TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 199



Nhưng dù sao thì cô cũng vừa mới đến, không hề hiểu tình hình trường học, bèn nghe theo lời đối phương sửa lại: “Thưa cô giáo, em là học sinh mới chuyển đến lớp 10 (2) hôm nay.

Bố em giúp em mang đồ đạc vừa mới mua lên tầng, một lát là xuống ngay ạ.”“Học sinh mới chuyển đến lớp 10 (2) hôm nay?”Quản lý Ngưu nhớ ra đúng là sáng nay có người đưa học sinh đến, mất kiên nhẫn xua xua tay, “Lên mau đi, nội trong năm phút thì xuống.”Hai người vội vàng xếp đồ xong, lại vội vàng đi xuống.


Tạ Vệ Dân thấy thời gian vẫn còn sớm, dứt khoát dẫn Tạ Miêu ra khỏi cổng trường lần nữa, “Miêu Miêu, đây vẫn là lần đầu tiên con lên thành phố, đi, bố dẫn con đi dạo phố.”Hai bố con dạo một vòng quanh thành phố Vọng Sơn không lớn này, lại đi quán cơm quốc doanh ăn cơm rồi mới quay về.Tạ Vệ Dân dẫn Tạ Miêu đi thẳng đến văn phòng lớp chọn khối lớp 10, “Thời gian không còn sớm nữa, bố còn phải ngồi xe quay về, không thể ở đây thêm được nữa.

Miêu Miêu, con ở trường học hành cho tốt, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho bố.”...Lúc cô giáo Nghiêm Thục Phân dẫn Khương Vũ đến lớp 10 (2), trong phòng học có người đang nhắc đến cô.“Này, Trần Lập Quốc, chẳng phải cậu nói lớp chúng ta có học sinh chuyển trường đến sao? Học sinh chuyển trường ở đâu thế?”Buổi sáng Trần Lập Quốc và lão Đặng đến văn phòng lấy bài thi, quay về liền ra vẻ thần bí nói với mọi người trong lớp sắp có một học sinh chuyển đến, còn là một nữ sinh khá xinh xắn.

Kết quả mọi người đợi cả buổi sáng, đến cả cọng tóc cũng chẳng thấy đâu.Lúc này Trần Lập Quốc cũng không dám khẳng định lắm, nhưng nghĩ bụng không phải học sinh chuyển trường, ai lại khoác hành lý, lại quay đầu nói nhỏ với nam sinh ngồi phía sau: “Cậu còn không cho người ta thời gian sắp xếp phòng ốc à? Gấp cái gì?”Đúng lúc này, Nghiêm Thục Phân đẩy cửa đi vào, cậu ta giật mình vội vàng quay đầu lại, nhìn vào quyển sách Vật lý trên bàn.“Dừng hết việc trong tay lại cả đi, cô giới thiệu cho mọi người bạn học mới chuyển đến lớp ta một chút.” Nghiêm Thục Phân vỗ tay.Đến rồi!Trần Lập Quốc và nam sinh ngồi sau lập tức ngồi thẳng dậy, cùng nhìn về phía cửa lớp.Người đi theo Nghiêm Thục Phân vào trong lớp là một cô gái cực kỳ cao ráo, da trắng gương mặt thon gọn, có một đôi mắt đào hoa đẹp hết sảy.Có không ít học sinh khi nhìn vào đôi mắt long lanh ánh nước ấy, trong đầu đều không tự chủ được mà nảy ra một câu thơ: “Nước dập dờn bừng khi nắng rọi.


Nước nhạt nhòa xanh buổi mưa về.”**Hai câu thơ trích trong bài “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ” của Tô Đông Pha (Nguồn Wikipedia)Cây bút trong tay nam sinh ngồi sau Trần Lập Quốc rơi cái “cạch” xuống bàn, sau đó lăn long lóc rơi xuống đất.Cậu ta chợt hoàn hồn, vội vàng cúi xuống nhặt bút.

Những người khác cũng vì tiếng động bên này mà tỉnh lại từ trong sự trầm trồ.Nhìn thấy Tạ Miêu từ cái nhìn đầu tiên, Nghiêm Thục Phân đã liệu được học sinh trong lớp sẽ có vẻ mặt này.Cô ấy khẽ ho một tiếng, bảo Tạ Miêu lên bục tự giới thiệu bản thân, rồi ghép chỗ ngồi của mấy học sinh lại, sau đó xếp cô ngồi vào dãy thứ ba trong lớp, ngồi cùng bàn với một nữ sinh trông có vẻ cực kỳ yên tĩnh.Dãy thứ ba là vị trí vàng trong lớp, Tạ Miêu cao như vậy mà vẫn được ngồi ở đó, trong lòng cánh bạn học cũng nhanh chóng biết được gì đó.Cô bạn này, hoặc là thành tích học tập cực tốt, hoặc chính là nhà có quan hệ không bình thường.

Bằng không cô giáo Nghiêm tuyệt đối sẽ không xếp cô ấy ngồi ở đó.


Nhất là người phía sau cô ấy còn là Trần Bằng, người vẫn luôn chiếm giữ vị trí hạng nhất của khối.Cô giáo Nghiêm vừa đi khỏi, nữ sinh ngồi trước Tạ Miêu liền quay đầu lại hỏi: “Tạ Miêu, trường cũ của cậu là trường nào thế?”“Trường Nhất Cao huyện Hồng Hà.” Tạ Miêu trả lời thành thực.Đám bạn học dóng tai nghe ngóng lập tức quay sang nhìn nhau.Họ biết huyện Hồng Hà, nhưng không phải mấy huyện lân cận thành tích đều rất bình thường sao?Nữ sinh kia không giấu được kinh ngạc, “Tớ còn tưởng cậu chuyển từ thành phố khác đến cơ.

Học kỳ này đã học được một nửa rồi, sao cậu lại đột ngột nghĩ ra chuyện chuyển trường thế? Không sợ không theo kịp tiến độ à? Bài vở của kỳ này chúng tớ đã học xong gần hết rồi.”“Bài vở kỳ này của các cậu đã học xong gần hết rồi?”Tạ Miêu không ngờ tiến độ dạy học của trường Nhị Trung lại nhanh đến vậy, lập tức dừng động tác nhét sách vào trong gầm bàn lại.“Đúng thế.” Bạn nữ gật đầu, “Toán, Tiếng Anh và Chính trị đã giảng xong rồi, Vật lý Hóa học và Ngữ văn cũng sắp rồi.”“Tớ biết rồi.” Tạ Miêu cười cảm ơn cô ấy: “Cảm ơn cậu đã nhắc tớ.”Đám bạn học xung quanh nhìn thấy phản ứng này lại sửng sốt một lần nữa.Như thế là cô ấy tự cho là có thể theo kịp tiến độ, hay là căn bản không để ý thành tích?.


Đọc truyện chữ Full