"Ngày thường anh còn thích ăn mì trắng, cơm gạo, mỗi bữa đều có thịt trứng, à, kiếm được bảy tám cái công điểm kia thì tiêu xài chi phí sinh hoạt được bao nhiêu ngày? Còn không phải là đưa tay vòi tiền người nhà như một đứa trẻ sao?" "Một người đàn ông mà không thể tự nuôi sống mình, đầu óc tôi đâu có nhão như bột mà ỷ lại vào anh?""Anh còn không nhìn xem người lớn trong thôn nghĩ mình như thế nào, còn thật sự cho bản thân là con rể vàng, ai ai cũng muốn gả con sao? Làm gì có mặt mũi lớn như vậy chứ!" Cô nói liền một mạch, không hề hụt hơi.Những người vây xem trong sân nghe vậy thì hơi sững sờ, nhưng nghĩ lại thì đúng thật.
Lúc trước cảm thấy đám người đến từ khu giao dịch chứng khoán Thượng Hải cực kỳ cao cao tại thượng, bây giờ nghĩ lại, hoá ra người ta chỉ giỏi đầu thai mà thôi, không cần làm việc chăm chỉ vẫn có thể ỷ lại thu nhập lao động của cha mẹ, sống một cuộc sống mà những người khác không thể với tới.Thời này điều được tôn sùng nhất chính là lao động là vinh quang, lười biếng là xấu hổ, những người trong sân lập tức đứng thẳng sống lưng, không còn sợ hãi đám người đến từ khu giao dịch chứng khoán Thượng Hải như trước nữa, ngược lại còn có vẻ hơi khinh thường.
Bọn họ không hiểu cái gì gọi là loại ăn bám, trực tiếp gán cho Hàng Hướng Lỗi và Nhiếp Nghĩa Xương cái mác phá gia chi tử, chỉ biết ăn không biết làm.Mặt của Hàng Hướng Lỗi đỏ bừng, ho khan liên tục, nước mũi lại tiếp tục chảy ra, khiến anh ta không thể nói chuyện bình thường được.Nhiếp Nghĩa Xương vừa tức giận vừa xấu hổ, nói với An Tri Hạ: "Cô đừng có mà ăn nói vớ vẩn! Chúng tôi có gia cảnh tốt, sau này cũng sẽ trở lại thành phố làm cán bộ, tiền đồ cũng đẹp nữa.
Dù là ở Thượng Hải, chúng tôi cũng là con rể vàng được người khác tranh cướp giành giật đấy.
Còn cô thì sao, chỉ là một con nhóc tóc vàng da đen, mắt Lỗi Tử có mù đâu mà thèm để ý đến cô chứ?" Một con nhóc tóc vàng da đen?!An Tri Hạ thật sự rất tức giận, cô có nét xinh đẹp tuyệt thế sẵn rồi, chỉ cần chăm sóc qua một mùa đông, khỏi bệnh nứt da, cơ thể được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ thì còn xinh đẹp hơn cả kiếp trước."Gì, trở lại thành phố?" Cô cười lạnh đi tới, ôm bả vai liếc hai người một cái từ trên xuống dưới: "Dựa vào cái gì mà các anh được trở lại thành phố trước? Có nhiều thanh niên trí thức ở đây như vậy, làm gì có ai không làm việc chăm chỉ, thái độ đoan chính hơn anh? Hay là bí thư thôn chi bộ đã bị các anh hạ gục bằng một viên đạn bọc đường rồi?"Hàng Hướng Lỗi ngăn chặn Nhiếp Nghĩa Xương sắp nổi cơn thịnh nộ, giọng nói càng trở nên khàn khàn: "Cha mẹ chúng tôi có công lớn với xã hội, đương nhiên chúng tôi sẽ được chiếu cố ưu tiên hơn.
Bí thư thôn chi bộ đã duyệt giấy cho các người trở về thành phố rồi, nếu các người không chịu làm việc chăm chỉ, cũng sẽ lại bị buộc phải về nông thôn lần nữa thôi.""Vừa rồi quả thực là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi cô.""Nhưng mà mọi người cùng ở chung một sân, tốt nhất là nên cùng chung sống hòa bình.
Không nên vì một chút suy nghĩ mà gây gổ, đánh nhau, làm ảnh hưởng đến sự đoàn kết của nhóm thanh niên trí thức.""Ô, một người đàn ông như anh học làm hòa làm quái gì? Anh hiểu luật nhân quả sao? Chỉ dựa vào cái miệng hại người của Trần Tư Khả mà đổ hết lỗi cho tôi? Chẳng lẽ hai người có quan hệ thân thiết đến vậy à…""Im miệng, sao cô độc mồm thế? Trần Tư Khả là đồng hương của chúng tôi, cũng chỉ là quan hệ đồng hương mà thôi, ba năm nay bọn họ chưa từng ở riêng với nhau bao giờ!" Hai người đàn ông mặt đỏ tía tai.An Tri Hạ nhẹ nhàng à một tiếng: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, sao mấy người phải kích động như vậy? Trần Tư Khả người ta cũng lấy thanh danh của tôi ra nói hai câu như thế, sao tôi kìm nén cái tính khí nóng nảy này được? Con gái đánh nhau, cô tới tôi đi, không ai phải chịu thiệt, nhưng các người lại đứng ra bênh vực cô ta như thế, chậc chậc, tôi nghĩ nhiều chút cũng là điều đương nhiên.""Dù sao…" Cô cười nói: "Chị Nhất Nguyệt nói Trần Tư Khả trở thành nhân viên quản lý nhà kho là nhờ vào các người."Thanh niên trí thức Tiểu An, chị… chị chỉ tự thuật lại thanh niên trí thức Trần làm nhân viên quản lý nhà kho thôi."Lưu Nhất Nguyệt đang đứng xem trò vui, không ngờ lửa lại lan ra trước mắt, liên tục khoát tay lắp ba lắp bắp giải thích..