TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan
Chương 41: 41: Ăn Ý


Vương Thăng rất tò mò Lý Bằng làm thế nào để đưa ra phán định, một đống phân của động vật có thể nói rõ cái gì sao?“Lý gia gia, ngươi làm thế nào để xác nhận đây là dấu vết mà Sơn Quân để lại thế?”Lý Bằng đứng lên, nhìn về phía mọi người rồi nói: “Phân này là phân của con hổ, Vận Thăng thì không nói, nhưng mấy vị các ngươi chắc chắn có thể khẳng định được chứ?”Mấy người thợ săn Lý Văn Quang gật đầu.

Bọn họ thường xuyên vào núi, sẽ quen thuộc phân của từng loại động vật, như vậy thì bất kể là đối với tìm kiếm con mồi hay là tránh né mãnh thú cũng có trợ giúp rất lớn.

Nhưng mà kinh nghiệm của bọn họ cũng chẳng đủ để phán đoán ra là phân của con hổ bình thường hay là phân của Sơn Quân.

Vì thế, bọn họ đều nhìn về phía Lý Bằng với ánh mắt tò mò.

Lý Bằng tiếp tục nói: “Sơn Quân và hổ bình thường có một chỗ khác nhau rất lớn, đó chính là khả năng tiêu hóa của Sơn Quân đã xảy ra biến dị, cho nên phân của chúng nó vô cùng “tinh khiết”, chủ yếu không có thứ gì còn sót lại, biểu hiện rõ ràng nhất chính là lông trong phân, mọi người xem ở trong này có râu lông gì hay không?”Mọi người vừa nhìn, quả đúng là như vậy.

“Con hổ sẽ ăn cỏ để thải lông và xương không thể tiêu hóa ra ngoài, nhưng Sơn Quân không cần vì chúng nó có thể trực tiếp tiêu hóa hết sạch, hoàn toàn không còn gì sót lại.


”Vương Thăng bừng tỉnh hiểu ra, hắn bỗng nhiên nhớ tới một vài kiến thức ở kiếp trước.

Mèo, chó và các loại động vật tương tự đều sẽ liếm lông, cho nên sẽ ăn cỏ để hỗ trợ thải lông ra, hổ thuộc họ mèo cũng có thói quen này.

Nhưng đống phân bị Lý Bằng gạt ra trước mặt hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết của sợi lông nào.

Hoặc là con hổ này không liếm lông, hoặc là khả năng tiêu hóa của con hổ này vô cùng ghê gớm, bất kể là loại nào cũng chứng minh con hổ này không tầm thường.

Lại kết hợp với phán đoán của thợ săn lão luyện là Lý Bằng, chuyện ở lân cận chỗ này có Sơn Quân sinh sống gần như có thể khẳng định được.

Lần này, mọi người lại bắt đầu rối rắm.

Là tiếp tục tiến bước hay là rút lui quay về đây?Lý Bằng nhìn về phía Vương Thăng, nói: “Vận Thăng, ngươi có thể đối phó với Sơn Quân không?”Vương Thăng lắc đầu, đáp: “Ta cũng chưa từng thật sự đối phó với Sơn Quân, không thể khẳng định có thể hay không.

”Bây giờ hắn hoàn toàn không biết hắn là võ giả cấp mấy, chỉ biết là sức mạnh của bản thân đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với ban đầu.

Nhưng có thể đối phó với Sơn Quân có thể sánh với võ giả cấp ba hay không thì bản thân hắn cũng không nắm chắc.

Sau khi Lý Bằng nhận được câu trả lời này, cân nhắc trong chốc lát, sau đó lên tiếng: “Rút lui, quay về thôn, không cần mạo hiểm như vậy.


”Nếu Vương Thăng nói bản thân chắc chắn có thể đối phó được, ông vẫn sẵn lòng tiến lên phía trước.

Nhưng Vương Thăng cũng không chắc chắn, vậy chỉ có rút lui thôi, dù sao mạng là của bản thân.

Nghe xong lời chỉ huy của Lý Bằng, mấy vị thợ săn đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật ra lúc nghe thấy ở lân cận nơi này có Sơn Quân, bọn họ cũng đã muốn rút lui rồi.

Vương Thăng cũng có tâm trạng gần giống như thế, hắn không thích làm chuyện chưa nắm chắc, có điều khác với thợ săn, trong lòng hắn còn có một chút thất vọng, cơ hội thực chiến vừa mất rồi.

Có điều an toàn mới là điều quan trọng nhất, vì thể hắn đi theo đám người Lý Bằng quay về đường cũ.

Dọc đường, mọi người đều đi rất nhanh, mãi cho đến khi đi được quãng đường mất một giờ mới hơi thả lỏng, bắt đầu nói chuyện.

Tất nhiên, chủ đề trao đổi là con Sơn Quân lúc nãy.


“Lão Lý vẫn thật là lợi hại, vậy mà có thể để phân biệt ra sơn quân hay là hổ thông qua phân, lão cha kia của ta chưa từng dạy ta chút nào.

”Người nói chuyện là Lý Văn Quang, cho đến thế hệ này của Lý Vĩnh Phong, chủ yếu nhiều đời làm thợ săn, rất nhiều kinh nghiệm săn thú đều là do người xưa truyền lại.

Nhưng ông ta cũng chưa từng học được thứ này.

Lý Bằng nhìn thoáng qua Lý Văn Quang, sau đó mở miệng nói: “Học cái này có ích gì? Ngươi cảm thấy bản thân nhìn thấy phân của hổ bình thường sẽ không cần tránh né sao?”“! ”Những lời này của ông đã trực tiếp khiến tất cả thợ săn ở đây đều rơi vào yên lặng.

.


Đọc truyện chữ Full