“Con biết rồi.” Đỗ Hân Dĩnh không có kiên nhẫn vơi thím Đỗ, trừ xem
thường, còn có oạn hận nồng đậm.
“Con gái của bảo mẫu” chính là dấu hiệu
của cô, từ nhỏ đến lớn.
So với Trương Tuyết Chi lớn lên cao quý, cô ta
trừ tự ti chính là hận, càng thêm đố kỵ, ngay cả tiền học đại học cũng
đều là tiền trợ cấp của nhà họ Trương!
Chung quy đều phải trách mẹ cô ta không có bản lĩnh! Hại cô bây giờ ở trước mặt Kiều Nhã, cũng không dám ngẩng đầu!
Thím Đỗ lúng túng nói: “Hân Dĩnh, nếu như tiền không đủ tiêu, thì gọi về nhé.”
“Chút tiền đó của mẹ, vẫn là giữ lại cho bản thân dùng đi.” Trước mặt
của Tuyết Chi, Đỗ Hân Dĩnh cũng không cho mẹ mình một chút mặt mũi nào.
Dù sao, cô ở đây cũng đã giả vờ là một đứa con gái hiếu thảo đủ rồi!
Mỗi lần nhìn thấy bà ta bận bịu cho cái nhà này, Đỗ Hân Dĩnh đã thề,
vĩnh viễn cũng không muốn sống cuộc sống như của bà ta!
Có điều vẫn may, cô ta có Bắc Minh Hạo, yêu thương cô mỗi đêm.
Thấy thím Đỗ buồn bã cúi đầu, Tuyết Chi bước đến, nhẹ nhàng an ủi bà ta.
Thím Đỗ ngẩng lên, mỉm cười với cô, nụ cười chua chát.
Vào lúc này, điện thoại của Đỗ Hân Dĩnh vang lên, nhìn vào điện thoại
rồi vui vẻ nghe máy: “Hạo, anh đến rồi sao? Được, em ra ngay đây.”
Tắt điện thoại, cô ta dùng ánh mắt của người chiến thắng nhìn Tuyết Chi, sau đó kéo vali đi.
“Hân Dĩnh, vali nặng, để mẹ cầm thay con.” Thím Đỗ muốn tiến tới, ai
biết, Đỗ Hân Dĩnh lập tức từ chối, nói thẳng: “Mẹ, mẹ tốt nhất ở lại đây
đi đừng có ra ngoài, để anh ấy nhìn thấy thì không hay.”
Thím Đỗ đình trệ, từ từ, cuối đầu xuống, nở một nụ cười cứng nhắc: “Vậy… Vậy con phải chăm sóc mình cho tốt, mẹ sẽ yên tâm.”
Tuyết Chi thấy dáng vẻ đau lòng của thím Đỗ, cô liền tức giận, quay
ra nhìn Đỗ Hân Dĩnh cười lạnh: “Thím Đỗ là người lớn, quả thật không nên
thay cô xách vali, hay là để tôi cầm cho.”
Không nói gì thêm, cô cầm lấy vali trong tay cô ta muốn đi ra ngoài.
“Cô — chờ — đã, không cần cô, tự tôi có thể!” Đỗ Hân Dĩnh hốt hoảng,
cô ta không muốn Bắc Minh Hạo lại gặp mặt người phụ nữ này nữa.
“Cần gì phải khách khí như vậy? Hay là nói, cô sợ tôi gặp ai sao?”
Tuyết Chi cười rất tươi, nhìn thấy trong mắt của Đỗ Hân Dĩnh tràn ra hận
ý nhưng không dám nói ra.
Sớm muộn có một ngày, cô ta phải hủy hoại
gương mặt hồ ly chuyện đi câu dẫn đàn ông này!
Tuyết Chi bước ra khỏi cửa trước, Đỗ Hân Dĩnh chỉ có thể đi theo, đến
khi xuống lầu, Tuyết Chi đột nhiên đứng lại, quay người lạnh lùng đẩy
cái vali trả cho cô ta.
Đỗ Hân Dĩnh suýt vấp ngã vì cái vali: “Trương Tuyết Chi, cô rốt cuộc muốn như thế nào?”
Dưới lầu, là một mảng đen thui, do nó là một tòa nhà cũ dành qua lão
cán bộ đã về hưu của tỉnh ủy, cho nên đặc biệt yên tĩnh.
Đỗ Hân Dĩnh
cũng chỉ có thể đè giọng xuống: “Trương Tuyết Chi, đừng tưởng tôi sẽ sợ
cô, cô chẳng qua chỉ là ỷ vào chút gia thế mà thôi! Tháo cái mác nhà họ
Trương, không có thân phận thiên kim, cô cái gì cũng không phải nữa!”
“Ha ha, tôi chính là ỷ thế bắt nạt cô đấy thì lại làm sao!” Tuyết Chi
ép sát cô ta, ép cô ta đến góc tường, ánh mắt lạnh lùng: “Đỗ Hân Dĩnh,
cô ngay cả người mẹ vất vả nuôi cô khôn lớn cũng đều ghét bỏ, cái loại
máu lạnh ích kỷ như cô, Bắc Minh Hạo bị mù phải nhìn trúng cô!”
Không khí trong xe luôn rất kỳ quái, vẻ mặt âm trầm của Bắc Minh Hạo,
anh ta không lên tiếng.
Tưởng anh ta còn tức giận Trương Tuyết Chi, Đỗ
Hân Dĩnh cũng ngoan ngoãn im lặng.
Cho đến khi xe dừng trước một tòa
chúng cư, cô ta hiếu kỳ nhìn ra: “Hạo, đây là đâu?”
Bắc Minh Hạo bình thản nói: “Anh ở đây mua cho em một căn hộ.”
Đỗ Hân Dĩnh sững người, quay lại nhìn anh: “Tại sao phải mua căn hộ cho em? Không phải nói sẽ chuyển đến nhà của anh sao?”
Bắc Minh Hạo nhìn cô, từ từ mở miệng: “Mẹ của anh lấy chìa khóa đi
rồi, bà ấy nói chỗ đó cách văn phòng làm việc gần, thỉnh thoảng sẽ nghỉ
ngơi ở đó.”
“Là… Dì không muốn em chuyển qua phải không?” Cô ta cắn môi, lẩm bẩm: “Dì luôn không thích em…”
Bắc Minh Hạo không nói gì, đưa tay ôm lấy cô ta: “Hân Dĩnh, cho bà ấy một chút thời gian, bà ấy sẽ từ từ tiếp nhận em thôi.”
“Dì không thích em… Bởi vì, em không có một gia thế tốt? Bởi vì, mẹ
của em là bảo mẫu cho nhà người ta sao?” Đỗ Hân Dĩnh giúc trong ngực anh
ta, thút thít nói: “Dì cảm thấy em không xứng với anh, có phải không?”
Bắc Minh Hạo nhắm mắt lại, có chút đau lòng, có chút tội lỗi: “Hân Dĩnh, anh đồng ý với em, sẽ thuyết phục được mẹ của anh.”
Mặc dù không cam tâm, bị sỉ nhục giống như hai ngọn núi đè ép lên cô
ta, nhưng Đỗ Hân Dĩnh chỉ có thể nghiến răng chịu đựng, không để bản
thân trước mặt Bắc Minh Hạo lộ ra nửa phần cảm xúc.
Cô ta biết, Bắc Minh
Hạo rất hiếu thuận với Kiều Nhã, đấu với Kiều Nhã chỉ sợ cô ta sẽ chẳng
được gì!
Sau khi cưỡng ép bình tĩnh trở lại, cô ta dịu dàng nói: “Hạo, em
hiểu.
Dì Kiều thật ra nghĩ vậy cũng không sai, em quả thật không xứng
với anh…”
“Hân Dĩnh, anh không có phép em nói như vậy.” Bắc Minh Hạo cúi đầu, xót xa cho cô ta: “Chỉ cần anh thấy xứng, vậy là đủ rồi.”
“Hạo…” Nói ra mấy lời cảm động, anh ta ôm chặt Đỗ Hân Dĩnh, cô ta
giúc vào lòng anh, hai tay ôm chặt eo của anh ta: “Hạo, đêm nay, ở lại
với em được không? Một mình ở đây, em sợ.”
“Ừm.” Anh ta không nghĩ ngơi gì liền gật đầu.
Thế nhưng vào lúc này, điện thoại của anh ta rung lên, anh ta nghe máy: “Alo… Mẹ?”
“Con bây giờ đang ở đâu?”
Anh ta liếc qua Đỗ Hân Dĩnh đang ở bên cạnh, cố tình tré tránh câu hỏi này: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“… Con đang ở cùng Hân Dĩnh?” Sự trốn tránh của anh ta khiến Kiều Nhã lập tức đoán ra.
Thấy Bắc Minh Hạo không có phủ phủ nhận, bà ta lập tức không vui nói:
“Mẹ có chuyện muốn tìm con, con đến văn phòng làm việc của mẹ đón mẹ.”
Bắc Minh Hạo hơi nhíu mày: “Mẹ, một lát nữa con sẽ qua.”
“Không được,” Kiều Nhã từ chối: “Mẹ có chuyện gấp, con lập tức qua
đây, cứ như thế đi.” Không đợi anh ta nói tiếp, điện thoại đã mất kết
nối.
Bắc Minh Hạo nhìn chằm chằm vào điện thoại, càng cau mày.
Đỗ Hân Dĩnh cưỡng ép sự cay đắng và cơn giận trong lồng ngực, thận trọng nói: “Hạo, dì tìm anh có việc, anh cứ đi đi.”
Bắc Minh Hạo quay đầu nhìn cô ta: “Anh đưa em lên lầu.”
“Không cần,” Cô ta mỉm cười: “Vali cũng không có nặng, một mình em có thể xách được, anh mau đi đi.”
Sự thấu hiểu của cô ta khiến Bắc Minh Hạo cảm thấy ấm áp trong lòng,
giơ tay ôm cô một cái, rồi đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô ta: “Hân
Dĩnh, em luôn bao dung như vậy, thật sự thiệt thòi cho em.”
Cô Ta mỉm cười lắc đầu: “Hạo, bất luận em có chịu bao nhiêu thiệt
thòi, em đều không muốn khiến anh khó xử, chỉ cần anh vui là được.”
Bắc Minh Hạo ôm cô càng chặt: “Chờ anh, tối nay anh sẽ đến chỗ em.”
Cô ngọt ngào đáp ứng: “Ừm.”
Đưa chìa khóe cho cô ta, rồi lại nhấc vali xuống, Bắc Minh Hạo liền lái xe rời đi.
Một mình đứng trước tào chung cư, sắc mặt của Đỗ Hân Dĩnh liền âm trầm, hai tay nắm chặt lại…
Tối đó, cô ta đợi đến khi trời gần sáng, Bắc Dạ Minh cũng không có xuất hiện.
Sáng sớm, Tuyết Chi còn chưa rời giường thì đã nhận được cuộc gọi từ Vy Hiên.
“Alo, tớ sắp thất nghiệp rồi, cậu phải chịu trách nhiệm nuôi tớ.”
Tuyết Chi mở mắt, tỉnh táo lại không ít: “Bởi vì bài báo đó?”
Vy Hiện không nói gì, coi như mặc nhận.
“Không phải lượng tiêu thụ rất cao sao?”
Vy Hiên bật cười: “Chủ biên nói, là sức ép từ bên trên, ông ta cũng không có cách nào khác đã cho nghỉ phép năm rồi.”
Tuyết Chi ngồi dậy, cắn môi dưới, cô thấy có lỗi với Vy Hiên: “Vy Hiên, xin lỗi, đều là bởi vì tớ.”
“Có cái mà phải xin lỗi chứ? Không khi được nghỉ phép năm, người khác
cũng không dám nghĩ tới đó chứ, đừng nói mấy lời vô ích đo, đi ra ngoài
uống rượu với tớ.”
Mặc dù mới là sáng sớm, thế nhưng Tuyết Chi không muốn hai lời, sau khi hỏi địa chỉ thì sửa soạn đơn giản rồi đi ra ngoài.
Quán bar không kinh doanh vào lúc sáng sớm, hai người hẹn nhau ở quán
cà phê, Tuyết Chi đến thì đã thấy trước mặt Vy hIên là một chai rượu
vang, hai cái ly đế cao.
Tuyết Chi ngồi xuống, nhìn Vy Hiên mà thở dài: “Vy Hiên, tớ…”
Biết cô muốn nói cái gì, Vy Hiên nhếch môi, ánh mắt nghiêm nghị ngước
lên: “Khi viết bài báo đó, tớ đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy.”
Tuyết Chi ngạc nhiên, không có ai hiểu Vy Hiên yêu thích ngành này
hơn cô, lúc đại học, cô ngày ngày bận hẹn hò, mà Vy Hiên lại luôn ở ký
xúc viết báo.
“Anh ta khiến người khác muốn xem thường cũng không được.
Tớ biết khi
một mình có bao nhiêu cô độc…” Cô ấy ngừng lại, mở chai rượu vang ra,
rót cho hai người, cầm ly rượu lên ngửi ngửi: “Cho nên, tớ đã viết.”
Tuyết Chi âm thầm nhìn cô ấy, nháy mắt nhớ ra, Vy Hiên cũng từng trải
qua như thế, nếu đổi lại là cô, cô cũng không biết bản thân có chấp
nhận được không.
Vy Hiên ánh mắt mơ hồ nhìn cô: “Nếu muốn xin lỗi tớ, thì uống cùng tớ một chút đi.”
Tuyết Chi hít thở sâu, cầm lấy cái ly, không nói một lời liền uống cạn, sau đó còn lắc lắc cái ly rỗng.
Vy Hiên nhướn mày: “Không tồi.” Sau đó, cô ấy cũng không cam tâm yếu thế liền uống sạch rượu trong ly.
Cứ như vậy, hai người phụ nữ cứ bạn một ly tôi một ly đến khi hết
chai rượu, Vy Hiên vẫn còn nghiện, lại gọi thêm một chai nữa.
Nhân viên
phục vụ của quán cà phê đều có biểu tình ngốc trệ, thử hỏi, nào có người
phụ nữ bình thường nào mới sáng sớm đã đến quán cà phê uống rượu chứ?
Tửu lượng của Tuyết Chi không được tốt lắm, lại bị dị ứng với rươu, uống mấy ly vào bụng thì đầu óc đã choáng váng rồi.
“Này, sao rồi, có cần… tiếp tục?” Mặc dù lưỡi đã tê dại nhưng Vy Hiên vẫn cầm lý rươu, uống hết ly này đến ly khác.
Đầu của Tuyết Chi gục trên bàn, nói chuyện cũng thấy lười, chỉ có thể xua xua tay.
“Ha ha, cậu… tửu lượng quá kém rồi…” Vy Hiên vừa nói vừa uống hết số
rượu còn lại, đặt ly xuống thì đầu cũng đập cái “bịch” vào bàn, trong
miệng còn lẩm bẩm vài câu linh tinh.
Nhân viên phục vụ thấy vậy thì vội vàng đi tới: “Tiểu thư? Tiểu thư?”
Lay lay Tuyết Chi thì thấy không có phản ứng, lại lay lay Vy Hiên thì
bị cô ấy càu nhàu.
Nhân viên phục vụ trên trán xuất hiện mấy vạch đen, không biết nên làm thế nào mới tốt thì điện thoại của Tuyết Chi đổ chuông.
Giống như nhìn được tia sáng cuộc đời, anh ta vội vàng nghe máy: “Alo?”
Ở đầu dây bên kia là cả một khoảng lặng.
“Alo?” Nhân viên phục vụ lại hỏi một câu, vẫn như cũ không có tiếng
đáp lại, không biết tại sao, ngay cả khi đầu dây bên kia chỉ là sự trầm
mặc, nhưng anh ta lại cảm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo truyền đến,
trái tim không hiểu lý do dần dần lạnh toát.