Giọng nói của cô gái vừa dứt khoát lại ngọt ngào, trong đó còn mang theo sự sốt ruột và lo lắng, phút chốc khiến cho bộ não đang nóng bừng của Cố Hàm Giang bình tĩnh lại.
Anh thả đối phương ra, ném mảnh thủy tinh ra xa, lạnh lùng thốt ra một tiếng, “Cút!”, sau đó kéo Tạ Miêu đi thẳng vào rạp chiếu phim không ngoảnh đầu lại.
Tên kia thở phào một cái, bịt vết thương đang rỉ máu trên cổ, mặt mũi vô cùng sợ hãi.
Mẹ kiếp, tưởng đâu có cô em xinh đẹp đi lạc, chọc chơi chơi, ai ngờ đá phải tấm sắt.
Không, đó không phải tấm sắt, mà là tấm đinh, đạp lên một cái sẽ đâm vào tận xương thịt.
Phía bên kia, những tên bị thương không nặng lắm cũng đang bò dậy, mồm mắng nhiếc, trông có vẻ vẫn còn muốn đi báo thù.
Tên kia nghe thế cũng chẳng nói gì, đứng dậy một cách khó khăn, cúi gằm xoay người rời đi.
Cái loại người như Diêm Vương kia, đứa nào không sợ chết thì cứ đi nộp mạng đi, còn hắn không ngáo cần đâu.
Trước cửa rạp chiếu phim còn có vài đôi nam nữ trẻ tuổi, có vẻ như cũng đến xem phim.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, bọn họ còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì Cố Hàm Giang đã xông vào đánh người.
Bây giờ thấy anh đầy sát khí bước đến, bọn họ đều vô thức né qua một bên, nhường lại đường cho hai người.
Tạ Miêu bị Cố Hàm Giang kéo, cô lúng túng bước vào, khi thấy sắc mặt của anh không còn khó coi như trước nữa mới nhẹ nhàng nhúc nhích tay.
Chàng trai tựa hồ như không hiểu ý của cô, vô thức nắm chặt hơn.
Hết cách, Tạ Miêu chỉ đành kéo ra sau một chút, hỏi anh: “Anh có bị thương không?”Lúc này Cố Hàm Giang mới thả tay ra, lắc đầu, “Anh không sao.
”Tạ Miêu lùi về sau nửa bước, cẩn thận xem xét một lượt từ đầu đến chân, sau cùng chỉ lên mặt anh, “Đau không?”“Không đau.
”Cố Hàm Giang vừa nói, vừa đưa ngón tay lên sờ vẻ không quan tâm, nói: “Đi thôi, đi mua vé.
”Vết xây xát đó quả thực nhìn không nghiêm trọng, nên Tạ Miêu cũng không nói gì thêm, cùng anh đi mua vé.
Đi được vài bước cô mới phát hiện mình vẫn cầm nửa chai nước ngọt trong tay, vội vã tìm chỗ ném đi, “Tiếc thật đấy, em còn chẳng uống được ngụm nước ngọt nào, chai cũng vỡ rồi, nếu không thì trả lại còn được đổi một đồng đó.
”Cô gái bĩu môi, dáng vẻ cân đo từng chút, đau lòng không thôi.
Cố Hàm Giang thấy thế, ngọn lửa giận trong lòng cuối cùng đã hạ, “Em muốn uống thì anh đi mua cho em.
”Trong mười năm đầu của thế kỉ XX, vì sở thích của nữ lãnh đạo nào đó, thứ được chiếu nhiều nhất trong rạp phim chính là tám màn ca kịch cách mạng kinh điển nhất.
Hai năm trở lại đây gió đã đổi chiều, ca kịch cách mạng được chiếu vô cùng ít, những cái khác thì lại nhiều lên.
Có lẽ buổi diễn là dành cho các cặp tình nhân trẻ tuổi đến xem sau khi tan làm, hôm nay rạp chiếu bộ phim “Tam Tiếu”, nói về chuyện đính hôn giữa tài tử phong lưu Đường Bá Hồ và Thu Hương Tam Tiếu.
Tạ Miêu đã xem qua bộ phim kinh điển “Đường Bá Hồ điểm Thu Hương” của Tinh gia (Châu Tinh Trì), thế nên không thể tránh khỏi có nhiều sự sai lệch trong quá trình xem phim.
May thay trong rạp phim khá tối, mọi người lại đang chăm chú xem phim, chẳng có ai chú ý đến biểu cảm của cô.
Sau khi xem xong hết phim, bầu trời bên ngoài cũng đã tối mịt.
Hai người men theo bậc thang bước ra ngoài, bên tai truyền đến tiếng thảo luận không ngớt về bộ phim.
“Đường Bá Hổ tốt với Thu Hương thật đấy, có thể hạ mình làm thư đồng vì để cưới cô ấy.
”Tạ Miêu nghe thế, trên mặt lộ ra vài phần không tán thành.
Cố Hàm Giang tinh mắt thấy thế, nghiêng đầu tràm giọng hỏi cô: “Em có cách nhìn khác à?”Tạ Miêu nghe thế cũng nghiêng đầu sang, nhỏ tiếng nói: “Không nói đến việc câu chuyện này đã bị người đời sau sửa lại, Đường Bá Hổ có thích Thu Hương đi chăng nữa, Thu Hương cũng chỉ là tiểu thiếp thứ chín của hắn ta thôi.
Hơn nữa nếu hắn ta bỏ mặc tất cả vì Thu Hương thì tám người vợ còn lại tính sao?”Nói đến đây, đột nhiên cô nhớ đến nội dung trong sách, cảm hứng nói chuyện cũng mất không còn chút gì.
Cố Hàm Giang thấy cô trở nên im lặng, tưởng rằng cô không muốn nói về chuyện này nữa, hỏi cô: “Uống nước ngọt nữa không?”“Không uống nữa.
”Trong lòng Tạ Miêu đang buồn bực, vừa định nói muốn về trường thì một giọng nói có chút quen tai vang lên từ phía không xa, “Đồng chí cảnh sát, chính hai người họ, là hai người họ đánh hai chúng tôi ra nông nỗi này, đồng chí phải làm chủ cho chúng tôi.
”Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tên trong đám trêu chọc cô trước đó, đang dẫn hai viên cảnh sát đến, ngược dòng người đi đến chỗ họ.
“Nói đi, sao lại đánh người?” Hai viên cảnh sát ngồi đối diện Tạ Miêu và Cố Hàm Giang, mặt không chút biểu cảm bắt đầu ghi chép.
Cảnh sát ở thời đại này còn chưa giới hạn súng, ra ngoài đều mang theo súng ngắn Type54.