Vãn Thược vẫn đang bị cấm túc nên cuộc sống của ta vẫn còn hãy êm ả. Còn Cảnh Yến trông đã có sức sống hơn rồi, giở trò cũng càng lanh lẹ hơn, hở ra là lại đòi “chiều”. Ngài còn đặt tên mỹ miều cho chiêu trò này là "dụng vật kỳ cùng". Ta cũng áy náy với ngài nên mấy tối nay đều chiều theo ý ngài. Nhưng ngài thì hay rồi, được nước lấn tới, được đằng chân lân đằng đầu.
Một hôm kia ngài phiền quá, ta không nhịn nổi nữa bèn giận dỗi mấy câu. Ta nói: "Cảnh Yến, vết thương này là cái giá đổi lấy thiếp không hận ngài, chứ không phải là yêu ngài. Ngài thôi mấy trò này đi được rồi đấy."
Ngài không nói gì cả, còn tí ta tí tửng hùa theo, nhận lỗi với ta. Tẩm ngẩm thế thôi nhưng cũng ra trò lắm, nhìn trông thấy ghét. Lên giường tre chiếu trúc rồi thì vẫn "làm quá" như vậy. Lúc ngài ấy bực tức cũng không đến nỗi ấy, bấy giờ cứ như sóng đánh dập dồn, ta có khóc có kêu cũng chẳng ích gì, ngay cả mấy lời lẽ khó nghe nhất cũng thốt ra rồi mà cũng không làm sóng êm biển lặng.
Khi cơn sóng dịu lại thì ngài cũng đã khá tơi tả, nhìn như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ cười hì hì hỏi: "Nguyên Nguyên, bây giờ nàng phục chưa?"
Ngay tức khắc ta xin ngài bỏ qua cho. Ta nói thiếp phục rồi, ngài đừng làm khổ thiếp nữa, thiếp hết chịu nổi rồi.
Phải làm đến thế ngài mới chịu ngừng. Sau đó, ngài còn tự luyến rằng mình khoan dung độ lượng, còn ta là kẻ không có lương tâm.
Cứng rắn chưa xong, mềm dẻo đã đến, ngài nói với ta: "Nguyên Nguyên, dù là kẻ thù không đội trời chung thì khi bị rơi xuống khe nứt lòng băng, muốn giữ được cái mạng họ cũng phải biết ôm ấp, sưởi ấm lẫn nhau. Nàng nói xem là do khe băng không đủ giá lạnh hay là do bổn vương còn không bằng kẻ thù của nàng?"
Bản thân ngài ấy chính là một cái bẫy mê người. Ta không muốn sa chân, nhưng khó lòng chống lại được từng đợt từng đợt xô đẩy. Phải là không sa không được.
Bất luận có nói thế nào, có ngẫm nghĩ ra sao, trong lòng ta vẫn có vướng mắc như nút thắt chưa cởi ra được. Ta cố lấy hết can đảm đi gặp Chức Hoan.
Bọn họ ai cũng xì xào rằng Chức Hoan sảy thai thành ra điên dở, nhưng ta biết nàng ấy sẽ không điên. Kết cục ngày hôm nay nàng vốn đã từng dự liệu. Nàng chỉ đang tự bảo vệ chính mình mà thôi.
Khi đến nơi, ta thấy trong phòng nàng, trên bàn, trên giường, dưới đất chỗ nào cũng toàn quần áo trẻ con. Những chiếc quần áo đủ kiểu lộn xộn không biết đâu mà lần. Mười ngón tay nàng vừa sưng tấy vừa ửng đỏ, còn móng tay đã hơi ngả sang sắc tím.
Ta cho người trong phòng lui ra ngoài, sau đó ngồi trước mặt nàng thử bắt chuyện. Nhưng nàng chẳng chịu nhìn ta, cũng không đáp lại, chỉ có đôi tay cầm kim khâu thỉnh thoảng dừng lại còn là hiện diện của sự sống.
Ta ngồi trong phòng nàng đến tận lúc trời sẩm tối. Nàng không nói chi, chỉ lắng nghe. Phải đến khi ta đã sắp về, nàng mới nhìn ta với cái nhìn xa xăm, thốt ra một câu khẽ như tiếng muỗi vo ve: "Rõ ràng chỉ là một bé gái..."
Mười ngày sau, thị vệ thân cận của vương gia lấy vợ. Trên phố người ta kháo với nhau rằng, có một vị quý thiếp của vương gia vò võ mấy tháng trời mới được ngài ngó ngàng, vừa có thai đã bị sảy nên cả người phát cuồng, bị vương gia ban cho thuộc hạ.
Năm ngày nữa trôi qua, từ cung truyền đến tin đã tra ra chân tướng sự việc. Chính Lăng Nghi đã hại chết đứa con đỏ hỏn của Chức Hoan. Họ cũng bắt Lăng Nghi phải chọn kết cục đời mình, hoặc rượu độc hoặc lụa trắng.
Khi ý chỉ truyền đến ta cũng có mặt ở chỗ nàng ấy.
Ta chỉ có thể giương mắt nhìn nàng lẩy bẩy đứng dậy, miệng lầm bầm: "Đến rồi, đến rồi, đến không thoát được..."
Khi cả hai quỳ xuống, cô ấy liên tục lặp lại một câu như thể đang niệm thần chú. Ta nghe rõ từng chữ một nhưng phải giả câm giả điếc.
Nàng nói, Nguyên Nguyên, cô biết không phải là ta.
Ta biết. Nhưng ta cũng phận bèo nước chẳng hơn, ta biết thì có thể làm được gì chứ?
Ta không được và cũng không dám làm ra cơ sự gì nữa.
"Chọn đi Lăng Nghi cô nương."
Lăng Nghi nâng chén rượu độc lên, rồi lại run rẩy đặt trở lại. Nàng cầm lấy dây lụa trắng, nghiến chặt trong tay. Đột nhiên, cô ấy xô cái khay đựng đồ ấy đi, vụt dậy chạy, nghiêng nghiêng ngả ngả như con ruồi mất đầu đâm vào bức tường người.
Chưa chạy nổi mấy bước đã bị tóm cổ lại! Dải lụa trắng thít vào cổ nàng, mỗi bên một người ra sức kéo, chả mấy chốc tiếng xương trật khỏi khớp cổ vang lên. Tên công công lên tiếng: "Nguyên Nguyên cô nương, phiền cô nương đi với chúng nô tài một chuyến!"
Tim ta nhói lên. Cảnh Yến chưa về, vậy ai truyền ta vào cung?
"Xin hỏi công công..."
Không cho ta nói hết, tên hoạn quan kia đã ngắt lời. Tay hắn khum khum thành hình hoa lan, cười: "Nguyên Nguyên cô nương, cô đúng là có phúc phận đấy, không phải ai cũng may mắn được gặp hoàng thượng đâu."
Đường không dài nhưng những ý nghĩ cứ miên man mãi trong đầu ta.
Chức Hoan phát điên, Lăng Nghi lại chết một cách chóng vánh, cục diện đã quá rõ! Người của thái hậu không dùng được nữa thì người hoàng đế cài cắm cũng đừng hòng.
Hoàng thượng và thái hậu tuy là mẹ con, nhưng xem ra cũng chẳng dễ chịu hơn là kẻ địch với nhau là mấy.
Tại sao phải trừ khử họ? Đại khái là vì quân cờ hết nước, vô dụng rồi.
Hai người đàn bà không được ngó ngàng, cho dù còn sống ở phủ đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì với kẻ giật dây.
Khi Lăng Nghi còn, nàng từng tâm sự với ta một bận. Chính vào lần ấy ta đã hiểu nàng ắt không sống được lâu. Nàng yêu Cảnh Yến.
Nàng biết Cảnh Yến không yêu nàng, dù thi thoảng có ghé phòng nàng thì cũng chỉ là dối lừa mà thôi.
Nhưng nàng yêu sự dối lừa ấy.
Nàng nói cảm ơn ta vì ta chưa từng độc chiếm vương gia, cảm ơn ta vì đã nhường nàng, để nàng có cơ hội lưu giữ những kỉ niệm.
Nàng nói, ngày trước, nàng còn mơ tưởng hão huyền lắm, bây giờ nàng đã ngộ ra rồi, nàng không phải đối thủ của ta.
Không, nàng ấy vẫn chưa hiểu.
Từ trước đến giờ, đối thủ của nàng không phải là ta. Đối thủ của nàng đang ở trong Hầu phủ, đang ở trong cung, đang ngồi trên bảo tọa điện Kim Loan, đang giật dây đằng sau màn trướng.
Nàng đã hết tác dụng nên hoàng thượng tức khắc sẽ bỏ rơi nàng. Bởi lẽ, qua sự việc ồn ào trong bữa tiệc nọ, hắn đã tìm ra người phụ nữ đích thực có thể tiếp cận Cảnh Yến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiến Lộc
Chương 26
Chương 26