TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Chương 230



Nghe cậu ấy nói như vậy, Trần Lập Quốc cũng nhớ ra, “Đúng thế, làm như chỉ có mỗi mình cậu ta thi max điểm môn toán ý.


Vả lại, Tạ Miêu của chúng ta cũng có thể thi max điểm tiếng Anh, trường bọn họ có ai làm được không? Thế mà đòi môn nào cũng giành hạng nhất, chém gió.”“Dù sao thì tôi cũng phải nói trước với các cậu một tiếng.” Bạn học ngồi trước Tạ Miêu nói, “Có lẽ trường bọn họ cảm thấy không chắc có thể vượt qua chúng ta trong kì thi đại học, thế nên đã dành rất nhiều tâm huyết vào cuộc thi lần này, hầu như không được nghỉ hè.”“Thật hả?”Những bạn học gần đó nghe được có chút không nói nên lời, “Tôi tưởng trường chúng ta khai giảng trước ngày 25 là quá lắm rồi.”Trường bên kia đã thẳng thừng thách thức trường trung họcthứ hai thành phố, đám học sinh vẫn bàn luận rôm rả vì chuyện này cho đến lúc tan học.Ngược lại Tạ Miêu lại chẳng ảnh hưởng gì, cô thu dọn đồ, chuẩn bị về phòng cầm hộp cơm đến căn tin ăncơm.Vừa ra ngoài chẳng bao lâu thì trời đã đổ mưa, cô ôm cặp chạy về ký túc.May mắn là tòa dạy học cách ký túc không xa, chưa đến hai phút đã chạy đến nơi.

Nhưng khi cô đã chạy đến trước cửa ký túc, lúc mò vào túi, không biết tại sao đáy túi lại có một lỗ thủng, cả chìa khóa cùng với vài đồng xu lẻ đều không thấy đâu.Hết cách, Tạ Miêu chỉ có thể cúi đầu, vừa đi vừa men theo con đường cũ tìm đồ.Đã đến dưới sảnh ký túc nhưng vẫn chưa tìm được chìa khóa và tiền, cô đang chuẩn bị đội mưa ra bên ngoài tìm thì bị người quản lý mới gọi lại, “Bên ngoài đang mưa, sao cháu không dù mà ra ngoài?”“Dù cháu để trong phòng, nhưng mà chìa khóa rơi đâu ngoài kia rồi, cháu không vào được.” Tạ Miêu có chút e ngại.“Thế thì tìm kỹ vào.” Quản lý vội vã mang dù cho cô, “Cháu dùng tạm đi, về rồi trả sau.”“Cảm ơn cô.”Tạ Miêu nhận lấy, nói cảm ơn đối phương mới đi ra khỏi ký túc, vừa đi về phía học phòng vừa tìm.Lúc cô vào phòng học, vừa vặn thấy Triển Bằng đeo cặp đi ra.Triển Bằng thấy cô đi rồi mà quay lại bèn hỏi: “Sao thế? Để quên đồ à?”“Không phải.” Tạ Miêu lắc đầu, “Túi của tớ bị thủng, chìa khóa rơi ra ngoài rồi.”“Thế cái dù này của cậu lấy ở đâu?”Triển Bằng nhíu mày nghi ngờ, lúc tan học, cậu không nhớ cô có cầm dù.“Cậu nói cái này à, đây là của cô quản lý ký túc cho tớ mượn.”Tạ Miêu nói xong vội vàng chào tạm biệt, “Không nói nữa, tớ đi tìm đồ trước.”“Tôi giúp cậu tìm vậy, chìa khóa cậu đánh rơi trông như thế nào?” Triển Bằng đi theo.Tạ Miêu lấy tay phác họa một lát, “Chìa khóa màu vàng đồng, to như này, bên trên còn thắt một sợi dây đỏ.”Triển Bằng gật đầu, cúi đầu tìm đồ cùng cô.


Đi được vài bước lại đột nhiên hỏi: “Quản lý ký túc mới của các cậu như thế nào”Tạ Miêu đang bận tìm đồ, cũng không để ý sao tự dưng cậu ấy lại hỏi cái này, “Con người cô ấy cũng tốt, vô cùng siêng năng, còn rất quan tâm người khác.

Lúc trước có bạn nữ bị hạ đường huyết suýt ngất xỉu, cô ấy đã lấy nước đường đỏ của mình cho bạn ấy uống.”“Đó là một người tốt.”Triển Bằng nói một tiếng rồi tiếp tục chuyên tâm tìm đồ giúp Tạ Miêu, không nhắc đến chuyện này nữa.Hai người tìm một mạch từ phòng học tầng một cho đến tầng ba rồi ngược lại mới tìm ra được chìa khóa của Tạ Miêu rơi ở phía trong góc cầu thang tầng một.Nhưng cũng chỉ có chìa khóa mà thôi, còn số tiền lẻ kia đã mất tiêu rồi.Tạ Miêu không nói với Triển Bằng mình còn rớt tiền, cô bỏ chìa khóa vào trong cặp, cảm ơn cậu rồi cùng nhau đi ra ngoài.Bên ngoài trời vẫn đang mưa, những ngọn gió mát lạnh theo cơn mưa đến đã thổi đi không ít sự nóng nực hơn nửa buổi sáng.Tạ Miêu thấy Triển Bằng không mang theo dù thì bèn che trên đầu cậu, “Tôi tiễn cậu một đoạn.”“Không cần đâu, mưa không lớn lắm.” Triển Bằng đẩy dù về lại, cất bước chạy vào màn mưa.Tạ Miêu vô thức bước theo vài bước, thấy cậu chạy như bay thì dừng lại, “Cậu chạy chậm thôi, không ổn thì tìm chỗ nào đó trú một lát đã.”Một tiếng “ừ” vọng lại từ phía xa xa, Tạ Miêu thu lại ánh mắt vừa định đi thì thấy Điềm Diễm ở cùng một tầng với mình.Điềm Diễm vừa trở lại trường đã thấy Triển Bằng và Tạ Miêu đội chung chiếc dù, cũng không biết đang nói gì.Cô có chút tò mò, “Tan học lâu rồi, sao hai cậu giờ mới về?”“Ừ.” Tạ Miêu nói, “Tớ bị rơi chìa khóa, Triển Bằng giúp tớ tìm một lúc.”“Triển Bằng giúp cậu tìm chìa khóa?”Biểu cảm của Điền Diễm có chút kỳ lạ.Cô ấy nghe nói Triển Bằng đứng đầu toàn thành phố này chẳng quan tâm chuyện gì khác ngoại trừ học hành.


Bạn hỏi bài cậu ta, thường thì cậu ta sẽ không từ chối, nhưng tan học rồi không về nhà mà ở lại giúp người ta tìm chìa khóa thật sự không giống phong cách của cậu ta.Tạ Miêu không thân với Điền Diễm, nói vài câu với cậu ấy rồi quay trở lại ký túc.Cô vào sảnh gấp dù lại, sau đó gõ cửa phòng của quản lý, “Cô ơi.”.


Đọc truyện chữ Full