Nay là mùa hè, lãnh cung luôn luôn âm u càng vắng vẻ. Gió đêm mùa hè mang theo hơi nóng lôi kéo lá cây ào ào rung động. Tiêu Quân Nhã đi vào, nhìn thấy Triệu thị ngồi trên lan can ở hành lang, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời đêm, mặc váy màu xanh lam. Nhìn càng có vẻ cô tịch.
Nghe thấy tiếng động, Triệu Nguyệt Oánh nhìn lại, thấy là Hoàng hậu lại dương môi cười - một nụ cười an tĩnh, tường hòa.
"Nương nương tới rồi." Có vẻ như nàng đã biết Tiêu Quân Nhã nhất định sẽ đến.
"Uh." Rồi, Tiêu Quân Nhã quay đầu nói với Xuân Phân: "Ngươi đi giữ cửa đi."
Xuân Phân nhìn Triệu Nguyệt Oánh, vẻ không tình nguyện vâng lời và lui về cạnh cửa.
Lãnh cung chỉ có hai cái đèn lồng cũ nát treo ngoài cửa le lói chút ánh sáng gần như không, may còn có trăng - tuy không to nhưng ánh sáng của nó cũng đủ chiếu rõ nơi này. Triệu Nguyệt Oánh không có động, từ đầu đến cuối chỉ ngồi ở lan can, vẻ mặt an tĩnh tường hòa, cười một cách thấu rõ hồng trần. Nàng không hề muốn vào trong phòng, nơi Liên Khả Hân đã ở, nàng tình nguyện ở ngoài hơn là vào đó.
Tiêu Quân Nhã tiến lên, lấy ra bình nhỏ. Nương theo ánh trăng, Triệu Nguyệt Oánh thấy Hoàng hậu chỉ có trầm tĩnh, không có biểu tình gì.
"Đó là độc dược. Giúp ngươi ra đi yên ả, không thống khổ." Tiêu Quân Nhã nhàn nhạt nói, và nhìn Triệu Nguyệt Oánh.
Triệu Nguyệt Oánh từ lan can xuống, từng bước đi tới trước người Hoàng hậu, đưa tay tiếp nhận bình thuốc, khom người nói:
"Tội phụ tạ ơn nương nương đại ân đại đức."
"Còn Triệu gia, bản cung đáp ứng ngươi, nếu có thể bảo vệ, bản cung sẽ tận lực."
Triệu Nguyệt Oánh lại khom người, giọng nói nghẹn ngào, "Nương nương đại ân đại đức... Nguyệt Oánh kiếp sau tái báo."
Tiêu Quân Nhã không nói gì. Triệu Nguyệt Oánh cúi mắt, nhìn thấy giáng hồng quần thêu hoa quỳnh khẽ động mà xuất ra một độ cung hoàn mỹ, đến khi giương mắt thì Hoàng hậu chỉ để cho nàng một bóng lưng.
"Nương nương... Nguyệt Oánh chẳng bao giờ nghĩ sẽ đối nương nương bất lợi." Triệu Nguyệt Oánh nghẹn ngào nói, và khụy một chân, hướng Hoàng hậu quỳ xuống.
Tiêu Quân Nhã không dừng bước, chỉ nhàn nhạt nói, "Ta biết."
\\\\\\\\\
Tiêu Quân Nhã trở lại cung Phượng Tê không bao lâu, Tô Hành tới. Lúc đó, nàng vừa tháo hết châu sai trên đầu, tản ra tóc dài. Tự nhiên nàng nghe thấy tiếng động mà quay đầu nhìn và sửng sốt một chút.
"Bệ hạ thế nào lại tới?"
Tô Hành thong thả đi qua, "Trẫm chỉ là đi phê duyệt tấu chương, cũng không phải không trở lại."
Tiêu Quân Nhã đứng dậy, tiếp nhận Xuân Phân đưa tới trà lài và đưa tới trước mặt Tô Hành.
"Mời ngài."
Tô Hành đưa tay tiếp nhận, rất thích ý mà nhấp một miếng và rồi thấy toàn thân đều thư thản. Đem trà trản đưa cho Xuân Phân, tiếu ý không giảm, y nhìn nàng hỏi:
"Nàng đi lãnh cung?"
Tiêu Quân Nhã ngẩn ra và gật đầu, "Đúng vậy. Thần thiếp mới từ đó trở về, bệ hạ đã tới rồi."
"Vừa mới khỏe mà, đi đó làm cái gì?"
Nàng vén tóc ra sau tai, "Nhớ đến cảm tình ở dĩ vãng mà đi xem thôi." Nàng ngước mắt nhìn y, "Thần thiếp có một chuyện muốn nhờ, mong bệ hạ thành toàn."
"Uh? Nàng nói đi; là chuyện gì?"
Tiêu Quân Nhã mím môi, giữ vững thần sắc dịu dàng, hơi cúi mắt và chậm rãi nói:
"Thần thiếp mong muốn bệ hạ có thể buông tha Triệu gia, chỉ để một mình Triệu thị ra đi mà thôi."
Nghe vậy, Tô Hành không nói gì, phức tạp nhìn nàng. Thấy lông mi của nàng khẽ run tựa như cánh bướm. Y không có tức giận mà chỉ là nghi hoặc.
"Vì sao?"
Nàng ngước mắt nhìn y, "Thần thiếp đi lãnh cung là để cho Triệu thị độc dược. Xem ở tình cảm dĩ vãng mà mong muốn nàng còn có thể diện để ra đi. Nàng phạm tội khi quân, thần thiếp không có quyền thay nàng nói cái gì, nhưng có một điều thần thiếp nhất định phải nói.... Triệu thị, bản tính không phải xấu, chỉ là đi đường vòng."
"Đó là tư tâm của thần thiếp. Mong bệ hạ hãy bỏ qua Triệu gia, chỉ xử phạt một mình nàng."
Tô Hành trầm mặc. Tiêu Quân Nhã nhìn vẻ nghiêm nghị của y, không nói gì thêm nữa. Nếu nàng thay Triệu thị nói nữa sẽ chọc y không vui, cho nên tất cả đều phải tùy theo ý của y.
"... Tại sao nàng có thứ đó?" Tô Hành hỏi. Dù biết những phi tần trong cung ít nhiều gì cũng sẽ có một vài loại độc dược - nhưng Tiêu Quân Nhã là người duy nhất bình thản nói ra hai chữ độc dược ở trước mặt y.
Nàng cười vẻ cay đắng và rũ mắt, "Hậu cung, có thứ này cũng không tính kỳ quái. Kỳ quái là vì sao thần thiếp có thể bình thản mà nói ra như vậy thôi. . ." Nàng nhìn Tô Hành, "Đó là bởi vì thần thiếp lần đầu tiên dùng nó, cho Triệu thị."
Tô Hành vẻ phức tạp nhìn Tiêu Quân Nhã, rồi chợt nhẹ giọng cười, ánh mắt có vẻ nghiền ngẫm.
"Không bằng... chúng ta chơi một trò chơi đi. Nếu Triệu thị tự sát, trẫm sẽ không buông tha Triệu gia; còn nếu Triệu thị một mực ở lãnh cung đợi phán quyết sau rồi tự sát, trẫm sẽ thả Triệu gia ngay. Nàng thấy sao?"
Tiêu Quân Nhã không thể đánh giá, vì vậy chỉ phải gật đầu.
Tô Hành ôm nàng vào lòng, vén tóc cho nàng, "Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy. Về sau không được nhắc lại nữa."
Tiêu Quân Nhã gật đầu, nghe y phong khinh vân đạm nói. Nàng nâng mặt nhìn y, thấy y tuy cười nhưng nụ cười không chạm đáy mắt. Nàng rũ mắt và dằn xuống nụ cười nhạt.
Có lẽ thấy nàng có vẻ không dễ chịu, y vỗ vai nàng và cầm tay nàng nói:
"Còn chưa khỏe đã đi lung tung; mau nghỉ ngơi thôi."
Tiêu Quân Nhã dịu dàng cười, "Thần thiếp nào có yếu ớt như vậy. Cũng không phải đại sự gì."
Nhưng nàng vẫn bị y ôm lên giường.
"Nàng ngủ trước. Trẫm đọc sách một lúc đã." Tô Hành an trí nàng xong, cúi đầu hôn trán nàng.
Bây giờ nàng là khó ngủ... trong bụng thở dài một tiếng. Nàng quyết định không nhúng tay vào chuyện Triệu thị nữa. Số mạng toàn Triệu gia... xem ở vận may của Triệu Nguyệt Oánh vậy. Nàng cứu bọn họ không phải vì tâm huyết dâng trào, và nàng chỉ là một Hoàng hậu, còn phải xem ý vua nữa. Triệu Nguyệt Oánh kiếp trước tuy là người bỏ đá xuống giếng, nhưng so với Diêu Ly, Liên Khả Hân, Hạ Vi Hân mấy người đó... Triệu Nguyệt Oánh là nhẹ nhất. Kiếp này nàng nghĩ sẽ giải quyết Triệu Nguyệt Oánh nhưng cuối cùng là lựa chọn lợi dụng cô ta. Cũng may cô ta không có hai lòng, giúp nàng làm không ít chuyện. Người kiếp trước có lỗi với nàng kiếp này nghe lệnh nàng, nàng lợi dụng rồi bỏ đi là không sai, huống hồ là cô ta muốn chết, không liên quan đến ai. Nàng đối cô ta là nhân nghĩa tẫn tới rồi, còn lại chỉ xem ở số mệnh của cô ta. Nghĩ thông suốt, nàng thở dài và nhắm mắt ngủ.
Chư phi thỉnh an mỗi sáng đã bị Tô Hành bãi bỏ ngày hôm qua, thời hạn năm ngày sau mới khôi phục, cho nên nàng ngủ được rất ngon, và khi thức dậy là đi qua thăm Thái hậu.
Chuyện Nhan chiêu dung giả mang thai Thái hậu đã biết được, song lại không có tình tự gì quá lớn.
Tiêu Quân Nhã lúc đến, Thái hậu tều tụy dựa vào giường, Bạch Huỳnh – Huệ tu dung đang mớm thuốc cho bà; còn có Đức phi cung kính đứng một bên.
Thấy Tiêu Quân Nhã tới, Thái hậu không hề nâng mắt.
"Hoàng hậu tới rồi à, ngồi trước đi."
"Dạ, Thái hậu." Tiêu Quân Nhã đi đến ghế ngồi xuống.
Minh Tuệ dâng trà lên.
Thái hậu uống thuốc xong, Bạch Huỳnh cầm chén thuốc đưa cho Minh Tuệ và đứng ở một bên.
"Ugh, hài tử ca ca con sắp đầy tháng, ai gia có một khối ngọc bội mà Già Nam đại sư cho, người ta nói có tác dụng gìn giữ bình an, con thay ai gia tặng cho ca ca con đi."
"Nhi thần đa tạ Thái hậu ưu ái." Tiêu Quân Nhã đứng dậy hướng Thái hậu khom người, cảm kích nói.
Thái hậu cầm khăn lau môi và khoát tay, "Đều là thân thích, nói chuyện này để làm gì."
"Dạ..."
Triệu thị mang tội, Thái hậu bị thiếu một người hầu hạ, Đức phi là đến thay vào ghế Triệu thị, nhưng Đức phi cũng không có thời gian hầu hạ cho nên Tiêu Quân Nhã tới chính là vì chuyện này.
"Mẫu hậu, hôm nay nhi thần đến là muốn hỏi ngài... ngài thích ai đến thị tật?"
Thái hậu mệt mỏi ho khan một tiếng, "Khụ. Con xem rồi làm đi."
"Vậy... là Dương thục viện, mẫu hậu thấy sao?"
"Ừ– khụ..." Thái hậu cầm khăn bụm miệng lại. Bạch Huỳnh thấy thế liền rót nước cho Thái hậu ngay. Uống nước rồi, bà vuốt ngực. "Ugh, Dương thục viện không tệ, ai gia cũng rất thích nàng."
Tiêu Quân Nhã đã đứng lên, lo lắng nặng nề, "Mẫu hậu... mấy ngày trước nhi thần đến xem ngài đã thấy ngài tốt hơn nhiều rồi mà, nghĩ là ít ngày nữa ngài sẽ tốt lên, thế nào hôm nay lại. . ."
Thái hậu thở dài, "Ôi, bộ xương già này đó mà, ai gia cũng không biết chống đỡ được bao lâu."
Thái hậu nay chưa quá năm mươi, bình thường vì bảo dưỡng tốt mà tóc không có một sợi bạc, làn da trắng tựa như tuyết, bà rất đẹp, đuôi mắt cũng không hề có nếp nhăn, căn bản là nhìn không ra tuổi tác. Nhưng nay chỉ một cơn bệnh mà tiều tụy không ít; nếp nhăn ở mắt xuất hiện, tóc mai cũng đã thấy bạc dần...