng. Gia phụ lại sủng nàng, nếu nghe nàng muốn gả cho Giản đại nhân thì ông ấy sẽ dâng tấu, đa phần là làm dáng cho nàng xem, bệ hạ đừng tưởng thật, cứ trả tấu về đi. Không phải ngài nói Giản đại nhân không vui sao, thiên kim thiên hạ còn rất nhiều, không bằng ngài hãy ban thưởng cho y một mối hôn, một là chặt đứt tư niệm của tiểu muội, hai là Giản đại nhân tuổi cũng không còn nhỏ, nên đón dâu. »
« Uh, được rồi, trầm làm theo ý nàng. »
« Bệ hạ tự nhiên, thần thiếp đi tắm. »
« ... »
Đỉnh đỉnh tôn quý Đế Vương, bất kể phi tần nào thấy mà không ân cần a dua, nay rốt cục cũng bị ghét bỏ không nhìn. Tô Hành đem lời đến bên miệng nuốt về, nhìn thân ảnh biến mất ở thùy mạn mà bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Khi Hạ thuận dung biết được kết cục Hạ gia : nam thì lưu đày biên quan, nữ thì nhập tiện tịch, đã là ngày thứ ba.
Tội của Hạ Khang Dụ đúng là đủ để mất mạng, nhưng không đến mức liên lụy toàn tộc già trẻ. Tuy nhiên, Tô Hành ghét nhất là tham ô hối lộ. Khi hình phạt được công bố trước triều, quan viên trên dưới thần tình đủ màu. Tất cả đều hiểu nhà vua giết gà dọa khỉ, lấy Hạ Khang Dụ làm răn, nếu nhà ngươi can đảm làm điều tương tự thì ngươi sẽ là Hạ Khang Dụ thứ hai, vì một người mà cả gia tộc liên lụy.
Hạ thuận dung nghe Sơ Đào nói tin tức nghe được, hai mắt vô thần dựa vào ghế, thì thào lặp đi lặp lại : « Bệ hạ thật nhẫn tâm... » Nam Hạ gia lưu đày biên quan, nữ nhập tiện tịch, nếu không phải bị bán vào thanh lâu thì là sung vào quân kỹ...
« Nương nương... »
« May quá... Tam muội đã gả đi... Tiểu muội mới 10 tuổi... Ngũ đệ cũng mới 14... Phụ thân cũng không như năm rồi thân thể cường tráng... Mẹ... Thân mình vẫn không tốt... »
« Nương nương ! » Sơ Đào hai mắt đẫm lệ ôm chân Hạ thuận dung, « Nương nương ngài đừng như vậy ! Bảo thai quan trọng hơn, nương nương ! »
Hạ thuận dung giật mình, sửng sốt một lúc mới chậm chậm nhìn Sơ Đào : « Sơ Đào, mất hết rồi... Ta mất hết rồi... »
« Nương nương, không bằng, không bằng chúng ta lại đi van cầu bệ hạ đi... » Sơ Đào nức nở nói.
« Ngốc Sơ Đào, bệ hạ tính tình ta không biết sao, đi xin chỉ phí công thôi. » Hạ thuận dung nhắm mắt thở dài.
Diệp quý tần bước vào cung Lan Nguyệt nghe thấy những lời này thì nhíu mày. Chần chừ một lát, cuối cùng lùi lại. Nàng xoay người trừng mắt nhìn Thải Lục, rồi nhẹ bước dán vào cửa, nghe động tĩnh bên trong. Bên trong truyền đến tiếng khóc bi thương của Hạ thuận dung, Diệp quý tần nghe cũng thấy buồn. Dĩ vãng Hạ thuận dung mặc dù cũng không phải người tốt, ỷ vào cha mình - Hữu đốc Ngự sử mà tác oai tác oái, đắc tội không ít người, nhưng trái lại có chút hợp ý với Diệp quý tần - Hạ thuận dung từng bày mưu tính kế giúp Diệp quý tần... Hiện tại nhìn Hạ thuận dung như thế, Diệp quý tần xác thực không đành lòng.
Hạ gia ngã rồi, nàng không dễ sống ở đây đâu.
Tiếng khóc dần nhỏ đi, Diệp quý tần nhăn mày, quay lại nhìn thấy Thải Lục im lặng, Diệp quý tần kéo tay Thải Lục đi ra khỏi cung Lan Nguyệt.
Diệp quý tần : « Hiện giờ chủ nhà ngươi như thế, ngươi là nha hoàn của nàng mà im lặng như vậy giống cái gì ? Nếu muốn nàng sống khá một chút, đầu tiên chính là thái độ của các ngươi, mà ngươi chỉ im lặng đứng đó thôi sao ?! »
Thải Lục cúi người nói : « Diệp quý tần dạy phải, nô tỳ biết đã nên làm gì. »
« Ừ. Hiện tại Hạ thuận dung còn mấy người người hầu hạ ? »
« Hồi nương nương, có nô tỳ cùng Sơ Đào, Cao Chính Nghiệp ba người. »
8 hạ nhân hiện tại chỉ còn 3 ; 5 người kia đã bị điều đi nơi khác.
Diệp quý tần gật đầu, ba người này ngoại trừ Thải Lục vô tích sự thì hai người kia cũng không tồi.
« Vậy bản cung sẽ sai người đưa chút đồ đến, ngươi hãy chờ ở đây. Chuyện bản cung tới ngươi đừng nói cho Hạ thuận dung. »
« Dạ. »
Diệp quý tần nhìn Thải Lục như thế, cảm thấy nhắm mắt làm ngơ, xoay người bỏ đi.
Người đã đi xa, Thải Lục ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, nàng nghĩ nghĩ một hồi mới nhớ Diệp quý tần hôm nay hết cấm túc.
Thải Lục theo lời chờ ở ngoài cung Lan Nguyệt, không bao lâu sau đã thấy vài thái giám ôm vải và hoa quả đi tới, mắt Thải Lục ảm đạm không ánh sáng sáng lên. Tại thời điểm người ta trốn tránh, Diệp quý tần quan tâm bọn họ !
« Thải Lục cô nương, đây là Diệp quý tần sai chúng ta đưa tới, ngươi thu nhận đi. » Đầu lĩnh thái giám hướng vài thái giám sau lưng vung tay, bảo bọn họ đưa vào điện. Thải Lục nói tạ ơn, nhanh chóng dẫn bọn họ đi vào.
Hạ thuận dung nghe Diệp quý tần sai người đưa đồ tới, không khỏi thấp giọng cười, song vẫn là khoát tay cho người ta đưa đồ vào. Tề công công thấy Hạ thuận dung khinh thường, trong lòng nói Diệp quý tần không đáng giá.
« Mong rằng Hạ thuận dung nhớ rõ chủ của ta tốt bụng, ở tại thời điểm này còn nhớ thương ngài. »
Hạ thuận dung chỉ nâng mắt cười nhẹ, không nói gì.
Tề công công biết vị này tâm tính cao ngạo, hẳn là còn nghĩ Diệp quý tần cố ý đến nhục nhã mình. Nhìn Thục phi nương nương ngày xưa cao cao tại thượng giờ biến thành cảnh này, tâm tình Tề công công thoải mái một chút. Diệp quý tần cấm túc 2 tháng, cuộc sống hạ nhân bọn họ cũng không tốt, hiện giờ lệnh cấm túc đã hết, bọn họ còn trông cậy vào chủ nhân nhà mình đi tranh sủng đây. Thục phi không còn, đối với Diệp quý tần mà nói là thiên đại việc vui. Mà Diệp quý tần cũng ngốc, không nên vội vàng thương cảm nàng ta như thế, kẻo hảo tâm bị biến thành lòng lang dạ thú !
« Hạ thuận dung, đồ đạc chúng ta đã đưa tới, sẽ không ở lại lâu. » Tề công công cười nói, rồi xoay người dẫn người bước đi, thái độ không ít ngạo mạn.
Hạ thuận dung bi thương, thấy Diệp quý tần đưa đồ tới, mặt không chút thay đổi bảo Sơ Đào : « Nhận đi. » Bây giờ ai nói gì làm gì cũng không thể làm nàng gợn sóng.