TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 192



Với thành tích ổn định ở top 10 toàn thành phố của cô, nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn thi đậu vào đại học Băng và đại học sư phạm tỉnh Băng không thành vấn đề.

Nhưng ai chẳng có giấc mộng Thanh Hoa Bắc Đại?Nếu không thì hằng năm sau này cũng sẽ không có nhiều phụ huynh đưa con em đến Bắc Kinh du lịch, đến thăm quan trường Thanh Hoa Bắc Đại đến thế, muốn khích lệ con em mình chăm chỉ học hành, tương lai sẽ trở thành một trong số những sinh viên ở nơi này.

Tạ Miêu ngước mắt lên, ánh mắt ánh lên vẻ nghiêm túc chưa từng có, “Thưa thầy, tham gia cuộc thi toàn quốc có thể được cử đi học ở Thanh Hoa Bắc Đại thật sao ạ?”Có dã tâm có ước mơ nhưng không dám mơ tưởng xa vời, cho nên phải cố gắng học hành, học ra học chơi ra chơi.

Dẫn dắt được một học sinh như này, thầy Trịnh không biết nên vui mừng hay tiếc nuối, “Được chứ, cuộc thi Toán học toàn quốc một tháng sau sẽ có ba suất cử đi học, hiệu trưởng Ninh của chúng ta đã cố tình dò hỏi từ một học sinh cũ công tác trên tỉnh.


”Tạ Miêu cụp mắt xuống, “Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, thưa thầy, em về bàn lại với người nhà, thi xong sẽ trả lời thầy được không ạ?”Giờ tan học buổi chiều, Tạ Miêu thu dọn cặp sách cùng về nhà với Ngô Thục Cầm và Cố Hàm Giang như thường lệ.

Trên đường ra khỏi trường học, Cố Hàm Giang quan sát vẻ mặt của Tạ Miêu mấy lần, “Chiều nay xảy ra chuyện gì à?”Ngô Thục Cầm nghe thấy thế vội nhìn mặt Tạ Miêu.

Đúng là chiều nay Tạ Miêu đã bị thầy Trịnh gọi ra ngoài, nhưng lúc quay về thần sắc vẫn như bình thường, sao Cố Hàm Giang lại nhận ra cô có chuyện?Tạ Miêu cũng cảm thấy bất ngờ.

Trông thấy vẻ mặt của cô, Cố Hàm Giang chỉ vào đuôi mắt của mình, “Chỗ này của em, giương cao hơn bình thường.

”Đó là hơi thở phấn chấn bừng bừng của ngày xuân, dường như trong tim cô có hạt giống đã nảy mầm, đang phá đất nỗ lực vươn lên hướng về phía mặt trời.

Rất mông lung, nhưng cũng khiến người ta mê mẩn.

Thậm chí có một khoảnh khắc, cậu muốn sán lại gần cô, giữ lấy đuôi mắt nhướng lên kia, hòa mình vào trời sao lấp lánh trong đôi mắt cô.


Bị thiếu niên nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực, tâm trạng Tạ Miêu lại có chút gì đó phức tạp.

Bạn học cả lớp, kể cả cô em họ Hứa Văn Lệ của cô cũng không nhận ra điều gì từ vẻ mặt của cô.

Nhưng Cố Hàm Giang mới gặp cô chưa đầy ba phút đã phát giác ra được, là do anh quan sát quá kỹ hay là quá hiểu cô?Tạ Miêu vốn định bàn bạc với người nhà xong rồi mới nói cho những người bên cạnh mình.

Nhưng bây giờ, cô lại không thể trả lời qua loa cho có với đối phương, càng không nói được những lời gian dối.

Hàng mi như cánh quạt nhỏ của cô hơi cụp xuống, những ngón tay trắng ngần xoay móc khóa kim loại trên cặp sách một vòng, “Thầy Trịnh bảo với tôi rằng trường Nhị Trung trên thành phố muốn để tôi chuyển đến trường họ, để tham gia cuộc thi trên tỉnh vào mùa thu năm nay.

”“Cậu sắp chuyển đến trường Nhị Trung trên thành phố á?”Ngô Thục Cầm chấn động, vội vàng nhìn sắc mặt anh họ nhà mình.

Phản ứng của Cố Hàm Giang còn mãnh liệt hơn cô ấy tưởng tượng, cậu túm lấy những ngón tay hơi lạnh của Tạ Miêu, “Em nhận lời rồi?”Lúc này họ vẫn chưa ra khỏi trường bao xa, Tạ Miêu cuống quýt rút tay ra, “Làm gì thế?”Cố Hàm Giang chẳng may may nhúc nhích, chỉ hạ giọng hỏi một lần nữa, “Em nhận lời rồi?”Sao cái người này lại thích hành động nắng mưa thất thường thế nhỉ, nói thay đổi sắc mặt là thay đổi ngay được.

Tạ Miêu hơi cáu, giơ một tay ra gỡ ngón tay của cậu ta.


Cố Hàm Giang lại thuận thế khống chế cả hai tay cô, cúi người lại gần cô, “Em muốn chuyển trường?”“Chuyển trường thì làm sao?”Tạ Miêu ngước mắt trừng cậu, đập vào mắt là đôi đồng tử sâu thẳm không thấy đáy.

Gương mặt đẹp đẽ của thiếu niên cách cô chưa đến nửa thước, sự sắc bén ẩn hiện ở đầu mày cuối mắt, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt tựa như một con báo có thể nuốt chửng người ta bất cứ lúc nào.

Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Miêu nhìn thấy dáng vẻ hung dữ như này của cậu, lời gần nói ra khỏi miệng bỗng nghẹn lại, rồi lại không biết phải nói từ đâu.

Đúng lúc này, một tiếng kinh hô đột nhiên vang lên bên cạnh: “Cố Hàm Giang, cậu, cậu đang làm gì đấy?”Tôn Thúy Bình nhìn thấy tư thế mập mờ của hai người trước mặt, không thể tin nổi trợn to mắt, giọng nói cũng hơi run run.

Quả thực cũng không thể trách cô ta nghĩ nhiều, dáng vẻ nắm tay ghé sát lại chất vấn Tạ Miêu của Cố Hàm Giang đúng là rất giống nam chính tổng tài bá đạo đang cưỡng hôn nữ chính trong phim truyền hình.

.


Đọc truyện chữ Full