TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 195



Quan hệ của Tạ Miêu và cậu ta vẫn luôn không tệ, bèn nói thành thật: “Tớ muốn cho bản thân một cơ hội, thử xem rốt cuộc mình có thể đi được bao xa.

”“Nếu như có một con đường có thể giúp cậu tốt nghiệp cấp ba xong là có công việc ngay, cậu vẫn muốn tốn bốn năm học đại học chứ?”“Tớ nhất định sẽ đi học đại học.

”Vẻ mặt của Tạ Miêu rất nghiêm túc, không chỉ là vì công việc, mà cũng là hoàn thành sự nghiệp học hành còn dang dở ở kiếp trước.

Càng tiếp xúc, Lâm Hạo càng cảm thấy giữa mình và Tạ Miêu có một khoảng cách không thể vượt qua.

Rất nhiều lúc cậu ta không thể hiểu được Tạ Miêu đang nghĩ cái gì, thậm chí đến chuyện cố gắng học hành, đến gần Tạ Miêu thêm chút nữa cậu ta cũng không làm được.


Cũng giống như rất nhiều bạn học khác, cậu cảm thấy thi đại học chính là để tìm việc.

Vậy nếu có việc rồi, cũng không nhất thiết phải thi đại học gì nữa.

Câu trả lời của Tạ Miêu khiến cậu ta khó hiểu, nhưng lại chẳng biết nói gì.

Lâm Hạo nhìn Tạ Miêu mấy lần, cuối cùng vẫn cúi đầu, buồn bực đi ra ngoài tìm chỗ hút thuốc.

Bị cậu ta làm ồn ào, những học sinh khác vốn cũng bị sốc lúc ban đầu, trái lại lại bình tĩnh hơn một chút, người nào người nấy vây quanh Tạ Miêu nói không nỡ xa cô.

Ngô Thục Cầm thì xị mặt, “Cậu nói đi là đi, vậy Góc Tiếng Anh của chúng mình thì sao đây?”Lúc mới đầu vẫn còn mất tự nhiên, miệng thì nói tham gia Góc Tiếng Anh là vì Tạ Miêu nhờ cô ấy giúp đỡ, bây giờ mở miệng đã nói Góc Tiếng Anh của chúng mình rồi.

Tạ Miêu cười tít mắt, bẹo má cô ấy một cái.

“Chẳng phải vẫn còn có cán bộ môn Tiếng Anh của lớp sao? Cậu đừng có bảo với tớ là cậu không làm được nhá.

”“Ai nói tớ không làm được?”Ngô Thục Cầm lườm cô, lườm xong lại đỏ mặt khẽ lẩm bẩm: “Nói thì cứ nói, cậu véo mặt tớ làm gì?”Cô ấy vừa dứt lời, Hứa Văn Lệ đột nhiên gào lên một tiếng, ôm lấy eo Tạ Miêu, bắt đầu kêu r.ên, “Chị Miêu Miêu, chị không được đi, chị đi rồi thì bọn em phải làm sao? Ai cho em mượn vở ghi? Ai giúp em soạn tài liệu ôn tập đây?”Lời này có thể nói là đã nói ra tiếng lòng của không ít bạn học, ánh mắt mọi người nhìn Tạ Miêu bỗng chốc biến thành ai oán.

“Được rồi được rồi, học hành là tự các cậu học, rời xa cây gậy là không đi được nữa là thế nào?”Trịnh Chí An đến giải vây: “Tạ Miêu à, cậu đến trường Nhị Trung thì học hành cho tốt nhé.

Lần sau thi được top 1 toàn thành phố, cho bọn họ biết sự lợi hại của học sinh Hồng Hà chúng ta.


Xem về sau bọn mắt để trên đỉnh đầu trên thành phố còn ngạo mạn hống hách không.

”“Đúng thế.

” Từ Hải cũng gật đầu theo, “Đợi cậu giành được giải nhất, là tớ có thể đi nói với người ta hạng nhất toàn tỉnh là bạn học của tớ rồi.

”“Vậy tương lai tớ già đi, có phải còn có thể nói với đám cháu rằng, tớ và hạng nhất toàn tỉnh từng làm mất bài thi cùng nhau, là tình bạn cùng chung hoạn nạn?” Ngô Chí Cường hỏi.

“Cậu mới bao lớn mà đã nghĩ đến cháu rồi.

”Mọi người lập tức cười vang, cuối cùng cũng xua tan phần nào sự lưu luyến khi chia xa.

Chỉ nghĩ đến chuyện Tạ Miêu sắp đi khỏi, về sau không còn tiếp xúc với Lâm Hạo nữa, Hồ Thúy Nga lại hiếm có lần không thấy Tạ Miêu ngứa mắt nữa, thậm chí còn ước gì có thể vỗ tay tiễn cô rời đi.

Chỉ có Tào Khiết, nhìn Tạ Miêu được bao người vây quanh bằng ánh mắt đố kỵ.

Cũng không biết là áp lực quá lớn nên cô ta không phát huy tốt, hay là người khác tiến bộ quá nhiều, kỳ thi lần này, cô ta rớt khỏi top 100 của khối.

Mang kết quả thi về nhà, bố mẹ cô ta đã mắng cô ta một trận té tát.


Còn có đám bạn học cười nhạo sau lưng cô ta, nói cô ta dồn hết tâm tư vào đường ngang ngõ tắt, chăm chỉ học hành chỉ là giả vờ cho người khác xem.

Có người còn hoài nghi thành tích tốt lần trước của cô ta, rốt cuộc sao mà có.

Từ chuyện bài thi bị phanh phui năm ngoái, cô ta không có một ngày nào sống yên ổn, Tạ Miêu thì sao?Tạ Miêu không chỉ trở thành người được các bạn học sùng bái, niềm tự hào của giáo viên, mà nay còn được trường cấp ba tốt nhất toàn thành phố chiêu mộ.

Trong lòng Tào Khiết bùng lên một ngọn lửa mang tên đố kỵ, thiêu đốt khiến cô ta đứng ngồi không yên, chứ đừng nói đến chuyện đọc sách giải đề nữa.

Đến giờ tự học buổi tối, cô ta quả thực không thể ngồi yên được nữa, dứt khoát lẻn ra ngoài cổng trường, đến bên bờ sông cách Nhất Cao không xa để hóng gió.

Huyện Hồng Hà nằm ở phía Bắc, tháng tư nhiệt độ hãy còn hơi thấp, gió đêm ở bờ sông cực kỳ lạnh.

Mặt của Tào Khiết sắp bị lạnh đến đông cứng đến nơi, nhưng ngọn lửa trong lòng càng trở nên hừng hực, làm thế nào cũng không thể dập tắt.

.


Đọc truyện chữ Full