Ta siết tay thành nắm đấm, cắn chặt răng, nhìn ngài thêm một lúc rồi im lặng lui ra.
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của ta. Bây giờ tình cảm chưa thực sâu đậm, đi rồi, lâu ngày có lẽ sẽ vẫn quên được.
Cảnh Yến nhìn hành trang của ta: 5 thỏi vàng, 10 lá vàng, 1 bộ đồ để thay và 2 hũ son mới mua hôm nay.
Cảnh Yến thở dài, hình như muốn vỗ về, nhưng lại không dám chạm vào ta.
"Đi đi, Nguyên Nguyên. Chúng ta đều tự dối lòng mình. Kiếp này...không gặp lại."
Sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, nếu còn nghe được tin tức của ngài, e là khi ấy, ngài hoặc là hoàng đế hoặc là tử tù.
Ta nhìn ngài, không nói gì, lặng lẽ nhận lấy bọc đồ, không ngoảnh đầu lại bước lẫn vào bóng đêm.
Thực ra ta muốn hỏi ngài rất nhiều điều.
Ta đi rồi, ngài sẽ nói với người ta như thế nào? Làm sao để đối phó với hoàng thượng?
Ta đi rồi, vậy nước cờ từng có mặt ta, sau này phải đi tiếp như thế nào?
Ta đi rồi, ngài sẽ yêu Vãn Thược sao?
Ta đi rồi, ngài có nhớ ta không? Nghĩ đến ta, ngài có đau lòng không?
Nhưng ta không dám hỏi. Ta không đối diện nổi với những câu trả lời. Ta vô cùng khát khao được sống tiếp, khát vọng được tự do, đây là cơ hội duy nhất.
Đêm hè oi ả, tiếng bước chân gần như tan lẫn màn đêm. Cách cửa lớn vài bước ta thấy Nghiêm Phong đã đứng sẵn ở đó để giúp ta. Ngài thật sự đã phái hắn đến.
Trái tim ta chưa bao giờ tràn đầy sức sống, chưa bao giờ đập rộn ràng đến vậy, cũng chưa bao giờ đau đớn đến vậy.
Gió thi nhau gào rít bên tai. Đến khi bình tâm trở lại, ta mới nhận ra mình đang chạy thục mạng trên đường quay trở lại vương phủ.
Ta cố gắng chạy như bay, như thể không màng cả mạng sống nữa. Bấy giờ trong đầu là chỉ bùng lên một suy nghĩ duy nhất là phải chạy. Ta chạy như thể ta muốn bỏ lại hết cả thân xác phía sau, chỉ có linh hồn không ngừng gào thét phá tan những ràng buộc, xé rách màn đêm đặc quánh và băng xẹt qua.
Ta lừa được người khác, nhưng không lừa được chính mình.
Khi ta đẩy toang cửa phòng Cảnh Yến ra, bấy giờ lưỡi dao chỉ còn cách ngài một li.
"Ngài làm gì vậy? Cảnh Yến, ngài ác độc quá! Ngài làm như vậy là muốn làm ai cảm động chứ? Ngài nghĩ ai sẽ nhớ đến ngài? Ngài nghĩ ai sẽ hiểu được sự tốt đẹp của ngài!?"
Mắng xong, ta suýt quỳ sụm xuống đất, nôn khan. Thân xác bị vứt bỏ phía sau, hình như bây giờ mới dần đuổi kịp, mới bắt đầu có cảm giác.
"Ai bảo nàng quay lại? Nguyên Nguyên, nàng mau đi đi." Ngài đẩy ta ra: "Nguyên Nguyên, bổn vương thu xếp cho nàng mọi chuyện, sau này nàng nhớ phải cảm kích."
"Ai cảm kích ngài! Ta đi để lại mình ngài ở đây tự tay đâm mình sao?"
"Không thế không được, Nguyên Nguyên, không thế không được. Nếu không nàng không đi xa được." Ngài nắm tay ta, vồ nhè nhẹ lên lưng: "Vương phủ có thích khách, bổn vương bị ám sát, nàng cũng bị giết, Vãn Thược không ở phủ. Tránh được một kiếp, mới gọi là qua được."
"Nguyên Nguyên, đợi nàng đi rồi, sẽ có người khiêng xác nữ từ bãi tha ma về, rồi để tên nàng, nàng không phải sợ. Còn nhớ bổn vương từng nói với nàng không, đâm dưới xương sườn, không chết được đâu."
"Không cho! Thiếp không cho đâu!" Bây giờ như thể mới cảm nhận được trọn vẹn mọi cảm giác, nước mắt ta rơi lã chã: "Đao kiếm không có mắt, nhỡ đâu, nhỡ đâu..."
Ta không dám nghĩ tiếp, càng không dám nói ra.
"Nguyên Nguyên, không phải lần đầu bổn vương dùng cách "mượn chết để sống", ta ra tay ắt sẽ chuẩn." Ngài nhẹ nhàng lau khô nước mắt ta, nói: "Đi đi, Nguyên Nguyên. Bổn vương bắt nạt nàng bao nhiêu lâu, đến cuối, để nàng thắng một lần."
Ta không nói nên lời, chỉ lắc đầu.
"Nguyên Nguyên, nàng hãy nghe ta!" Ngài đối diện với ta, nói: "Không phải bổn vương ghét nàng nên đuổi nàng đi, mà vì bổn vương thích nàng nên mới để nàng đi."
Cuối cùng ngài cũng nói ra.
Ta và ngài cũng thăm dò lẫn nhau không biết đã bao nhiêu lần. Nhưng cuối cùng vẫn là ngài nói trước.
Ngài nói đúng, có lẽ ta thắng rồi. Lẽ ra ta phải thấy vui sướng mới đúng, nhưng sao lại đau thế này? Sao lại đau thế này?
"Thích thiếp thì sao lại để thiếp đi? Ngài từng dạy thiếp, một khi đã thích là sẽ muốn ở bên người ấy ngay tức khắc, không chờ nổi một phút một giây. Ngài nói đi, tại sao ngài thích thiếp mà lại để thiếp đi?" Ta nhào vào vòng tay ngài, khóc nức nở, ấn chặt tay đang cầm dao của ngài xuống.
Ngài đưa tay lên xoa đầu ta, khẽ nói: "Ngốc quá! Ta sợ ta tự mình đa tình. Ta sợ nàng không thích ta."
Rạng sáng.
"Trời sáng rồi, bây giờ cũng không đi được nữa." Cảnh Yến ôm lấy ta, vuốt ve làn tóc ta, bỗng ngài hỏi: "Nguyên Nguyên, nàng thực sự không sợ đây cũng là kịch sao?"
"Không biết nữa! Biết vậy hôm qua không ăn rõ nhiều, không chạy thục cả mạng, lúc nãy vừa khóc còn vừa buồn nôn." Ta dựa vào người ngài, thì thầm.
Sao lại không sợ? Ta sợ chứ! Ta cũng từng nghĩ, đây có thể chỉ là một nước cờ lui để tiến của ngài.
Nhưng ta cũng sợ không phải là kịch. Ta sợ lần này đi không phải là sinh ly mà là tử biệt.
"Nguyên Nguyên, con đường chúng ta đi còn dài lắm." Ngài ôm ta, vỗ đều đều, nhè nhẹ lên lưng: "Bổn vương vẫn hay nghĩ đợi đến Trung thu sẽ đưa nàng đi xem hoa đăng. Năm ngoái chúng ta đón Trung thu như thế nào?"
"Năm ngoái... Trung thu năm ngoái, thiếp còn đang quỳ dưới đất cầu xin ngài tha mạng."
"Tết đến, Tết đến chúng ta sẽ đi xem pháo hoa. Tết năm ngoái chúng ta làm gì?"
"Tết năm ngoái...ngài bị hoàng đế tra tấn, thiếp quỳ ở từ đường." Ta nói xong mà cũng tự bật cười: "Ngày tháng trước đây sống thật là haha khổ, haha."
"Vậy là, cũng đã lâu bổn vương không đón lễ Tết gì rồi."
"Cảnh Yến," Ta khẽ gọi tên ngài: "Thiếp không muốn buộc mệnh mình vào mệnh ngài. Nhưng thiếp cũng không thể để ngài đơn độc trầm luân trong bể khổ. Đợi khi ngài, đợi khi thiếp và ngài đều được an toàn, đến khi ấy, thiếp sẽ đòi lại ngài, đòi lại ngài sự tự do của mình."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiến Lộc
Chương 37
Chương 37