Sao ta không vui mừng cho được! Ta nghe ra ý tứ trong lời của Cảnh Yến, rằng ngài ấy sẽ trở về trước khi trời tối, khi quay về ngài ấy sẽ lập tức tìm ta.
Hoặc cũng có thể nói là sẽ đến cứu ta.
Lúc vương gia rời khỏi phủ là sáng sớm, mà mới đến chiều vị khách quý kia đã đến.
Người đến y phục lộng lẫy, khí chất cao ngạo, nhưng trên mặt đầy vẻ căm hận. Người này không ai khác chính là Vãn Thược.
Đi đằng sau quận chúa quả nhiên là Mộc Thiển.
Ta đoán không sai. Lần này, Vãn Thược thật sự tức giận, tự mình tìm đến tận vương phủ rồi. Như vậy cũng đúng thôi. Nàng ta nhất định muốn tận mắt đến xem nữ nhân khiến Cảnh Yến thần hồn điên đảo trong lời đồn kia rốt cuộc là người như thế nào.
“Ngươi chính là tiện tì kia à?” Mặt Vãn Thược lạnh tanh, nghiêm túc nhìn ta. “Ngươi có biết ta là ai không?”
Vừa nghĩ đến việc ta và Nguyên Nguyên phải vùi mình trong biển lửa mà mất mạng, ngọn lửa như đang thiêu cháy cả tim gan ta, khiến ta rất sợ hãi.
Ta cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, giả ngu: “Nô tì…nô tì không biết.”
“Tiện tì, bổn quận chúa chính là cháu ngoại của thái hậu, cháu gái của hoàng thượng. Vãn Thược quận chúa!”
“Vâng…” Ta bị người ta đè đầu, mặt kề sát nền đất lạnh băng, nhưng lại khiến ta tỉnh táo hơn nhiều. “Quận chúa bớt giận, nô tì không biết đã phạm phải điều gì?”
Nàng ta lại thở hắt ra, hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi hỏi ta: “Ngươi có biết hai năm trước đây, trong vương phủ này có một con tiện tì giống hệt ngươi đã chết như nào không?”
Nàng ta đưa tay ra, trên tay có một chiếc hầu bao màu xanh lam: “Cái này, ngươi biết là gì chứ? Bổn quận chúa cẩn thận khâu từng đường kim mũi chỉ, thành tâm thành ý làm tặng vương gia. Vương gia lại đem tặng cho loại tiện tì nhà ngươi.”
Ta giả vờ giả vịt nhìn chiếc hầu bao rồi hô lớn: “Nô tì biết, nô tì biết! Đây là chiếc hầu bao vương gia làm rơi. Vương gia còn nói đây là tín vật quận chúa tặng người, vương gia còn sai nô tì đi tìm! Nhưng tìm hai ngày vẫn chưa thấy, vương gia còn trách phạt nô tì!”
“Ngươi nói dối!” Vãn Thược còn chưa lên tiếng, Mộc Thiển đã mất được bình tĩnh. “Rõ ràng ngươi nói đây là đồ vương gia tặng ngươi nên ngươi mới đưa nó cho ta!”
“Mộc Thiển, uổng công bao năm nay ta tin tưởng ngươi! Sao ngươi có thể ngậm máu phun người như vậy?”
Ta nói mà nước mắt lưng tròng, cố vùng ra khỏi sự kiểm soát của họ, tay run cầm cập chỉ thẳng vào Mộc Thiển:
“Ngươi nói dối thì cũng phải biết đường chứ! Nếu đấy thật sự là quà vương gia ban, sao ta dám tùy tiện đem tặng người khác? Ngươi cũng không nhìn xem tấm vải này chất liệu cao quý như nào, cũng không tự nhìn lại thân phận mình. Cứ cho là ta dám đem tặng ngươi đi, ngươi cũng dám nhận sao? Rõ ràng là ngươi ăn trộm!”
“Rõ ràng là ngươi…ngươi!” Tất nhiên là Mộc Thiển đang rơi vào hoảng loạn, lắp ba lắp bắp.
Nàng ta tiếp tục hét lên: “Đêm hôm trước, ta nghe thấy tiếng kêu của ngươi rồi, kêu to như vậy. Ngươi còn nói vương gia không biết thương hoa tiếc ngọc, ngươi còn không biết xấu hổ.”
“Quận chúa! Vãn Thược quận chúa, không phải như vậy đâu.” Ta khóc nấc lên không thành tiếng, miệng không ngừng biện minh: “Là vương gia thấy nô tì không tìm thấy hầu bao của ngươi nên phạt nô nì. Nô tì có nói vài lời trút giận nhưng tuyệt đối không phải những lời Mộc Thiển vừa nói.”
“Ngươi…! Nguyên Nguyên! Đồ đáng chết.” Mộc Thiển tức giận vô cùng, nàng ta quỳ gối xuống trước mặt Vãn Thược, ôm lấy chân Vãn Thược, mắt ửng đỏ: “Vãn Thược quận chúa, nô tì tận mắt nhìn thấy vương gia xé rách xiêm y của ả ta. Quận chúa! Chính mắt nô tì nhìn thấy!”
Nàng ta vừa châm thêm mồi lửa giận cho Vãn Thược. Quận chúa nhìn ta bằng ánh mắt căm hận: “Tiện tì, ngươi thật nhanh mồm nhanh miệng. Lần này ngươi còn định biện minh như nào?”
“Tất cả đều là những chuyện bịa đặt, nô tì không có gì để biện minh.” Toàn thân ta như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống dưới đất. “Mộc Thiển luôn đố kị nô tì nên mới vu oan cho nô tì, mới thêu dệt những lời dối trá độc ác này.”
Ta bò lên phía trước hai bước: “Quận chúa, nô tì là nha hoàn thông phòng của vương gia, không sai. Nhưng nô tì không dám gạt người. Vương gia không hề để mắt đến nô tì, đến giờ nô tì vẫn còn nguyên vẹn. Nếu không người có thể phái ma ma bên cạnh đưa nô tì đi nghiệm thân.”
Mộc Thiển nhìn ta, dường như không thể tin nổi. Ánh mắt Vãn Thược cũng thay đổi, dường như bọn họ không tin rằng ta lại dám đi đến bước này.
Thật ra, đây cũng là nước cờ cuối cùng của ta.
Quyết đánh đến cùng, triệt bỏ tận gốc. Nếu Vãn Thược quận chúa vẫn quyết tâm muốn giết ta, vậy ta vẫn như trước kia không trốn được.
“Tiện tì nhà ngươi vẫn dám gạt ta?” Vãn Thược cười lớn, ra hiệu cho hai ma ma hung hãn phía sau ta. “Cởi trói cho nàng ta, đưa vào trong, kiểm tra xem rốt cuộc là viên ngọc bích hay chỉ là viên ngói vỡ.”
Hai nô tì đi theo Vãn Thược quận chúa nhỏ giọng nhắc nhở: “Quận chúa, nếu vương gia có hỏi tội, khó tránh khỏi xảy ra hiềm khích.”
Vãn Thược lắc nhẹ cổ, liếc nhìn hai ma ma kia: “Sao vậy, ngươi lại sợ vương gia vì một ả tiện nhân mà trách phạt ta sao?”
Nghe quận chúa nói câu ấy, hai ma ma như nhận được thánh chỉ, mỗi người túm lấy một tay ta lôi ta vào phòng.
Ta giống như miếng thịt trên bàn, bị xé một cách thô bạo, đến chút tự tôn cuối cùng cũng bị xé rách theo. Ta cắn chặt răng, móng tay sắc nhọn bấu chặt vào tay mới ngăn mình không phát điên hoặc cắn lưỡi tự vẫn vì quá nhục nhã.
Không biết qua bao lâu, như đã mất nửa cái mạng, hai vị ma ma kia hất ta xuống đất như vứt một người bằng giấy.
Lúc này ta đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ta thẫn thờ thấy hai vị ma ma kia nhìn Vãn Thược khẽ lắc đầu, còn Vãn Thược thì nghiến răng quay sang cho Mộc Thiển một cái tát khiến nàng ta ngã lăn ra đất.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiến Lộc
Chương 7
Chương 7