Sáng hôm sau, Triệu Thần Huân hiếm khi ngủ nướng một hôm ôm lấy Mục Hy trong lòng ngủ đến là ngon.
Nhưng nào biết đúng thời điểm không khí ấm cúng thế này lại bị một tràng tiếng chuông di động reo inh ỏi phá hỏng.
Mục Hy bị đánh thức khó chịu hừ hừ hai tiếng giãy khỏi vòng tay anh, Triệu Thần Huân hai mắt vẫn nhắm nhưng tay lại chuẩn xác bắt được cô kéo trở lại trong lòng lần nữa cũng mặc kệ di động đang reo kia.
Nhưng người gọi rất kiên trì mà gọi liên tiếp mấy cuộc liền không chịu thôi, Triệu Thần Huân cảm nhận Mục Hy trong ngực đã có dấu hiệu bực bội nên dù anh không muốn cũng phải hé mắt nhận điện thoại.
“Alô.
”
“Con mẹ nó, di động cậu để làm kiểng à? Gọi lâu như thế mới nghe máy!”
Giọng nói nóng nảy của Lạc Cẩn Du như xuyên tạc qua di động khiến Triệu Thần Huân phải đưa ra xa tai một khoảng, anh nói:
“Mới sáng ra, cậu có chuyện gì?”
Lạc Cẩn Du hừ một tiếng đáp:
“Còn có chuyện gì! Người cậu bảo tôi tìm đã tìm được rồi chứ gì!”
Chút ngái ngủ còn xót lại của Triệu Thần Huân bay sạch sẽ, anh trầm giọng hỏi:
“Lâu như thế rồi, đừng nói cậu tìm được xác của hắn đấy nhé?”
“Không hề.
”
Giọng nói của Lạc Cẩn Du kéo dài đầy lười biếng chậm chạp nói:
“Hắn ta không những còn sống mà còn có vẻ tăng vài cân hơn so với trước kia kìa…”
Triệu Thần Huân thoáng trầm tư, lâu như thế không tìm được Lý Thục Sơn những tưởng hắn đã bị Triệu Hoành thủ tiêu nên anh đã không còn ôm quá nhiều hy vọng.
Vậy mà hiện tại hắn ta lại bình an vô sự mà rơi vào tay Lạc Cẩn Du ư?
“Cậu tìm được hắn ở đâu?”
“Ở bãi rác phía Tây thành Bác.
”
Lúc này Mục Hy chậm rãi mở mắt ra trong đáy mắt cô thanh tỉnh đến lạ, Triệu Thần Huân cúi đầu hôn lên trán cô một cái nói với Lạc Cẩn Du bên kia.
“Đã biết, cậu giao hắn cho cảnh sát đi.
”
Lạc Cẩn Du bên này nhíu mày không đồng ý nói:
“Giao cho cảnh sát làm gì? Dù sao cũng phải lôi thằng cháu kia của cậu ra thì cớ gì phải giao cho đám cảnh sát? Tự mình xử lý không phải sảng khoái hơn sao?”
Mục Hy đã ngồi dậy đi vào phòng tắm, lúc này Triệu Thần Huân mới đáp:
“Tôi không muốn dính quá nhiều máu trên tay, nhưng Triệu Hoành tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
”
Lạc Cẩn Du xùy một tiếng trước khi cúp máy còn thả thêm một câu.
“Được rồi tùy cậu, đồ ngụy quân tử!”
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc trở về thành Bắc ngay lập tức, chỉ là Triệu Thần Huân không biết trước khi rời đi Mục Hy đã gửi một tin nhắn cho Vương Quốc Sâm.
“Em gái người kia thế nào rồi?”
Vương Quốc Sâm rất nhanh trả lời lại.
“Đã âm thầm chuyển viện hiện tại việc điều trị khá thuận lợi.
”
Mục Hy đọc xong tin nhắn này thoáng trầm tư giây lát, nếu Lý Thục Sơn có thể bình an thoát khỏi tay Triệu Hoành thì chỉ có thể là người kia mới có thể ra tay ở giữa mà thôi.
Này gọi là gì nhỉ? Người kia chắc là đồng ý hợp tác với cô! Hay chỉ là đơn thuần muốn trả ân tình cho số tiền viện phí kia?
Thấy Mục Hy thất thần Triệu Thần Huân tưởng cô lo lắng nên anh đưa tay ôm lấy bả vai cô nhẹ giọng dỗ dành.
“Một lát anh đưa em đến viện thăm ba nhé?”
Mục Hy chớp mắt nhìn anh hỏi:
“Mình không đi gặp Lý Thục Sơn sao ạ?”
Triệu Thần Huân cười cười dùng chóp mũi cọ cọ mũi cô, nói:
“Chuyện đó để anh, em cứ đến chơi với ba đi.
”
Mục Hy nhíu nhíu mày không vui liền bị anh hôn lên môi một cái, dỗ dành nói:
“Ngoan nào, anh đã nói em không cần nhúng tay vào những chuyện bẩn thỉu thế này rồi mà.
”
Mục Hy cảm nhận được sự nâng niu của anh, cô chỉ có thể cụp mắt gật đầu đáp ứng cũng không thể làm gì khác hơn.
Triệu Thần Huân đưa Mục Hy đến bệnh viện trước rồi mới đi đến đồn cảnh sát, Lý Thục Sơn quả như lời Lạc Cẩn Du nói nửa tháng trốn chạy hắn ta cờ hồ trắng trẻo mập mạp hơn trước.
Hắn ngồi trong phòng thẩm vấn mặc cho cảnh sát dùng mọi biện pháp lấy lời khai nhưng hắn vẫn cắn chặt răng một chữ cũng không nhả ra.
Triệu Thần Huân sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước đứng nhìn, duy chỉ có đôi mày lại càng cau chặt hơn trước.
Đúng lúc này di động trong túi reo lên anh lấy ra nhìn là thư ký Hạ liền ấn nghe máy, chỉ nghe thư ký Hạ bên kia nói ngay.
“Thưa sếp cá đã sắp cắn câu, ám chừng ngày mai sẽ tóm gọn được.
”
Nghe thế chân mày Triệu Thần Huân khẽ giãn ra, anh cười lạnh xoay người rời khỏi đồn cảnh sát nói:
“Đã biết, chuẩn bị cho tốt ngày mai thu lưới.
”
“Rõ.
”
Lần nữa lái xe đến bệnh viện vừa vào phòng đã nghe được tiếng cười vui vẻ truyền ra, Triệu Thần Huân cất bước vào trong mới biết thì ra là ba mẹ vợ đến.
“Ba mẹ, hai người đến lâu chưa ạ?”
Mục Vân đang nói gì đó với Triệu lão gia nghe thế thì vui vẻ nhìn về phía anh nói:
“Thần Huân đến rồi hả con? Mẹ đang bàn với Triệu lão gia về đám cưới của hai đứa nè!”
Triệu lão gia cũng cười tít mắt nói:
“Phải đó Thần Huân mẹ vợ con đúng là chu đáo lắm, lo liệu mọi thứ tươm tất đâu vào đó cả rồi.
”
Mục Vân huơ huơ một sấp giấy ảnh lên cho anh xem, Triệu Thần Huân lúc này mới sực nhớ ra một tháng trước đã đi nhờ mẹ vợ lo liệu đám cưới giúp anh.
“Thần Huân, cứu em!”
Triệu Thần Huân mỉm cười định bước đến chỗ Mục Vân thì bị tiếng gọi nức nở của Mục Hy gây chú ý.
Anh nhìn qua chỉ thấy trên bàn trà chỗ cô ngồi đầy ắp các tấm hình, còn cô thì nước mắt lưng tròng đẩy một tấm hình được Giang Phùng nhiệt liệt đề cử đưa qua.
“Làm sao thế kia?”
Triệu Thần Huân có chút buồn cười đi qua ngồi xuống cạnh cô, chỉ thấy Mục Hy bĩu môi nói:
“Nào là mẫu váy cưới, nào là mẫu cảnh vật trang trí trong lễ đường, nào là mẫu trang trí phòng tân hôn.
Em sắp nhìn đến hoa cả mắt rồi, hay là mình đi hưởng tuần trăng mật thôi khỏi tổ chức đám cưới được không anh?”
Mục Hy kêu ca đau khổ, nào biết vừa đến bệnh viện đã bị mẹ yêu ném cho một đống ảnh bắt cô lựa hơn cả tiếng đồng hồ thế này.
Triệu Thần Huân nghe thế thì không khỏi hoảng hồn vội giành lấy ảnh trong tay cô nói:
“Em mệt thì để anh chọn cho, ha.
”
Thà anh chọn tuy xấu chút cũng không sao, chứ để cô chọn lại đòi hủy đám cưới thì tội anh.
Mục Vân nhìn con gái nũng nịu như thế mà không khỏi ngứa mắt tặc lưỡi liền mấy cái đứng lên mắng:
“Con bé này, mẹ lo toan hết từ tới A tới Z, con chỉ việc động ngón tay chọn ra cái tốt nhất mà còn không làm được nữa là sao?”
Mục Hy bĩu môi, như người không xương mà dựa lên người Triệu Thần Huân cãi lại.
“Mẹ à, mẹ lo chu toàn cả rồi thì làm ơn mẹ chọn ít ít phương án thôi được không? Chỉ mới có váy cưới đã hơn trăm mẫu thì con lựa tới khi nào chứ!”
Mục Vân ha một tiếng cuộn mấy sấp giấy trên tay lại nói:
“Vậy con nói xem, là con cưới chồng hay mẹ cưới hả! Con nhóc thối!”
Nói rồi bà trực tiếp nhảy sang dùng sấp giấy đánh Mục Hy, Mục Hy đang lười nhác làm nũng với chồng thấy thế thì trừng to mắt nhảy cẩn lên.
“Mẹ, sao một lời không hợp liền đánh người vậy chứ!”
Mục Vân sắn tay áo thở hồng hộc nói:
“Thì đánh cho con chừa cái tội được chồng chiều miết thành hư đấy!”
Nói rồi bà rượt Mục Hy chạy khắp phòng.
“Thần Huân, ba, cứu mạng!”
"Xem ai dám cứu con!’
Bên này Triệu Thần Huân tập trung mười phần lựa được mẫu váy cưới đưa cho Giang Phùng.
“Ba mẫu này đẹp không?”
Giang Phùng cúi mắt xem xét khẽ gật đầu.
“Cũng được đó, ba cũng mới tìm được mẫu này con xem được không?”
Mục Hy bị mẹ dí đánh đến tóc tai bù xù, mắt thấy không ai cứu mình cô mếu máo cầu cứu người cuối cùng trong phòng nói năng loạn xì ngầu.
“Gia gia, ba ba, cứu con!”
Triệu lão gia nhìn cảnh này cũng không biết làm gì hơn chỉ đành nhắm mắt nói:
“À ờ, già này hơi mệt các con cứ tự nhiên.
”
Cuối cùng Mục Hy bị Mục Vân đè ra sofa chọt cù lét cười muốn ná thở.
“Haha mẹ ơi tha con.
”
Mục Vân cũng thở hổn hển nói:
“Vậy con nói xem, nhà này ai làm chủ hả?”
“Haha mẹ, là mẹ…”
“Hừ, vậy thì ngoan ngoãn đi giúp Thần Huân cho mẹ đừng có thấy nó thương con rồi con ức hiếp nó.
”
Mục Hy muốn cãi lại lắm, ai ức hiếp ai còn chưa nói được đâu mà.
Nhưng bị cù lét cô thật sự nhịn không được chỉ đành đầu hàng.
“Vâng vâng vâng.
”
Ba người đàn ông trong phòng nghe thế thì đồng thời bật cười thành tiếng, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thoáng chốc cả căn phòng ngập tràn tiếng cười nói cũng khiến cho Triệu Thần Dật dẫn theo Lâm Huyên vừa đến có chút xấu hổ không dám bước vào.
.