TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mục Thần
Chương 18: 18: Vỏ Quýt Dày Phải Có Móng Tay Nhọn


“Thứ rác rưởi, quỳ xuống, sủa tiếng chó đi!”
Mục Vỹ nhìn chằm chằm vào Mục Nguyên, lãnh đạm nói.

Mục Nguyên nhìn Mục Vỹ chòng chọc, trong lòng có chút kinh hãi, nhưng ngay sau đó, gã cười ha hả nói: “Mục Vỹ, ta thấy ngươi đang tưởng rằng quen thân với đại sư Mạt thì ngươi đã được coi là người nhà họ Mục sao? Đồ rác rưởi, ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta quỳ xuống?”
Mục Nguyên chưa kịp dứt lời, đã lao lên.

Đường quyền này của Mục Nguyên mạnh mẽ oai hùng có sức mạnh ngang với chín trâu hai hổ, là cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác.

“Thông Bội Quyền!”
Mục Nguyên đã học được đường quyền này ở Học viện Bắc Vân.

Thông Bội Quyền khiến bắp thịt, xương cốt, gân mạch trong thân thể nối thành một thể.

Sức công phá của nó vượt xa sức mạnh chín trâu, thậm chí đạt đến sức mạnh bằng mười trâu.


Mục Nguyên tin chắc rằng cú đánh này đủ mạnh để Mục Vỹ phải quỳ xuống xin tha.

“Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là đồ rác rưởi!”
Mục Vỹ nói dứt lời liền tiến lên một bước.

“Phá Ngọc Quyền, ngọc vỡ!”
Gầm nhẹ một tiếng, hai tay của Mục Vỹ nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương gồ lên, đầy lão luyện, mặt ngoài của hai nắm đấm kia còn xuất hiện một hình vòng cung bằng khí thoắt ẩn thoắt hiện, làm chấn động không trung, bảo vệ cho hai tay của hắn.

Rắc rắc…
Bốn nắm đấm đụng vào nhau, một tiếng rắc vang lên.

Cơ thể Mục Nguyên đang ở tư thế tấn công trong nháy mắt đã bị chặn lại.

Ngay sau đó, sắc mặt của gã đã trở nên đỏ tía, rồi dần tái nhợt.

“A…!”
Tiếp đó, một tiếng gào thét bi thảm vang lên, hai tay của Mục Nguyên buông thõng, hai mắt gã nổi đầy những tia máu đỏ ngầu.

Phù một tiếng, hai cánh tay như không còn chút sức lực nào của gã rũ xuống hai bên sườn của cơ thể, Mục Nguyên quỳ trên mặt đất, không chịu được mà gào lên.

Đó rốt cuộc là quyền pháp gì vậy?
Mục Nguyên giống như đang gặp phải một cơn ác mộng, qua cú đánh ban nãy, có vẻ như thứ mà gã chạm vào không phải là tay của Mục Vỹ, mà là đá thạch anh tím, còn cứng hơn cả đá hoa cương.

Từ khi nào tên Mục Vỹ rác rưởi này trở nên lợi hại như vậy?
“Bây giờ ai mới là thứ rác rưởi hả?”
Mục Vỹ tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Mục Nguyên.

Phá Ngọc Quyền là môn quyền pháp Tôi Thể mà trước kia Mục Vỹ đã học qua, nó có thể giúp võ giả rèn luyện cơ thể, tăng cường sức lực.


Ngày xưa, trong mắt của Mục Vỹ, môn võ công này quả thực như đồ bỏ đi, nhưng nếu sử dụng nó ở Thiên Vận Đại Lục thì chắc chắn sẽ làm mọi người kinh sợ.

Đơn giản, trực tiếp, hữu hiệu chính là tinh hoa của Phá Ngọc Quyền.

Mặc dù Mục Vỹ hiện tại chỉ đạt cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác, nhưng sức mạnh của hắn đã vượt xa sức chín trâu, đã đạt đến cấp độ mười tám trâu, ước chừng mạnh gấp hai lần võ giả đạt cảnh giới Tráng Tức bình thường.

Mục Nguyên muốn đọ với hắn thì chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá, tự làm tự chịu.

“Quỳ xuống, sủa tiếng chó đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi!”
Mục Vỹ nhìn chòng chọc vào Mục Nguyên, nói không chút khách khí.

Vỏ quýt dày phải có móng tay nhọn!
“Ngươi… ngươi đừng có mà nằm mơ, ta có chết cũng không sủa tiếng chó!”, Mục Nguyên kinh hãi bò ra phía sau, run rẩy nói.

“Thật sao?”
Tiến lên một bước, Mục Vỹ quặp ngón tay lại, túm lấy khớp xương khuỷu tay của Mục Nguyên, cười nói: “Ngươi có tin nếu ngươi không chịu sủa tiếng chó, ta mà ấn ngón tay xuống thì kiếp này hai cánh tay của ngươi coi như tàn phế không!”
Tàn phế?
Nghe thấy những lời này, Mục Nguyên hoàn toàn choáng váng.


Gã không còn thời gian để nghĩ xem tại sao Mục Vỹ lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy nữa!
Tàn phế?
Một khi bị tàn phế thì Mục Nguyên sẽ trở thành một gã hoàn toàn vô dụng, sau này còn nói gì đến con đường làm cường giả nữa.

“Có chịu sủa hay không đây? Ta không muốn phí thời gian với ngươi đâu”, Mục Vân sầm mặt nói: “Một, hai…”
“Gâu gâu…”
Đột nhiên, Mục Nguyên há miệng thở dốc, sủa lên hai tiếng.

“Gâu gâu gâu…”
Cả cơ thể của Mục Nguyên không ngừng run rẩy, hai chân gã quỳ xuống đất, mồm không ngừng há to sủa ra từng tiếng.

Gã chịu khuất phục rồi, một khi trở thành phế vật thì gã sẽ mất tất cả, cho nên chỉ có thể chọn cách chịu khuất phục mà thôi.

“Mục Vỹ, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Lúc Mục Nguyên sủa gâu gâu, một giọng hét to đột nhiên vang lên.


Đọc truyện chữ Full